Hắn Tựa Lưu Tình

Ôn Lưu Tình rõ ràng chính mình đang làm gì, Ôn Hành Vũ cũng rõ ràng chính mình đáp ứng cái gì.

Vì một hài tử, hắn để Ôn Lưu Tình đem tính mạng ra đặt cược.

Hài tử kia từ nhỏ khả năng chính là gầy yếu, bên trong khoang sinh sản vẫn luôn gây khó dễ cho cậu, Ôn Lưu Tình hiện tại rất lo lắng, Ôn Hành Vũ lại không màng thể diện quăng mất mặt mũi, không giống một Alpha cao cao tại thượng một chút nào, có cơ hội liền nằm nhoài trên bụng Ôn Lưu Tình, dán vào cái bụng nhô ra nói bảo bảo lớn lên biết điều hiểu chuyện một chút, cha liền yêu ngươi không ngược đãi ngươi.

Hắn nhìn đến tương lai, cảm thấy Lưu Tình của hắn sẽ bị đứa nhỏ này cướp mất, hắn cố kỵ cái sinh mệnh nhỏ này.

Mỗi lần đợi đến khi Ôn Lưu Tình ngủ, hắn liền chỉ vào bụng cậu, cảnh cáo phôi thai bên trong còn chưa thành hình: "Con tốt nhất ngoan một chút cho cha. Mãi mãi phải ngoan giống như bây giờ, đừng làm cho ba ba con mệt mỏi, cũng đừng trở thành một tên yêu dân ác bá có nghe chưa?"

Lúc Ôn Lưu Tình bị gây sức ép mệt mỏi, bên ngoài hắn đều tỏ ra quan tâm chăm sóc cậu từng li từng tí, tối đến lại lên lớp dạy dỗ hài tử trong bụng Ôn Lưu Tình.

Ôn Lưu Tình có lúc cười hắn, Ôn Hành Vũ liền liên tục hướng Ôn Lưu Tình một khối giáo huấn.

"Ăn nhiều một chút, không... Cũng không thể ăn nhiều, em ăn nhiều, con vật nhỏ này càng dài càng lớn, đối với em sẽ gây sức ép gánh vác cũng càng lớn."

Phần lớn thời gian, Ôn Hành Vũ đều sẽ bồi Ôn Lưu Tình và bảo bảo trong bụng, hắn hoàn toàn không muốn đứa nhỏ này sẽ đem sinh mệnh Ôn Lưu Tình đoạt đi, nên đối với đứa nhỏ nhân từ mà rót vào thật nhiều yêu thương.

Mười năm qua đối Ôn Lưu Tình đều quá không hài lòng, nhân sinh có mấy cái mười năm, cậu từng nghĩ chính mình đời này cứ như vậy, không nghĩ tới vẫn có thể chuyển biến tốt như bây giờ.

Cậu thích dựa vào trong lồng ngực Ôn Hành Vũ, mùi hương trên người Ôn Hành Vũ làm cho cậu thoải mái cảm thấy an toàn hơn một chút. Bọn họ xem phim, Ôn Hành Vũ chọn thật nhiều phim điện ảnh toàn là thế giới của chân thiện mỹ, tuyệt nhiên khước từ dòng phim kinh kị.

Bụng hơi lớn một chút, Ôn Lưu Tình lôi kéo tay hắn muốn đứng thẳng, Ôn Hành Vũ bất đắc dĩ tùy ý cậu sai bảo.

Có lẽ đứa bé kia thật sự nghe hiểu lời Ôn Hành Vũ hằng đêm dọa nạt nó, vẫn luôn thật biết điều, âm thầm chậm rãi lớn lên, tần suất thai động cơ hồ không có. Ôn Lưu Tình lại cảm thấy lo lắng, đi bệnh viện kiểm tra, thai nhi phát triển bình thường, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Lưu Tình bây giờ đi lại đều rất vất vả, cậu vẫn là quá gầy, cái bụng lớn kia tựa hồ có thể đem cậu ép vỡ. Ôn Hành Vũ liền cẩn thận từng li từng tí một đỡ cậu, làm cho Ôn Lưu Tình đem trọng tâm đều đặt ở trên người mình.

