"Chi nha.."
Cánh cửa phòng giam hé ra,ánh sáng chiếu vào,những hạt bụi bằng mắt thường có thể thấy chúng tự do du tẩu bốn phía trong không khí.
Một người đàn ông bước vào,trên tay hắn là một mâm đồ ăn,một bát cơm rau,dưa muối,cá và một ly nước.
Hắn mở ô cửa nhỏ bên cạnh cửa lớn,đưa từng món vào bên trong, hô to một tiếng "ăn cơm" sau đó xoay người bước đi.
Đến lúc hắn sắp bước chân ra ngoài cửa thì..
"xoảng"
Trong phòng giam yên tĩnh ẩm thấp,một tiếng vỡ của đồ vật phá lệ rõ ràng.
Nam nhân kia xoay người ,chạy lại cửa sổ nhỏ nhìn vào,lại cái gì cũng không thấy được.
Không khí tràn ra mùi máu tươi.
Người vừa đưa đồ ăn vào giật nảy mình,vội vàng xoay người móc ra chìa khoá mở cửa phòng.
Chỉ thấy bát cơm vỡ làm hai,mà Trương Tam co giật nằm trên đất.
Người đến vội rút ra điện thoại ý định báo cáo ,chưa kịp nhấn số lại bất thình lình bị một bóng đen nhào tới vỗ một phát vào sau gáy tối tăm mặt mũi bất tỉnh nhân sự.
Trương Tam liếm liếm khoé môi có chút khô khốc,đôi mắt vô cảm nhìn người nằm không động tĩnh dưới đất,nhấc chân nép mình vào cạnh cửa,cẩn thận nhìn ra ngoài.
Xé một khối vải bố trên mình tên đưa cơm,hắn tuỳ tiện băng bó vết cắt nơi cổ tay.
Tiếp tục quan sát tình huống bên ngoài.
Xác định không có ai mới nhanh chóng chạy ra ngoài,
Gian phòng giam này hắn thuộc rõ như lòng bàn tay,không ít lần hắn mang người khác đến nơi này,lại chưa từng nghĩ hắn cũng sẽ có lúc nếm thử mùi vị tăm tối nơi này.
Trương Tam không biết,tại góc trên cao khu nhà giam, một chiếc ống kính mini thu hết tất cả mọi hành động của hắn.
---------------------
RRR..RRR..RRR...
-"alo"
-"Thiếu gia, đã dựa theo phân phó,Trương Tam đã thuận lợi thoát khỏi phòng giam,xin chỉ thị tiếp theo"
-"cắt người theo dõi cẩn thận,bảo hộ tính mạng hắn nhưng không cần quá để ý,cứ để hắn tự do hành động, nếu có nguy hiểm thì giữ cho hắn một hơi"
-"rõ,thiếu gia"
------------------
Quán bar Royal.
Âu Dương Cẩn bước xuống xe,ngay lập tức có nhân viên đến tiếp nhận áo khoát và lái xe vào bãi đỗ.
Hắn sải bước vào cửa chính,hai bên nhân viên gập người 45 độ cúi chào hết sức chuyên nghiệp.
Âu Dương Cẩn bước chân dần tăng nhanh tốc độ.
Hàn Tuyết Ly,người phụ nữ thiện lương,tôi đến đón em đây.
---------------
Hàn Tuyết Ly khuôn mặt sáng lạng nhìn chằm chằm vào con số trên màn hình laptop.
Thật sự là ngoài ý muốn kinh hỉ,số tiền trong tài khoản của cô hiện tại đã là gấp mười lần so với tháng trước.Trực tiếp nhảy lên 10 con số.
-"Đã... đủ tiền phẫu thuật cho a Tuấn." Hàn Tuyết Ly ánh mắt phiếm hồng.
Thật sự là tin vui a.
Hách Liên Thần Hi cũng biết chuyện bệnh tình của tiểu Tuấn,cũng ngỏ ý muốn giúp,nhưng Hàn Tuyết Ly từ chối.
Kiếp trước a Tuấn bị nỗi đau dày vò luôn là cái gai trong lòng cô,không xoá được,kiếp này,cô muốn lấy tư cách người chị lo cho bệnh tình của tiểu Tuấn.
Thật tốt,chưa đến thời hạn chạy thận lần hai,đời này,cô sẽ tận lực để đứa nhỏ đáng thương này không phải chịu đựng nỗi đau thể xác.
Hách Liên Thần Hi cũng đã chuẩn bị xong tất cả,bác sĩ,thận,cũng như chuyên gia giám định.
Tối nay ,cô sẽ thông báo cho anh,tiến hành phẫu thuật càng sớm sẽ càng tốt cho bệnh tình của tiểu Tuấn.
--------------------
Còn hơn hai tuần nữa cô sẽ bay qua Italy tham gia khai giảng lớp đào tạo nghiệp vụ chuyên nghiệp,
Kiếp trước vì Khuynh Phong,cô không thể học tiếp chương trình học sơ cấp đầu bếp,vì lí do mặt mũi Khuynh gia.
Kiếp này bỏ đi những vướng bận,cô sẽ nỗ lực viết tiếp giấc mơ dang dở kiếp trước của mình-trở thành đầu bếp.
Xoa xoa bụng mình,cô ôn nhu khẽ thủ thỉ
-"con à,mẹ sẽ chuẩn bị thật tốt mọi thứ để con chào đời trong tình yêu thương chở che và điều kiện đầy đủ."
------------------
Cùng lúc đó.
Italy.
-"ngài Paul,chúng tôi vừa nhận được tin từ Hách thị, dự án đã soạn thảo xong,hai tuần sau Hách tổng sẽ qua đây kí kết hợp đồng.Ngài ấy gửi lời thăm hỏi đến ông"
-"Hách Liên Thần Hi?haha,lần này ông định hợp tác với cậu ta?" một giọng nam vang lên.
-"ân,quả thật là một nhân tài kinh doanh hiếm thấy.Dự án anh ta đưa cho tôi lần trước rất xuất sắc,thật dự là có chút ngoài ý muốn."
-"đúng vậy,chúng ta già cả rồi,vẫn là lớp trẻ năng động a"
-"haha,ông cứ đùa,a Cẩn nhà ông nào có thua kém?nghe nói gần đây nó muốn đứng ra kinh doanh nối nghiệp ông?thảnh thơi rồi nhé" Paul cười rộ lên.
Âu Dương Hưng cười cười,
-"lúc trước tôi hết lời năn nỉ nó về công ty góp sức,nó nào có nghe,chỉ ăn chơi vô tội vạ,cũng không biết lần này bị cái gì kích thích mà trở nên trầm tĩnh chín chắn hơn.Quả thật tôi vui mừng khôn kể ông ạ."
-"haiz,cũng không biết cho đến khi tôi kết thúc cuộc đời này có được may mắn nhìn con mình nối nghiệp mình hay không." Paul xót xa thở dài.
-"vẫn chưa có tin tức gì của con bé à?"
-"ân.cứ có cảm giác mò kim đáy bể,lão bà tôi càng ngày càng ốm yếu vì nhớ thương con bé,tôi lo quá ông ạ"
-"thôi,phấn chấn lên,nếu có chỗ nào tôi trợ giúp được cứ nói" Âu Dương Hưng trầm ngâm một lát sau đó bất đắc dĩ không biết an ủi bạn tốt của mình như thế nào ,chỉ có thể phun ra một câu khô khan như vậy.
-"vậy tôi đa tạ"
-"nói gì vậy,chúng ta là bằng hữu mà.
-"ân"
---------------------
RRRR..RRRRRR
-"alo"
-"Là tôi"
"cạch" Ngải Vi ngón tay run rẩy bóp chặt điện thoại sau đó hoảng hốt quăng nó xuống sàn nhà.
-"Ngải Vi,cô giỏi lắm,tiện nhân,chờ đấy,tôi sẽ tìm đến cô sớm thôi,đến lúc đó chúng ta sẽ tính sổ cả vốn lẫn lãi,cô dám..."
"Choang"
Ngải Vi vơ lấy chiếc bình gốm tráng men bạch ngọc Hoàng gia Anh dùng sức hướng chiếc điện thoại đời mới dưới nền nhà ném.
Chiếc điện thoại bung pin,nứt toác màn hình xoay một vòng nằm im lìm trên đất.
Ả co lại thành một đoàn không ngừng run lẩy bẩy trên giường,hồi lâu sâu mới run rẩy đứng dậy,xiêu vẹo tiến đến điện thoại cố định trên bàn
Ngải Vi khuôn mặt tái mét,môi cắn đến bật máu,run run nhấn một dãy số.
-"alo"
-"lục thúc,vì sao người vẫn chưa giúp con giải quyết Trương Tam"
-"Vi Vi,ta đã cho người tìm kiếm,nhưng hình như hắn đã bị Thanh long Bang bắt giữ,ta cũng không có cách nào"
-"hắn đã trốn ra,hắn vừa gọi điện uy hiếp con,lục thúc!" Ngải Vi phát điên gào to trong điện thoại.
-"..ta sẽ sai người điều tra ngay lập tức,con bình tĩnh." Ngải Dận trấn an.
-"...lục thúc,..con xin lỗi.." Ngải Vi cũng nhận ra mình vừa to tiếng với lục thúc,ả yếu ớt thì thào
-"ân,ta hiểu,cháu yên tâm,ta sẽ cho người tra ra vị trí của hắn,không cần lo lắng"
---------------
Nghe người đàn ông cam đoan,Ngải Vi tâm tình chợt bình tĩnh lại.
Cúp điện thoại,ả âm ngoan nhìn chiếc điện thoại di động đã bị hỏng trên sàn nhà.
-"Đúng vậy,lục thúc là mafia,Trương Tam kia một tên vô danh tiểu tốt tính cái gì,mình hẳn là làm quá vấn đề rồi."
-"Trương Tam,đừng trách ta độc ác,thiên đường có cửa ngươi không đi,địa ngục vô lối ngươi sấn tới,chỉ trách ngươi quá ngu xuẩn."
Ngải Vi độc ác nguyền rủa.
----------------------
Lời tác giả: mọi người có góp ý gì về truyện không ? thỉnh cmt.;)