Hán Tử Trên Núi Sủng Thê: Không Gian Nông Nữ Điền Mật Mật

"Chuyện này là đương nhiên!" Các vị tộc lão kiên định nói.

Nghe vậy, sắc mặt cha nương Tô Đào lại trắng bệch, mắt Tô Đào cũng có tia bối rối.

Không có khả năng!

Vừa rồi chỉ có hai người các nàng ở trong phòng bếp, sao Tô Khả Phương có thể chứng minh nàng ta nói dối?

"Thủy Sinh thẩm, làm phiền thẩm giúp cháu một chút." Tô Khả Phương vẫy tay về phía nương tử Thủy Sinh.

Nương tử Thủy Sinh vội đi qua, Tô Khả Phương ghé vào tai bà nói nhỏ vài câu, nương tử Thủy Sinh lập tức gật đầu đi ra ngoài.

"Tô Khả Phương, ngươi muốn nhờ Thuỷ Sinh thẩm giúp ngươi gian lận sao?" Tô Đào không biết Tô Khả Phương muốn làm gì, kinh hoảng kêu lên.

Tô Khả Phương dùng ánh mắt ngu si nhìn nàng ta: "Chính mình ngu xuẩn, đừng tưởng rằng người khác cũng ngu giống ngươi! Hôm nay là ngày Đại Trụ thành thân, muốn nói ai hy vọng bắt được hung thủ nhất thì Thuỷ Sinh thẩm là người đầu tiên."

"Nương Đại Trụ, Tô Khả Phương bảo ngươi làm gì, ngươi cứ làm cái đó, chỉ cần có thể đem hung thủ đổ bột bã đậu bắt lại là được." Tộc lão lớn tuổi vì đền bù vừa rồi oan uổng Tô Khả Phương, mở miệng nói.

Thấy bộ dạng Tô Khả Phương khí định thần nhàn, sắc mặt cha nương Tô Đào càng ngày càng khó coi, cha Tô Đào đưa mắt ra hiệu cho nương tử, nương Tô Đào lặng lẽ rời khỏi đám người, muốn đi theo nương tử Thủy Sinh.

"Nương Tô Đào, muốn đi đâu vậy?" Giả Thị tinh mắt phát hiện động tác nhỏ của nương Tô Đào, la lớn.

Thấy tầm mắt của mọi người đều rơi trên người mình, nương Tô Đào cứng đờ, cười khô cằn nói: "Ta... Ta đi nhà xí."

"Trùng hợp vậy, ta cũng muốn đi, cùng nhau đi đi." Giả Thị ngoài cười trong không cười nhìn phía bà ta.

"Đều nhịn đi, không ai được phép đi đâu hết." Tộc lão lớn tuổi gõ ba tong, nổi giận gầm lên.

Giả Thị cười không sao cả, nương Tô Đào nương lại gấp gáp trán đổ đầy mồ hôi.

Người khác có lẽ còn chưa thể xác định, nhưng cha nương Tô Đào rất rõ ràng rốt cuộc bột bã đậu này là do ai bỏ, nếu nương tử Thủy Sinh thật sự tìm ra chứng cứ, Đào Nhi nhà bà ta cũng sẽ bị phá hủy!

Ước chừng khoảng hai khắc đồng hồ nương tử Thủy Sinh mới quay lại, trên tay bà cầm theo mấy gói đồ, bà kêu Đại Trụ chuyển một băng ghế dài tới, sau đó đặt mấy gói đồ lên băng ghế, mở tất cả ra. 

Khi nương tử Thủy Sinh mở mấy gói đồ ra, khuôn mặt Tô Đào tái đi, nàng ta đã hiểu Tô Khả Phương muốn chứng minh trong sạch bằng cách nào. 

"Tô Đào, vừa rồi ngươi luôn mồm nói ta đổ bột bã đậu vào nồi đun nước pha trà, vậy mời ngươi nhìn thử xem trong mấy gói bột này đâu là bột bã đậu?" Tô Khả Phương cười hiền lành vô hại.

Đến lúc này, mọi người đã hiểu rõ.

Nhãn lực của Tô Đào dù tốt thế nào, cũng không có khả năng vừa nhìn liền đoán được Tô Khả Phương đổ vào nồi là bột bã đậu hay bột gì nha.

Khả năng duy nhất, chính là Tô Đào vu oan giá hoạ cho Tô Khả Phương!

"Đứa nhỏ Tô Đào này thường ngày nhìn thật thà đàng hoàng, không ngờ tâm địa hư hỏng như vậy!"

"Còn không phải sao! Hôm nay là ngày vui của Đại Trụ, thế mà nàng ta lại đổ bột bã đậu vào nồi đun nước pha trà."

"Cũng may Phương Nhi kịp thời phát hiện, nếu không hôm nay tất cả chúng ta đều gặp phải tai ương." Mọi người hoảng sợ.

"..."

"..."

Nghe các hương thân nghị luận ầm ĩ, khuôn mặt nhỏ của Tô Đào thêm tái nhợt.

"Tô Đào, không phải ngươi rất lợi hại sao, liếc mắt cái là nhìn ra Phương Nhi nhà ta đổ bột bã đậu, vậy ngươi mau tìm ra bột bã đậu đi chứ?" Giả Thị thấy Tô Đào không nhúc nhích nhìn chằm chằm mấy gói bột trên băng ghế dài, lạnh giọng thúc giục.