Ban đêm, Ôn Lưu Tình nửa cuộn tròn ở trên giường, Ôn Hành Vũ cầm một cái gối đặt ở sau lưng cậu, để cậu nằm mỏi lưng có thể dựa vào.

Ôn Hành Vũ chống cằm, lấy tay xoa xoa eo Ôn Lưu Tình: "Eo có nhức không, chân còn sưng sao?"

Ôn Lưu Tình gật đầu, thân thể cậu không tốt, tuy coi như hài tử thật biết điều, nhưng sau khi mang thai bản thân lại xuất hiện rất nhiều vấn đề. Eo cùng chân mỗi ngày đều đau đớn mệt mỏi vô lực, sợ Ôn Hành Vũ không cao hứng, vừa mới đầu còn không nói, sau đó vẫn là bị Ôn Hành Vũ phát hiện.

Ôn Hành Vũ đến cuối giường, nhấc chân Ôn Lưu Tình đặt lên đùi mình, thay cậu mát xa.

Ôn Lưu Tình nằm ở trên giường, da thịt trắng như tuyết giống như là muốn hòa tan. Ôn Hành Vũ từ mát xa biến thành hôn, hắn cúi đầu hôn bàn chân Ôn Lưu Tình, Ôn Lưu Tình lông mi giật giật, nghe Ôn Hành Vũ nói: "Anh nghe nói omega trong thời gian hoài thai hài tử, thời kỳ phát tình đều sẽ rất muốn, Lưu Tình em nhịn đến nghẹn có khó chịu không?"

Ôn Lưu Tình lắc đầu, Ôn Hành Vũ liền nói cậu là tên nhóc lừa đảo.

Tách hai chân Ôn Lưu Tình ra, cúi đầu cắn giữa hai chân thịt mềm, lại đi lên, chóp mũi vây quanh cái bụng mềm mại của cậu, hé miệng, ở trên bụng làm loạn hết liếm lại hôn. Ôn Lưu Tình phát ra âm thanh nghẹn ngào, cũng không phải khóc thật, đại khái chính là rất thoải mái quá liền thẹn thùng. Khẽ gọi tên Ôn Hành Vũ, một giây sau thân thể liền bị khoái cảm ấm áp bao bọc, toàn thân mẫn cảm tựa hồ đều tụ lại, cậu nỗ lực lui về phía sau, lại bị Ôn Hành Vũ ôm eo.

Ôn Hành Vũ chà chà ngậm vào hạ thân của cậu, một tay che ở trên bụng Ôn Lưu Tình, qua lại xoa xoa. Một giây sau, Ôn Lưu Tình thân thể đột nhiên cứng đờ, Ôn Hành Vũ cũng ngây ngẩn cả người, Ôn Lưu Tình thấp gọi:" Hài tử động, Hành Vũ hài tử đá em."

Ôn Hành Vũ buông hạ thân Ôn Lưu Tình ra, không có ý tứ vui vẻ, thở dài một hơi, ai oán nói: "Em xem em xem, này đồ chơi nhỏ trong bụng kia tại con ảnh hưởng đến chúng ta, sinh ra không phải là càng nghịch ngợm đối đầu với chúng ta sao."

Ôn Lưu Tình nghe lời hắn nói không nhịn được cười, Ôn Hành Vũ rầu rĩ không vui nằm úp sấp ở bên cạnh cậu, kéo tay Ôn Lưu Tình qua đặt ở tính khí phía dưới của mình: "Giúp anh đi mà."

Ôn Lưu Tình ngẩn người, nhỏ giọng nói: "Em không biết."

"Vậy chân em hơi hơi tách ra chút, anh sẽ cẩn thận."

Ôn Lưu Tình mím môi, giây sau Ôn Hành Vũ liền từ phía sau lưng ôm lấy cậu, một đoạn lửa nóng đỉnh vào giữa hai chân.

Ôn Hành Vũ cúi đầu, cắn vành tai đang đỏ lên, tại bên gáy hạ xuống một cái lại một cái hôn.

Ôn Lưu Tình hơi thở gấp gáp hỏi: "Tên của hài tử anh nghĩ ra chưa?" Ôn Hành Vũ thở dài: "Thời điểm như thế này đừng nói mấy vấn đề mất hứng chứ."

Ôn Lưu Tình mất mát đáp một tiếng, cách mười mấy giây, Ôn Hành Vũ hỏi cậu: "Trước hết đặt nhũ danh, gọi bé ngoan thế nào?"

"Bé ngoan?"

Ôn Hành Vũ giải thích: "Hi vọng con cả đời là bé ngoan trong bụng em đừng đi ra."

Ôn Lưu Tình dùng cùi chỏ nện hắn một phát: "Anh đừng khi dễ con."

"Là hài tử vừa nãy bắt nạt anh." Ôn Hành Vũ hừ một tiếng, ôm chặt Ôn Lưu Tình, tại hạ huyệt đưa tốc độ nhanh chút, hắn hạ thấp giọng nói: "Ngược lại anh sẽ không cùng nó chia sẻ em......"

Bởi vì lo lắng khoang sinh sản của Ôn Lưu Tình không có cách nào chịu đựng thai nhi đủ tháng, bác sĩ đưa ra phương án là thời điểm tám tháng đem hài tử lấy ra, để vào buồng chăm sóc đặc biệt.

Lúc Ôn Lưu Tình bị đẩy vào phòng giải phẫu, Ôn Hành Vũ đi theo bên cạnh cậu không rời, đến tận trước cửa phòng phẫu thuật, mới nắm tay Ôn Lưu Tình, cổ họng nghẹn lại: "Anh thật sự rất sợ."

Ôn Lưu Tình lấy ngón tay vẽ vẽ trong lòng bàn tay ái tâm, hướng Ôn Hành Vũ nháy mắt mấy cái.

Ôn Hành Vũ ở bên ngoài đứng ngồi không yên, trong đầu hắn rất loạn, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, suy nghĩ hơn mười cái tên đặt cho đứa nhỏ, chờ Ôn Lưu Tình tỉnh lại chọn lựa. Sau đó lại nghĩ tới vấn đề giáo dục đứa nhỏ, hắn dự định cho hài tử lúc học tiểu học liền trọ ở trường, bất quá Ôn Lưu Tình đại khái sẽ không đồng ý.

Ôn Hành Vũ ôm đầu, lại sợ Ôn Lưu Tình vạn nhất không ra được, chỉ để lại hắn và hài tử, muốn bỏ hắn lại một mình thì hắn biết làm sao bây giờ?

Hiện tại thời đại này, alpha tuẫn tình cũng càng ngày càng phổ biến, hắn sẽ không tiếp tục sống một mình, mất đi Ôn Lưu Tình, Ôn Hành Vũ hắn chỉ là một bộ xác chết di động.

Ôn Hành Vũ dựa vào vách tường, càng nghĩ càng sợ sệt.

Mãi đến tận khi cái đèn xanh sáng lên, cánh cửa từ giữa mở ra, bác sĩ đi ra trước tiên, đến bên người Ôn Hành Vũ, đối diện hắn nở nụ cười nói: "Đều không sao, rất thuận lợi, cả người lớn lẫn đứa nhỏ đều bình an."

Ôn Hành Vũ mở to mắt, hắn lui về phía sau, chân lập tức liền mềm nhũn, ngồi bệt dưới đất, ngơ ngác nhìn Ôn Lưu Tình từ bên trong được đẩy ra.

Hắn không đứng lên nổi, y tá đem Ôn Lưu Tình mệt mỏi thiếp đi đẩy tới trước mặt hắn.

Ôn Hành Vũ run rẩy đưa tay ra, cẩn thận từng li từng tí một cầm bàn tay vẫn ấm áp của Ôn Lưu Tình mãi không buông.

Toàn văn xong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui