Trình thợ mộc sớm biết rằng những tên du côn đó đã bị bắt, nhưng đã qua hai ngày mà quan phủ vẫn không lại đây bắt người, hắn nghĩ rằng tên đầu lĩnh lưu manh kia không khai mình ra cho nên hắn mới an tâm đi tiệm đồ chơi. Bây giờ nghe được lời này từ trong miệng của Hạng Tử Nhuận, làm sao hắn có thể không khủng hoảng?
Trình thợ mộc kinh nghi bất định (ngạc nhiên, không chắc chắn) đánh giá Tô Khả Phương, chẳng lẽ chủ nhân chiếc xe ngựa thường xuyên ra vào tiệm “Đồ chơi ngây thơ” (1) chính là nữ nhân này?
(1) nguyên bản là tiệm đồ chơi ngây thơ chất phác/trẻ em, chương trước mình để “đồ chơi trẻ em”, bây giờ mình đổi tên tiệm thành tiệm “Đồ chơi Ngây Thơ” nha!
Không đúng, lần trướchắn rõ ràng nhìn thấy người từ trên xe ngựa đi xuống là một nam tử mà, làm sao là nàng được?
Hắn lại nhìn Hạng Tử Nhuận, hình dáng cơ thể cũng không giống!
Đúng rồi, sư phụ điêu khắc của “Tiệm đồ chơi Ngây Thơ” nhất định là người nhà hai phu thê này!
Kỳ thật hắn chỉ muốn tìm ra sự phụ điêu khắc của “Tiệm đồ chơi Ngây Thơ” rồi uy hiếp hắn rời khỏi “Tiệm đồ chơi Ngây Thơ”, chứ hắn không muốn chọc phải hai sát tinh này!
Nếu sớm biết rằng kết quả sẽ như thế này, hắn tình nguyện đóng cửa tiệm đồ chơi, cũng không muốn hủy hoại tiệm mộc đang giúp hắn nuôi sống gia đình, lại còn đắc tội đại thiếu gia Lâm gia.
Giờ khắc này, Trình thợ mộc hối hận đến xanh cả ruột, hắn không nên dùng kế sách của nhi tử mà làm liều!
Vốn dĩ sau khi khách bị cướp trong ngày khai trương của tiệm “Đồ chơi Thịnh Vượng”, hắn liền đánh chủ ý lên sư phụ điêu khắc của “Tiệm đồ chơi Ngây Thơ”, hắn lúc đầu tính toán dụ dỗ sư phụ “Tiệm đồ chơi Ngây Thơ” về tiệm nhà mình, nhưng mà nhi tử không đồng ý, nói rằng muốn tự kiếm tiền bằng chính tay nghề của mình, nên hắn mới đổi chủ ý, muốn uy hiếp sư phụ điêu khắc rời khỏi huyện Hoài Đường, cho nên mới tức phụ nhi tử mua chuộc du côn.
Việc mua chuộc du côn chỉ có một mình Trình thợ mộc biết, cho nên tức phụ và nhi tử Trình Ngọc Thụ của hắn căn bản không thể nghe ra sự uy hiếp từ lời nói của Hạng Tử Nhuận.
“Ngọc Thụ, ta bảo con đi huyện nha báo quan, không nghe thấy à? Con chạy nhanh đi!” tức phụ của Trình thợ mộc lớn tiếng nói với nhi tử.
Trình Ngọc Thụ kiêng kị nhìn Hạng Tử Nhuận, không dám làm gì.
Đúng lúc này, hắn thấy Tô Khả Phương bất an hỏi Hạng Tử Nhuận: “Phu quân, hay là thôi đi, lỡ như quan phủ sai người tới bắt chúng ta thì làm sao bây giờ?”
Đáy mắt Hạng Tử Nhuận mang theo vô hạn sủng nịnh, ôn nhu trấn an nói: “Phu nhân đừng lo, dù sao Liễu Thành chủ cũng còn thiếu ta vài cái nhân tình, người quan phủ tới ta cũng đúng lúc thỉnh an Liễu thành chủ đại nhân!”
“Phu quân, ta biết chàng có quan hệ tốt với Liễu Thành Phương, nhưng mà chút việc nhỏ này cũng phải làm phiền đến nhân gia, có vẻ không tốt lắm?” Tô Khả Phương vẻ mặt do dự.
“Chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng, với ta mà nói đều không phải việc nhỏ, ta tin tưởng Liễu Thành chủ cũng sẽ không để ý.” Hạng Tử Nhuận rũ mắt thâm tình vô cùng nhìn tức phụ mình.
“Phu quân, chàng thật tốt!” Tô Khả Phương cười như không cười quét mắt nhìn ba người Trình gia, để cho bọn họ thấy cái gì mới gọi là chân chính ỷ thế hiếp người!
Thấy hai vợ chồng này kẻ xướng người hoạ, đem buồn nôn làm thành thú vị, Lâm Chiêu Hoành khóe miệng co rút.
Sư huynh nhà mình quả thật là bị nữ nhân Tô Khả Phương này dạy cho hư rồi!
Hạng Tử Nhuận nói nhẹ nhàng, nhưng người nghe lại run như cầy sấy.
Hai vợ chồng này còn quen Liễu Thành chủ?!
Ba người Trình gia trừng lớn hai mắt nhìn Tô Khả Phương và Hạng Tử Nhuận, trên mặt tràn đầy sự sợ hãi.
Nhưng phàm là bá tánh trong Dương Phong thành, ai mà không biết sự tích của Dương Phong Thành thành chủ Liễu Trường Phong?
Liễu Trường Phong tàn nhẫn độc ác, sát phạt quyết đoán, mười mấy năm trước Dương Phong Thành bị bạo loạn, lúc ấy rất nhiều bá tánh vô tội chết thảm, sau đó bạo loạn lại bị Liễu Trường phong dùng thủ đoạn sấm rền gió cuốn trấn áp, cho nên uy vọng của hắn ở trong Dương Phong Thành không hề thấp hơn Châu Phủ tri châu chút nào.
Mà Liễu Trường Phong ngoại trừ tàn nhẫn độc ác, sát phạt quyết đoán, còn có một đặc điểm đó chính là bênh vực người của mình, nếu hai vợ chồng này thật sự quen được Liễu Thành chủ, bọn họ chẳng phải là đi tìm đường chết sao?
Thấy sắc mặt của Trình thợ mộc lúc đen lúc trắng, Tô Khả Phương biết những gì Hạng Tử Nhuận nói đã có tác dụng, không khỏi cười lạnh một tiếng.
Sớm biết như thế, lúc trước cần gì làm vậy!
Sai khiến người vây đánh, còn làm bà bà nàng bị thương, sổ sách này dù cho nàng không tính, Hạng Tử Nhuận cũng không có khả năng buông tha cho hắn!
Vừa rồi trên đường tới đây Lâm Chiêu Hoành đã đem tin tức mới vừa tra được nói cho nàng, Trình thợ mộc này căn bản không phải người tốt gì.
Tên này ức hiếp người cùng nghề, thủ đoạn dơ bẩn, vì làm ăn thậm chí làm hại mạng người, chỉ là sau đó người nhà đối phương kiêng kị âm mưu thủ đoạn của hắn, cầm tiền bồi thường rời khỏi huyện Hoài Đường, cho nên việc đó không bị tra cứu.
Ngoài ra, sinh hoạt cá nhân của hắn cũng không sạch sẽ, tuy rằng ngoài mặt hắn chỉ cưới một thê tử, chỉ có một đứa con trai Trình Ngọc Thụ này, nhưng lại ngấm ngầm nuôi hai ngoại thất (nuôi vợ bé ở ngoài ấy), một người đã sinh cho hắn hai nhi tử, người còn lại là một nữ tử trẻ tuổi năm trước hắn mới nuôi, vẫn chưa có thai, nhưng lại rất được sủng ái.
Vì để cho người ngoại thất trẻ tuổi kia thỏa mãn, hắn không tiếc bỏ ra số tiền lớn vì nàng mua một tòa nhị tiến sân ở huyện Vĩnh Phúc, còn mua một nha hoàn và một bà tử để hầu hạ, còn tốt hơn so với chính thất bên người hắn. Chính vì thường xuyên qua lại giữa huyện Hoài Đường và huyện Vĩnh Phúc, cho nên Trình thợ mộc mới có thể biết được tên đầu lĩnh lưu manh ở huyện Vĩnh Phúc kia.
Nếu muốn hỏi hắn, nếu sủng ái hai thiếp thất kia như vậy, vì sao không cưới các nàng vào nhà? Cũng chỉ vì hắn đối với nhạc phụ của mình, cũng chính là người sư phụ ân trọng như núi vẫn còn một chút tôn trọng và kính sợ, nếu không hắn làm sao mà ủy khuất hai người thiếp thất như hoa như ngọc, ôn nhu như nước kia chứ?
“Cha hài tử, chắc bọn họ chỉ lừa chúng ta thôi, Liễu Thành chủ là người muốn quen là quen sao?” tức phụ củaTrình thợ mộc kéo kéo ống tay áo nam nhân của mình, hoài nghi hỏi.
Bản năng nàng không muốn tin tưởng hai người phu thê này quen Liễu Thành chủ, bởi vì nếu thật sự đúng như bọn họ nói, cửa hàng này của các nàng bị đập công toi rồi, bởi vì bọn họ không có can đảm đi tìm Liễu Thành chủ để tính sổ.
Nghe tức phụ mình nói, Trình thợ mộc mới tỉnh mộng, đúng vậy, Liễu Thành chủ đâu phải là người mà a miêu a cẩu nào cũng có thể quen?
“Ngọc Thụ, báo quan!” Trình thợ mộc hạ quyết tâm nói.
“Họ Trình, sư huynh và tẩu tử ta đã cho ngươi cơ hội nhưng ngươi không biết quý trọng, ngươi lần này thật không ai cứu nổi rồi!” Lâm Chiêu Hoành thương hại nhìn hắn một cái, lắc đầu.
“Hạng phu nhân, phá xong rồi!”
Đúng lúc này, một gia đinh của Lâm phủ lau mồ hôi trán đi đến trước mặt Tô Khả Phương bẩm báo.
“A?” Tô Khả Phương nhìn lướt qua tiệm mộc, không nhanh không chậm hỏi: “Phá thật cẩn thận chưa?”
“Bẩm Hạng phu nhân, phá thật sự rất cẩn thận, chỉ còn lại mẩu vụn thôi!” Tên gia đinh trịnh trọng trả lời.
“Ừm, làm tốt lắm! Mẩu vụn thì để lại cho bọn họ nhóm lửa đi, quay về nói thiếu gia nhà ngươi thưởng mỗi người mười lượng bạc!” Tô Khả Phương vừa lòng gật đầu.
“Đa tạ Hạng phu nhân, đa tạ đại thiếu gia!” Chúng gia đinh nghe vậy, kích động khom lưng bái tạ.
Mười lượng bạc chính là vài tháng tiền tiêu vặt của bọn họ đấy!
Nghe được lời này, Lâm Chiêu Hoành thiếu chút nữa hộc máu: “Tẩu tử, tại sao lại là ta thưởng?”
Hắn thưởng cũng được đi, nhưng tại sao mở miệng một cái là mười lượng bạc?
Có hai mươi người tới, tổng cộng hai trăm lượng bạc, nữ nhân này coi tiền của hắn là gió thổi tới chắc?
Lâm Chiêu Hoành nổi giận!