Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

“Tiểu thư, bà tử kia đúng là tìm người đó.” Mã liên lại nói.

Tô Khả Phương súc miệng, rửa mặt sơ sơ rồi đi ra ngoại viện.

Vừa đến đại sảnh ngoại viện, Tô Khả Phương liền thấy bà bà đang ngồi nói chuyện cùng với một vị hơn 50 tuổi mặc váy sa mỏng màu xanh thẫm, tóc được búi cẩn thận tỉ mỉ.

Phố ăn nhỏ khai trương, Tô Khả Phương đã đặc biệt sai A Cam dẫn bà bà, mẫu thân và Hạo Nhi lên đây, bọn họ vừa đến lúc chạng vạng tối hôm qua, nàng vẫn còn chưa gặp bọn họ.

Vị phụ nhân này ngồi bên trái Diêu thị, mắt hơi rũ xuống nói chuyện với Diêu thị, thái độ cung kính nhưng lại không có cảm giác thấp kém. Tô Khả Phương suy đoán phụ nhân này có lẽ là quản sự bà tử của một hộ gia đình giàu có nào đó, nhìn cách ăn mặc của nàng thì địa vị ở nhà chắc là không thấp.

Hạng Tử Nhuận ngồi ở bên phải của Diêu thị, thấy tức phụ của mình bước vào thì nhìn nàng mỉm cười.

Phụ nhân kia nghe tiếng bước chân cũng ngước mắt lên nhìn và thầm đánh giá Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương để ý thấy đáy mặt phụ nhân lóe lên chút kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất, trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng bề ngoài vẫn bất động thanh sắc đi về phía Diêu Thị, hô to: “Nương!”

“Phương Nhi, vị này chính là ma ma bên người Liễu lão phu nhân mẫu thân của thành chủ Dương Phong Thành, Mạc ma ma.” Diêu thị nói xong nói với Mạc ma ma: “Mạc ma ma, đây là con dâu của ta, Tô thị.”

Thần thái của Diêu thị lúc này trầm ổn đoan trang, có vẻ lạnh nhạt nhưng cũng không làm cho đối phương cảm thấy bị vắng vẻ, có khí thế uy nghi của một đương gia phu nhân.

Lúc đầu Mạc ma ma nghĩ rằng Diêu thị chỉ là một phụ nhân thôn quê, bây giờ Mạc ma ma nhìn thấy tình hình thì trong lòng thất kinh, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi, hành lễ hạ nhân với Tô Khả Phương, cung kính nói: “Gặp qua Hạng thiếu phu nhân!”

“Mạc ma ma không cần đa lễ, mau mời ngồi.” Tô Khả Phương cười giơ tay nhẹ đỡ bà lên.

Thì ra là ma ma bên người của Liễu lão phu nhân, chỉ là ma ma này tìm đích danh nàng làm gì?

Tô Khả Phương hơi nghi hoặc ngồi xuống ghế bên cạnh nam nhân mình.

Sau khi ngồi xuống, Mạc ma ma cười, nói với Tô Khả Phương: “Hạng thiếu phu nhân, lần này lão thân là phụng mệnh lão phu nhân nhà ta đặc biệt đến đây cảm ơn Hạng thiếu phu nhân, cảm ơn phần hậu lễ mà Hạng thiếu phu nhân đưa cho lão phu nhân, lão phu nhân vô cùng thích vòng Phật châu người đưa cho bà.”

“Mạc ma ma khách khí rồi, chẳng qua chỉ là một chuỗi Phật châu, sao có thể xứng là hậu lễ chứ?” Tô Khả Phương cười cười.

So với những thứ gia cụ mà Liễu Trường Phong đưa, vòng Phật châu này thật sự không thể xưng là hậu lễ.

“Hạng Thiếu phu nhân khiêm tốn rồi, lão thân tuy rằng không có con mắt tinh tường như lão phu nhân nhà ta, nhưng đi theo bên người lão phu nhân thì đã mắt thấy tai nghe nhiều thứ, ít nhiều gì cũng có thể phân biệt Phật châu tốt hay xấu.” lời này của Mạc ma ma hơi khiêm tốn: “Phật châu Hạng thiếu phu nhân ngài tặng quý là ở điêu công, loại điêu pháp này là lần đầu tiên chúng ta thấy.”

Tô Khả Phương nhìn bà cười cười, trong lòng lại rất buồn bực, loại điêu pháp phù điêu này vẫn còn chưa xuất hiện trên triều đại này sao?

Mạc ma ma thấy Tô Khả Phương không nói gì, hơi dừng một chút, thử hỏi: “Hạng thiếu phu nhân, xin thứ lỗi cho lão thân đường đột hỏi một câu, không biết vòng tay này của Hạng thiếu phu nhân là mua ở đâu?”

Hỏi người lễ vật mua ở đâu là việc thật sự vô lễ, cho nên lúc này trên mặt Mạc ma ma hơi xấu hổ, nhưng đây là nhiệm vụ lão phu nhân nhà mình giao cho, bà nhất định phải hoàn thành.

Nhưng Tô Khả Phương không biết là Liễu lão phu nhân có vài vị lão tỷ muội cũng hướng Phật, hơn nữa thân phận cũng không thấp, sau khi Liễu lão phu nhân nhận được vòng Phật châu này thì vui mừng không thôi, còn mời mấy vị lão tỷ muội ở xa đến để thưởng thức điêu công độc đáo của vòng Phật châu này.

Sau khi mấy vị lão tỷ muội của Liễu lão phu nhân xem xong Phật châu thì vô cùng thích thú, một hai phải hỏi xuất xứ của vòng Phật châu này, Liễu lão phu nhân thật sự là bị mấy vị lão tỷ muội quấn mãi không buông, lúc này mới phái ma ma bên người đến Hoài Đường huyện để tìm ra chân tướng.

Nghe vậy, theo bản năng Tô Khả Phương liếc nam nhân bên người, thấy hắn gật đầu, lúc này nàng mới cười, nói với Mạc ma: “Đã làm Mạc ma ma chê cười rồi, vòng Phật châu ta tặng cho Liễu lão phu nhân là do chính tay ta điêu khắc.”

“Hạng thiếu phu nhân còn biết điêu khắc?” Là ma ma bên người của Liễu lão phu nhân, bà đã sớm luyện thành bản lĩnh núi Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc, nhưng nghe lời này của Tô Khả Phương vẫn nhịn không được cả kinh trợn mắt lên.

Nàng sống đến bây giờ tuổi đã cao nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe nói nữ nhân học điêu khắc, hơn nữa nữ tử trước mắt nhìn ôn nhu yếu ớt, căn bản không giống như người làm việc nặng như điêu khắc gỗ.

Được rồi, dù cho vị Hạng thiếu phu nhân trước mắt đây thật sự đã học qua điêu khắc gỗ, nhưng nàng ta người nhỏ tuổi nhỏ làm sao có thể luyện được điêu công lô hỏa thuần thanh (*) như vậy?

(*): Lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện.

Tô Khả Phương mơ hồ đoán ra vị ma ma trước mắt này nghi ngờ mình, nhưng chẳng qua nàng cũng không biết suy nghĩ thật của vị Mạc ma ma này, nếu không chắc chắn nàng sẽ sặc nước mất.

Tô Khả Phương cũng không tự mình ý thức được khối thân thể này của mình càng lâu càng cho người ta một loại cảm giác nhu nhược không xương, nếu để người ngoài biết một nữ tử liễu yếu đào tơ như vậy lại là lão bản của xưởng báo chí và mấy cái cửa hàng thì nhất định sẽ làm rất nhiều người rớt tròng mắt ra.

“Mạc ma ma, người đừng hoài nghi, vòng tay Phật châu kia đúng là do phu nhân của ta làm.” Hạng Tử Nhuận Vẫn luôn không lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng.

Mạc ma ma biết thành chủ nhà mình rất kính trọng vị Hạng sư phó trước mắt này, cho nên khi Hạng Tử Nhuận nói thì bà không còn nghi ngờ, Mạc ma ma không khỏi kinh ngạc cảm thán nói: “Tay nghề của Hạng thiếu phu nhân thật tốt!”

“Mạc ma ma quá khen.” Tô Khả Phương cười nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Mạc ma ma áp xuống sự ngạc nhiên nghi ngờ trong lòng, đứng lên trịnh trọng hành lễ với Tô Khả Phương.

Tô Khả Phương sửng sốt, vội đứng dậy đỡ bà lên: “Mạc ma ma, người làm gì vậy?”

“Hạng thiếu phu nhân, lão thân có một yêu cầu quá đáng, mong Hạng thiếu phu nhân có thể thành toàn!” Mạc ma ma khẽ cúi đầu thành tâm thành ý nói.

“Mạc ma ma có chuyện gì xin cứ nói, không cần phải làm vậy.” Tô Khả Phương nói.

Mạc ma ma ngẩng đầu, trong mắt có sự hổ thẹn nhưng lại không chần chờ mà nói: “Lão thân khẩn cầu Hạng thiếu phu nhân điêu khắc thêm cho lão phu nhân của ta mấy vòng tay Phật châu nữa!”

Mạc ma ma tuy nói là bà thỉnh cầu, nhưng người đang ngồi ai cũng biết đâu là yêu cầu của Liễu lão phu nhân.

Nghe vậy, Tô Khả Phương bật cười: “Chỉ có vậy thôi?”

Vừa rồi nàng còn đang suy nghĩ rốt cuộc là chuyện gì mà ma ma bên người của Liễu lão phu nhân phải làm một chuyến đi thật xa tới đây.

Thì ra chỉ là việc đơn giản như vậy!

Mạc ma ma gật gật đầu: “Mong là Hạng thiếu phu nhân có thể đáp ứng yêu cầu vô lễ này của lão thân.”

Thu của người ta một phần lễ vật rồi mà còn tới cửa yêu cầu người ta đưa thêm mấy phần, chuyện này bá tánh bình thường còn không làm được, huống chi là lão phu nhân nhà bà, nhưng đây thật sự là do lão phu nhân và mấy vị tỉ muội quá sức trầm mê vào Phật đạo nên mới mặt dày mày dạn tới đây.

Mạc ma ma còn chưa nói tới thù lao cho Tô Khả Phương, bởi vì vòng tay Phật châu có điêu công tinh vi kỳ lạ kia không phải cứ dùng tiền là có thể mua được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui