Italy.
"cốc cốc"
-"vào đi" John ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên trẻ bước vào.
-"John tiên sinh.Có báo cáo từ bên nước Z, có tin tức của vài vị sơ may mắn thoát chết trong đợt hoả hoạn năm xưa." thư kí Lý ôm một tập hồ sơ đặt xuốn cạnh bàn,nghiêm chỉnh báo cáo.
-"thật sao?đã điều tra được họ ở đâu sao?"
John đứng bật dậy khỏi ghế hấp tấp hỏi,hoàn toàn mất đi bộ dáng trầm tĩnh hàng ngày.
-"có chút rắc rối ạ,theo như điều tra thì vụ hoả hoạn năm xưa chỉ có vài sơ còn sống,được đưa đi bệnh viện,nhưng sau đó không ai biết họ đi nơi nào"
John nghe đến đây nét cười vụt tắt.
Ông ngồi phịch xuống ghế đưa tay day day trán.
Đứa cháu gái khốn khổ của ông..
Thư kí Lý vội vàng rót một cốc nước lọc tiến đến.
John hớp một ngụm phất phất tay,thư kí Lý biết ý lui ra ngoài.
Trong căn phòng yên tĩnh,gió từ cửa sổ tràn vào tạo nên từng tiếng "sách sách" của trang giấy,tà dương dần xuống núi.
Người đàn ông đứng lặng bên cửa sổ thở dài.
---------------------
RRR...RRR...RRR...
Hàn Tuyết Ly nghe tiếng điện thoại từ trong phòng khách vang lên,cô nêm chút hạt nêm,lại nếm một chút sau đó tắt bếp.
Đi nhanh từ nhà bếp đi ra,đưa tay chùi vào tạp dề lau khô vết nước Hàn Tuyết Ly nắm lên điện thoại cũng không nhìn màn hình là ai gọi trực tiếp nghe.
-"alo"
Đầu dây bên kia,Khuynh Phong nghe giọng nói quen thuộc chỉ cảm thấy tâm nhứt nhối..
-"alo?xin hỏi ai vậy ạ?" Hàn Tuyết Ly đợi chừng mười giây vẫn không có ai trả lời,đang định tắt máy thì một giọng nam khàn khàn vang lên làm cô sững sờ.
-"Ly.."
-"xin lỗi anh nhầm số rồi" Hàn Tuyết Ly lạnh nhạt trả lời.
-"Ly,em đừng tắt máy,anh có chuyện muốn nói với em" Khuynh Phong ngay lập tức nói.
-"nhưng tôi không có gì để nói với anh" Hàn Tuyết Ly trầm mặc ba giây sau đó khô khan trả lời.
Cô chợt nhận ra..thì ra nghe giọng anh cũng không phải là chuyện khó khăn như vậy.
Thì ra..trái tim cô hiện tại đã không còn đau như lúc xưa nữa rồi.
Trải qua hai đời người,bây giờ cô đối với anh xem như chết tâm đi.
-"tiểu Ly..chúng ta gặp mặt đi,anh có chuyện muốn nói với em" Khuynh Phong khổ sở trả lời,ẩn ẩn cầu xin.
-"..."
-"anh đã biết chuyện đứa con" Khuynh Phong ngữ mang khẳng định truyền đến tai Hàn Tuyết Ly tựa như sấm chớp rền vang.
Cô vẫn biết giấy không gói được lửa,lại không ngờ anh có thể nhanh như vậy biết đến.
-"được,bây giờ gặp mặt,anh nói địa chỉ đi" .
Dù sao đây cũng là con của anh ta,sớm hay muộn anh ta cũng sẽ biết,hai ngày nữa cô và Hi sang Italy,như vậy dứt khoát cũng tốt.
Hàn Tuyết Ly tính một chút thời gian,bây giờ là 16h10,17h Thần Hi đi làm về,như vậy bây giờ gặp cũng được.
-"em ở đâu anh qua đón" Khuynh Phong vui vẻ.
-"không cần,cho tôi địa chỉ tôi tự qua" Hàn Tuyết Ly không chút do dự từ chối.
-"được,vậy gặp nhau tại...."
-"ân"
Cúp máy,Hàn Tuyết Ly không tự chủ vuốt ve bụng.
Sáu tháng 5 ngày,hiện tại thai nhi vô cùng mạnh khoẻ và hiếu động.
Hình như cảm nhận được mẹ nó đang vuốt ve,tiểu tử không khách khí đạp lung tung trong bụng mẹ.
