Tô Khả Phương từng đến địa bảo, nên người của địa bảo liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, mặt họ tối sầm, lệnh phu xe ngừng xe.
Địa bảo đại nhân đang định lệnh thủ hạ trói nàng thì thấy Tô Khả Phương cười đi tới, đúng quy củ hành lễ: "Tô Khả Phương gặp qua đại nhân!"
Địa vị của địa bảo trên trấn có vai trò quan trọng, mọi người đối với địa bảo đại nhân tôn kính có thừa, Tô Khả Phương không kiêu ngạo không tự ti nói: "Đại nhân, chuyện của Vương Gia ta đã nghe nói rồi, đang chuẩn đị lên trấn hỗ trợ đại nhân điều tra việc này, không ngờ đại nhân đích thân đến đây."
Có thể được huyện nha ủy thác trách nhiệm địa bảo, ông đương nhiên có chỗ hơn người, một giây trước nổi giận đùng đùng, một giây sau thấy Tô Khả Phương bình tĩnh đứng trước mặt mình, không nhanh không chậm nói rõ ý định, địa bảo nghĩ tới tin tức vừa mới cho người điều tra được, hơi suy nghĩ, thay đổi bộ mặt giải quyết việc chung: "Cô nương có thể chủ động đến hỗ trợ điều tra thật tốt, chẳng qua việc này liên lụy đến bốn mạng người, cô nương là người bị hiềm nghi, ta phải đưa cô nương đến huyện nha, mong cô nương hiểu cho."
Nghe nói nha đầu này và Lý Gia của tứ đại gia tộc huyện Hoài Đường có chút giao tình, xem ra không ngoa, ông không cần thiết đắc tội với Lý Gia, chỉ cần đem nàng giao cho huyện nha tất cả sẽ không quan tới ông.
"Tiểu thư ——" Đông Mai vừa nghe muốn đưa đến huyện nha, căng thẳng cầm tay Tô Khả Phương, khuôn mặt nhỏ càng trắng hơn.
Tô Khả Phương vừa nhẹ tay vỗ lưng Đông Mai trấn an, vừa nói với địa bảo đại nhân: "Đại nhân,ta biết ngài khó xử, ta theo ngài đến huyện nha là được."
Địa bảo đối với chuyện Tô Khả Phương thức thời cảm thấy rất hài lòng, không cho người trói nàng, mà bảo nàng và Đông Mai lên xe bò, cùng nhau đến ngoài trấn ngồi xe ngựa.
Bởi vì Tô Khả Phương phối hợp, nên trên đường đến trấn Đường Huyền, địa bảo đại nhân biết gì đều nói với Tô Khả Phương.
Khi Tô Khả Phương hỏi đến việc tại sao địa bảo biết nàng mới chính là người phụ trách sinh ý ruốc cá, địa bảo nói: "Người của Vương Gia nói."
Vương Gia xảy ra án mạng, đương nhiên là do Vương Gia báo quan.
Địa bảo đại nhân nghi ngờ nhìn Tô Khả Phương, thoạt nhìn nha đầu này hình như không biết chuyện gì xảy ra, lẽ nào việc này có ẩn tình?
Nhưng mà đại lão gia Vương Gia có tiếng là đại thiện nhân, ai sẽ độc hại vợ con ông ấy chứ?
Sau khi nghe địa bảo nói, Tô Khả Phương buông mi trầm ngâm.
Không có khả năng, vừa rồi Đông Mai nói, Húc Đông không khai ra nàng, Lữ quản sự còn không biết nàng, thì sao người Vương Gia biết sự tồn tại của nàng được?
Tô Khả Phương có cảm giác, việc này hình như nhắm vào nàng.
Tô Khả Phương khẩn cầu, địa bảo đồng ý đưa Đông Mai đến huyện Hoài Đường.
Việc này có thể Triệu Kính Tân còn chưa thu được tin tức, Tô Khả Phương không muốn Triệu Kính Tân bị liên lụy, nên bảo Đông Mai đi thông báo cho ông đề phòng, thuận tiện giúp nàng dò la đầu đuôi sự tình.
Tô Khả Phương bị địa bảo dẫn tới huyện nha, không qua công đường liền trực tiếp vào tù.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi bị nha dịch thô lỗ đẩy vào nhà giam mùi hôi thối bốc lên tận trời, thì nàng vẫn không nhịn được nôn khan mấy lần.
"Thế nào, ngại thối sao?" Một nữ nhân tóc tai bù xù cả người bốc mùi hôi thối, đi tới nhìn nàng từ trên xuống dưới, khuôn mặt bẩn đến mức nhìn không ra diện mạo tràn ngập trào phúng: "Yên tâm, ngây ngốc tầm năm ba tháng sẽ từ từ quen thôi."
Tầm năm ba tháng?!
Tô Khả Phương giật khóe miệng, quỷ mới muốn ngốc lâu như vậy!
Chỉ cần ra công đường, nàng có thể tự biện giải cho mình, đến lúc đó nàng có thể ra ngoài.
Không trách Tô Khả Phương tự tin như vậy, nàng tin tưởng vững chắc một điều: Thanh giả tự thanh (*)!
"Ngươi không tin lời ta?" Giọng nữ nhân khàn khàn, hung dữ hỏi.
Tô Khả Phương cảm thấy hình như mình chọc giận nàng ấy.
"Không, ta tin, ta tin!"
Ngốc ở trong lao lâu tâm lý chắc chắn không ổn định, ai biết chọc giận những người này sẽ xảy ra kết cục gì, Tô Khả Phương xem xét thời thế quyết định hạ thấp tư thái, nhìn nàng ấy cười nịnh nọt.