"Tô Đào, ngươi còn ngang ngược cái gì, mau chọn đi!" Tộc lão lớn tuổi ra lệnh.

"Các hương thân, ta không tin Phương Nhi đổ bột bã đậu vào nước pha trà." Nương tử Thủy Sinh phân nộ trừng Tô Đào, nói: "Hơn nữa Phương Nhi vừa mới vào bếp còn Tô Đào đã ở trong bếp hơn một khắc chung, khả năng Tô Đào đổ bột bã đậu vào nồi đun nước pha trà lớn hơn nhiều."

Mặt Thủy Sinh bình tĩnh nghe nương tử mình nói xong, lạnh lùng nhìn Tô Đào: "Tô Đào, nếu như ngươi có thể chọn đúng gói bột bã đậu, ta sẽ coi như chuyện hôm nay chưa xảy ra." 

"Thủy Sinh huynh đệ, mấy gói này là bột gì lão nhân như chúng ta còn không phân biệt rõ ràng được, Đào Nhi nha đầu sao có thể nhận ra chứ?" Cha Tô Đào sốt ruột nói.

"Ý của ngươi là thừa nhận Tô Đào nhà ngươi đổ bột bã đậu vào nồi đun nước pha trà phải không?" Tộc lão lớn tuổi tức muốn ngất.

Cha Tô Đào sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới lời mình nói tương đương với gián tiếp thừa nhận việc nữ nhi mình làm.

Tô Đào luống cuống đến phát khóc, nàng ta vươn cổ nhìn mọi người, không thấy người kia đến cứu mình, đành hạ mắt kiên trì đến gần băng ghế dài.

"Nhanh chọn đi!" Mọi người đều thúc giục.

Tô Đào do dự rất lâu, mới lo sợ bất an chỉ vào một gói bột nói: "Là gói này."

"Sai rồi, đây là bột mì rang." Nương tử Thủy Sinh sầm mặt nhìn Tô Đào, giận dữ mắng mỏ: "Tô Đào, không nghĩ tới ngươi tuổi còn nhỏ mà tâm địa lại ác độc như vậy, nhà chúng ta và ngươi không oán không cừu, tại sao ngươi phải hạ độc khách nhân nhà ta?"

"Không phải ta, không phải ta!" Mặt Tô Đào trắng bệch kêu khóc.

Cha Tô Đào nhào qua, hung hăng tát Tô Đào một phát, đau lòng nhức óc nói: "Cho ngươi bị ma quỷ ám ảnh này!"

Nương Tô Đào khóc ôm nữ nhi vào ngực, hô: "Việc này không trách Đào Nhi! Đều tại Tô Đại Tráng, là gã! Chắc chắn là gã sai sử Đào Nhi nhà ta làm thế!"

"Bà nói ai?" Khoé mắt Đại Trụ đầy tơ máu như muốn nứt ra.

"Tô Đại Tráng!" Nương Tô Đào phẫn hận nói: "Không sai, chính là gã, là gã giật dây nữ nhi của ta đổ bột bã đậu!"

"Tô Đào, thật sự là Tô Đại Tráng sai sử ngươi tới nhà ta đổ bột bã đậu?" Nương tử Thủy Sinh vừa sợ vừa giận chất vấn.

Chuyện lần trước Tô Đại Tráng vào nhà trộm cướp bọn họ đã không truy cứu rồi, không nghĩ tới gã không biết hối cải, còn sai Tô Đào quấy rối ngày đại hỉ của Đại Trụ.

"Ta... Ta không biết, ta không biết..."

Tô Đào thất kinh lắc đầu, nhưng người sáng suốt vừa nhìn liền biết việc này Tô Đại Tráng không thoát khỏi liên quan.

"Tô Đại Tráng!" Đại Trụ cắn răng nghiến lợi, xoay người muốn xông ra cửa.

"Thủy Sinh thúc, mau giữ Đại Trụ lại." Mắt hạnh của Tô Khả Phương nhíu lại, la lớn.

Thủy Sinh và hai huynh đệ của Đại Trụ nghe tiếng kêu của Tô Khả Phương mới phản ứng, vội vàng ngăn cản Đại Trụ.

"Cha, mọi người thả con ra, con nhất định phải đánh chết tên khốn khiếp Tô Đại Tráng kia!" Đại Trụ giận điên lên, hắn không thể tin được huynh đệ chơi đùa với mình từ nhỏ đến lớn lại đối xử với hắn như vậy: "Gã thích cô nương thôn Hương Phường kia, ta không tranh với gã, ta đã thành thân với cô nương khác rồi, tại sao gã còn muốn phá hôn sự của ta? Rốt cục là vì sao?"

"Đại Trụ, con mau bình tĩnh đi!" Thủy Sinh khiển trách quát: "Đừng quên hôm nay là ngày gì, tân nương tử sắp vào cửa, hiện tại quan trọng nhất là bái đường, chuyện còn lại tối bàn sau." 

"Đúng vậy Đại Trụ." Tô Khả Phương cũng vội vàng khuyên nhủ: "May là việc hôm nay phát hiện sớm không tạo thành đại họa, muốn tính sổ với Tô Đại Tráng thì để sau đã, giờ nếu chạy đi tìm Tô Đại Tráng náo loạn, lỡ mất giờ lành bái đường, vậy càng hợp ý gã." 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui