Lúc lên núi, hai người thấy các cây đại thụ bị đổ ngã rất nhiều, đường núi vốn không dễ đi nay càng trở nên khó khăn hơn. Hai người vất vả tiến sâu vào rừng. Bỗng nghe được nơi sâu trong rừng truyền đến tiếng kêu gào.
A Ngốc!
Màu mắt Tô Khả Phương biến đổi, bước nhanh về hướng phát ra tiếng gào.
"Đại tẩu, hình như là tiếng gấu, không thể tới gần!" Hạng Thần Tường tiến lên ngăn nàng lại.
Tô Khả Phương mỉm cười trấn an hắn: "Không có việc gì đâu, là A Ngốc, tẩu và đại ca đệ đều quen nó.”
Tô Khả Phương lướt qua Hạng Thần Tường, vòng qua mấy thân cây liền thấy A Ngốc đang bị một cây đại thụ đè ngã xuống đất, không động đậy được.
"A Ngốc!" Tô Khả Phương không hề nghĩ ngợi mà vội vàng chạy qua nâng gốc cây kia lên. Nhưng nàng dùng hết tất cả khí lực, gốc cây kia vẫn không hề chuyển động một chút nào.
A Ngốc nhìn thấy Tô Khả Phương, cao hứng gào hai tiếng.
Hạng Thần Tường nhìn A Ngốc một chút, lại nhìn đại tẩu nhà mình một chút, cuối cùng mở miệng nói: "Đại tẩu, tẩu tránh ra đi. Để đệ.”
Hạng Thần Tường hít sâu, nhẹ nhàng nhấc, cả cái cây đại thụ bị hắn dời sang bên cạnh.
A Ngốc vừa được tự do liền bổ nhào về phía Tô Khả Phương, Hạng Thần Tường biến sắc, đang định động thủ, thì thấy đại tẩu nhà mình đang nhìn về phía con gấu kia cười toe toét. Hắn mau chóng thu chưởng phong.
A Ngốc ôm lấy Tô Khả Phương, cơ thể cồng kềnh uốn éo, như đang làm nũng, lại như đang tìm kiếm an ủi.
Mùi trên người A Ngốc mùi thật sự không dễ chịu lắm, nhưng Tô Khả Phương vẫn không tự chủ nhếch môi cười, vỗ vỗ lông nhung trên cơ thể nó, nói: “Lần này là thiên tai thôi, không sao đâu, đã qua rồi.”
Tô Khả Phương nói xong ánh mắt liếc xuống liền thấy vết thương trên người A Ngốc, sửng sốt: "A Ngốc, mày bị thương!"
Nàng vừa nói vừa xong móc một cái bình nhỏ từ trong ngực ra, đổ chút thuốc bột lên chỗ nó bị thương.
"A Ngốc, ta còn chút việc phải làm, có rảnh ta sẽ trở lại thăm ngươi!" Nhớ tới người nhà còn đang ở trong thôn chờ bọn họ, Tô Khả Phương vỗ vỗ cơ thể của A Ngốc, rồi cùng Hạng Thần Tường đi về hướng hang đá.
Vào hang đá, Hạng Thần Tường liền phát hiện trong động xuất hiện thêm rất nhiều tảng đá, là đá từ trên đỉnh động rơi xuống. Vài con gà đã bị đá đè chết, Hạng Thần Tường hoảng sợ, may mắn không để nương đến đây tránh bão.
Thời tiết không nóng nên vài con gà bị chết do đá đè không bị hỏng, vẫn ăn được. Tô Khả Phương tiếc, không đành lòng vứt bỏ, nên mang cả xuống núi.
Các hương thân thấy Tô Khả Phương mang về rất nhiều gà vịt, lòng càng thêm an tâm. Chỉ cần không chết đói, mọi thứ đều có thể làm lại từ đầu.
Tô Khả Phương nhúng gà vào nước sôi rồi cầm tới bờ sông nhổ lông, vừa mới nhổ lông con gà thứ nhất xong, nàng liền thính tai nghe được tiếng bước chân quen thuộc đang hướng về phía mình.
Tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, chỉ là bước đi hơi gấp hơn bình thường. Đáy mắt Tô Khả Phương lướt qua tia mừng rỡ, đứng bật dậy, còn chưa kịp xoay người đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.
"Tại sao huynh về sớm vậy?" Nàng vừa mừng vừa sợ hỏi, mùi hương nàng không thể quen thuộc hơn, không cần ngẩng đầu cũng biết là nam nhân của mình.
Theo lý thuyết, lúc này hắn chắc hẳn vừa tới thành Dương Phong mới đúng chứ.
"Ta còn chưa tới thành Dương Phong thì thấy khí trời xảy ra biến hóa. Sau đó ở trên đường nghe được một vị lão nhân nói có khả năng sẽ nổi bão lớn, ta không yên tâm nên quay đầu trở về."
Hạng Tử Nhuận ôm nàng vừa chặt vừa gấp, giọng tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng Tô Khả Phương vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của hắn.
"Mọi người đều ổn cả, huynh đừng lo lắng." Nàng ở trong ngực hắn nhếch môi đáp.
Hắn có thể trở về lúc này, thật tốt!
"Ta đã biết." Giọng hắn khàn khàn nói.
Rõ ràng biết nàng, nương và thân đệ đều bình an vô sự, nhưng mà tâm trạng kéo căng mấy ngày nay vẫn chậm chạp không hạ xuống nổi.
Hạng Tử Nhuận đang định nói thêm, bỗng tai nghe thấy tí động tĩnh, đành buông lỏng nàng ra, chỉ là ánh mắt vẫn rơi trên khuôn mặt nàng, không hề rời đi.
"Thần Hoằng —— "
Người đến là Tô Bằng, gọi từ xa xa, giọng ông pha chút lo lắng.
"Cha gọi con có chuyện gì ạ?" Hạng Tử Nhuận tiến lên đón ông.
"Hình như có hài tử phát sốt, Trình đại phu đến thôn Hương Phường rồi. Con mau về xem tình hình hài tử kia thế nào.” Trong lều lớn có rất nhiều người ở, Tô Bằng lo lắng hài tử lây bệnh cho những người khác.
Tô Khả Phương quyết định thật nhanh: “Cha, mau kêu người dựng thêm một cái lều nữa, đưa hương thân và hài tử bị bệnh cách ly ra trước, chờ hết bệnh rồi hãy về lều lớn."
"Không sai, đúng là phải cách ly." Hạng Tử Nhuận trầm ngâm nói: "Cha, mau nhờ người truyền lời cho thôn Hương Phương và thôn Lâm An đi ạ.”
Bệnh truyền nhiễm nếu lan rộng sẽ rất khó khống chế, biện pháp duy nhất chính là bóp chết nguồn bệnh ngay từ đầu.
"Để cha kêu người đi truyền lời." Tô Bằng gật đầu.
Thiếu đại phu thiếu dược liệu. May mắn vượt qua được cơn bão lớn, lại bị bênh phong hàn nho nhỏ đánh bại. Vậy coi như thiệt thòi lớn.
Tô Khả Phương tiếp tục ở bờ sông nhổ lông gà. Hạng Tử Nhuận đến lều lớn xem bệnh cho hài tử, bị sốt nhưng không nghiêm trọng lắm, uống thuốc hai ngày sẽ khoẻ ngay.
Ngày hôm sau trời quang mây tạnh, Tô Khả Phương nhắc mọi người nhanh chóng mang quần áo ra phơi khô. Đồng thời gọi nam nhân trong thôn tranh thủ lên núi nhặt củi về hong khô. Bởi vì trời vẫn muốn mưa nữa.
Quả nhiên, vừa chạng vạng tối trời liền đổ mưa to, may mà Tô Khả Phương sớm nhắc mọi ngượi chỉ nhặt những thanh củi nhỏ, dễ hong khô. Bằng không có đồ ăn nhưng thiếu củi đun thì cũng đành uổng phí.
Trời mưa không làm được gì, nhưng một ít hương thân không chịu ngồi yên, nhặt nông cụ rồi rời khỏi lều.
Tất cả hoa màu ở ruộng đã bị cơn bão lần này phá hủy, một số mảng ruộng nhỏ gần bờ sông bị nước nhấn chìm. Lúa các hương thân ươm đều bị chết hết, vụ lúa này có lẽ không thể tiếp tục.
Tô Bằng không khuyên nổi những hương thân kia, đành để bọn họ đi, dặn dò kỹ bọn họ sau khi trở về phải nhớ uống thuốc, ông sợ bọn họ ngã bệnh.
Hạng Tử Nhuận chẩn mạch cho từng hương thân, ai bị bệnh sẽ chuyển đến lều nhỏ mới dựng. Tô Khả Phương hỗ trợ chăm sóc và sắc thuốc.
Bắt mạch cho tất cả hương thân xong Hạng Tử Nhuận liền nói muốn sang thôn Lâm An.
Ánh mắt Tô Khả Phương khẽ dao động: “Huynh không yên tâm về Kiều Nhậm Phi?"
Hạng Tử Nhuận không giấu diếm, mà áy náy mở miệng nói với nàng: "Ta qua xem tình hình thế nào. Nếu Nhậm Phi an toàn, ta sẽ trở về ngay.”
Tuy rằng tính tình Phi Nhi mãi không thay đổi khiến hắn buồn lòng. Nhưng Kiều Nhậm Phi như ngày hôm nay Hạng Tử Nhuận cảm thấy từ đầu đến cuối không thiếu trách nhiệm của mình. Không vì cái gì khác, chỉ cần nói cả nhà Kiều Gia vì Hạng Gia mà chết!
An toàn?
Làm sao Kiều Nhậm Phi có thể an toàn?
Tô Khả Phương rũ mắt, che giấu tia cười nhạo dưới đáy mắt. Không biết biểu tình của hắn sau khi nhìn thấy Kiều Nhậm Phi bị nàng cắt đứt gân tay, gân chân sẽ thế nào đây?
Thương tâm khổ sở?
Bộc phát tức giận?
Hay giống Kiều Nhậm Phi, cảm thấy nàng đúng là độc phụ?
Vì hắn và bà bà, nàng nhịn Kiều Nhậm Phi một lần rồi lại tiếp một lần. Nếu hắn thật sự vì nàng làm tổn thương đệ đệ hắn mà oán hận nàng, vậy lần này nàng sẽ có quyết định!
Nhớ đến điều này, nàng ngẩng đầu nói: "Ta đi cùng với huynh.”
Hạng Tử Nhuận hơi kinh ngạc, theo bản năng hắn không muốn để nàng tới gần Kiều Nhậm Phi.