Tô Khả Phương nói xong không dấu vết quét mắt nhìn những phạm nhân khác trong phòng giam, thấy ngoại trừ nữ nhân nhìn không ra độ tuổi trước mắt, những người khác đều đầu bù tóc rối, vẻ mặt thẫn thờ hoặc ngồi xổm, hoặc ngồi, hoặc dựa vào chân tường, giống như căn bản không nhìn thấy nàng.
Thấy vẻ mặt cảnh giác của Tô Khả Phương, nữ nhân kia hừ lạnh, ác thanh ác khí hỏi: "Ngươi phạm tội mà phải vào đây?"
"Bọn họ bắt nhầm người, ta oan uổng." Tô Khả Phương nghiêm mặt nói.
Nữ nhân kia cười lạnh: "Trong phòng giam này mọi người đều nói mình oan uổng."
Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương nhíu lại, có chút không vui: "Ta thật sự oan uổng!"
Đôi mắt xương linh lợi của nữ nhân kia chuyển động, xích lại gần Tô Khả Phương, nhìn chằm chằm mắt nàng hồi lâu, đến khi Tô Khả Phương thiếu chút nữa bị mùi thối trên nàng ấy hun ngất, nàng ấy mới mở miệng nói: "Ta tin ngươi oan uổng, nhưng ngươi đừng nghĩ hão huyền nữa, ngươi vào nhà tù này, thì đừng mong ra ngoài."
Tô Khả Phương kinh hãi: "Vì sao?"
Nữ nhân kia đưa mắt đánh giá nàng từ đầu đến chân, chút đồng tình nói: "Chưa từng nghe qua câu châm ngôn "Nha môn bát tự mở, có lý không có tiền chớ vào đến" sao? Nhìn quần áo ngươi mặc trên người, chắc hẳn trong nhà cũng không giàu có, muốn đưa ngươi ra khỏi lao, ta thấy khó đấy!"
Tô Khả Phương nhướng mày: "Nơi này là huyện nha, không đến nỗi ngay cả huyện thái gia cũng không nói đạo lý chứ?"
Nữ nhân kia dùng ánh mắt nhìn người ngu quét qua Tô Khả Phương: "Ngươi cho rằng huyện thái gia là cha ngươi sao? Mỗi ngày nhiều người tiến vào đại lao như vậy, chờ ngươi ở trong lao chết bệnh bốc mùi, nói không chừng huyện thái gia cũng không biết sự tồn tại của người đâu, còn phân rõ phải trái?"
"Không phải đâu, vụ án của ta liên lụy tới bốn mạng người, chẳng lẽ cũng không cần thăng đường xử án?" Mặt Tô Khả Phương có chút khó coi, chủ định từ trước bị đánh nát bấy.
Tô Khả Phương vừa mới nói xong, nữ nhân kia chậc chậc đi vòng quanh nàng một vòng, mắt đầy kính nể nhìn nàng: "Nhìn không ra nha!"
Tiểu nha đầu này tuổi còn quá trẻ, thoạt nhìn đơn thuần đáng yêu, không ngờ ác như vậy.
Mặt Tô Khả Phương tối sầm: "Đại tỷ, ta nói rồi, ta oan uổng!"
Vừa rồi còn nói tin tưởng nàng, Tô Khả Phương buồn bực.
"Ngươi tự nói mình oan uổng thì có ích lợi gì, nguyên cáo chỉ cần nhét ít bạc cho bộ đầu hoặc huyện thừa, vụ án này của ngươi chưa tới chỗ huyện thái gia đã kết án rồi, ai quản ngươi có oan uổng hay không?" Nữ nhân kia khó chịu vì Tô Khả Phương không rành thế sự, lườm nàng.
Mắt Tô Khả Phương chìm xuống, nếu ngay cả công đường cũng không thăng, vậy sao nàng có thể vì mình tẩy sạch hiềm nghi?
Tô Khả Phương cắn môi, xem ra đành phải chờ Triệu thúc truyền tin xem sao.
Thấy Tô Khả Phương nghe mình nói xong dù tức giận, nhưng không nản lòng thoái chí như người khác, nữ nhân kia tò mò.
"Tiểu nha đầu, ngươi không sợ sao?"
"Sợ thì giải quyết được gì?" Tô Khả Phương bình chân như vại tìm nơi ngồi xuống, nàng tin tưởng Triệu thúc sẽ không mặc kệ nàng.
Có lẽ bình thường những nữ nhân vào đây bộ dạng đều khóc sướt mướt, thấy Tô Khả Phương tuổi còn trẻ lại không hề e ngại, nữ nhân hứng thú nhìn Tô Khả Phương, sóng vai ngồi cùng nàng, hỏi: "Nha đầu, ngươi tên là gì?"
Thái độ nàng ấy thân thiện hoàn toàn khác biệt một trời một vực với sự khinh bỉ lúc nãy.
(*)Câu đầy đủ: "Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc": Nghĩa là người ngay thẳng thì cho dù không cần phải giải thích hay biện hộ gì thì bản chất người ta cũng vẫn ngay thẳng. Cụ thể hơn ví dụ bị vu vạ hay bị nghi oan hay bị nói xấu gì thì người ta không cần thanh minh gì hết dần dà sự thật cũng được phơi bày.
Còn người xấu xa thì cho dù có lấp liếm thế nào rốt cuộc cái bản chất xấu xa cũng sẽ bị lộ ra mà thôi. (Q&AYahoo!)