Hàn Tuyết Ly không tự chủ nhớ lại ngày Hách Liên Thần Hi dẫn cô đi khám thai bốn tháng.
Lúc bác sĩ kề dụng cụ nghe tim thai vào tai hắn,chỉ thấy đôi mắt mê người màu hổ phách mở ra hết cỡ,bộ dạng phi thường kích động lắng nghe nhịp tim của sinh linh nhỏ bé vừa thành hình.
Bộ dạng kia khoa trương đến nỗi vị bác sĩ kia lắc đầu cười không ngừng.
Nhất là khi thai máy,đạp vào má hắn đang áp vào bụng cô,Hách Liên Thần Hi có thể xem là kích động.
Hắn nở một nụ cười ngây ngô gần như ngu ngốc thoả mãn xoa xoa bụng cô,động tác hết sức mềm nhẹ,tựa như chạm đồ sứ dễ vỡ vậy.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô,trong mắt tràn đầy ôn nhu như hồ nước mùa xuân khiến lòng cô ấm áp.
Bác sĩ nói:
-"cô thật có phúc"
Nhìn người đàn ông đang xử lí thủ tục khám toàn phần gần đó,cô mềm nhẹ nở nụ cười..
-"tôi biết.." cô nỉ non như trả lời vị bác sĩ,như đang nói cho bản thân mình.
--------------kết thúc hồi ức--------------
Đặt điện thoại xuống bàn,cô đi vào phòng,thay một bộ váy cho phụ nữ mang thai màu xanh rêu,dài qua đầu gối,tóc buộc sau lưng,lại khoát thêm áo khoác.
Nhìn mình trong gương,Hàn Tuyết Ly mắt đen sâu thẳm.
-"con à,chúng ta đi gặp ba ba lần cuối"
Cô nhìn người phụ nữ trong gương,nhẹ mỉm cười ..
Cô cầm chiếc túi xách lên,xoay người mở cửa bước ra ngoài.
Sau ngày hôm nay,cô-Hàn Tuyết Ly sẽ sống lại từ đầu.
------------------------
Cùng lúc đó,tại thành phố C.
Âu Dương Cẩn dựa theo trí nhớ tìm đến ngôi nhà ở kiếp trước.
Vẫn là khu phố ọp ẹp,vẫn là tường rong rêu liêu xiêu cổ kính,một cái nháy mắt đã qua hai đời.
Hắn nhìn chằm chằm căn nhà chất chứa hắn ba tháng trong kí ức,trái tim bỗng đập không quy luật.
Bước ra khỏi xe,hắn hơi ngẩng người ,dường như chưa thoát ra được bóng ma kiếp trước.
Căn nhà khoá từ bên ngoài, nói rõ chủ nhân của nó không có ở nhà.
Hắn không vội,chỉ tựa lưng vào hông xe,đút tay vào túi lẳng lặng nhìn cánh cổng.
Hắn không biết đời này mình trọng sinh thay đổi nhiều thứ không biết có làm ảnh hưởng nhân sinh của cô không,chỉ mong là không quá mức tồi tệ.
-----------------------------
Tại một nơi khác trong thành phố C.
Trương Tam ngồi dưới gầm tàu hoả gặm nhấm bánh mì khô khốc,trong mắt một mạt tàn nhẫn loé lên.
Hắn là từ thành phố S bắt tàu hoả đi đến nơi này,nếu hỏi tiền đâu hắn có?Tất nhiên là móc túi.
Trước khi được Âu Dương Hưng cưu mang cho ăn học,hắn theo một bang giang hồ chuyên hành nghề trộm cắp móc túi,luyện được một tay thần thâu,bất quá về sau có cơm ăn áo mặt,hắn lại cũng không lại làm trò này.
Nay sa cơ lỡ vận,cũng may không có lục nghề,hai lần xác định tấn công đều là con mồi béo bở.
Trương Tam không biết,hai con mồi béo bở của hắn là do Âu Dương Cẩn sắp xếp cho hắn có được số tiền đó để tránh bị chết đói tiện bề hành động đâu.
Hắn đến thành phố C vì nơi này có một ngôi nhà nhỏ thuộc sở hữu của hắn,hắn đã từng ao ước mình sẽ có một gia đình nhỏ của mình tại nơi này,mà hiện tại...
Hahaha..Trương Tam cuồng tiếu,bất quá đoàn tàu hoả trên đỉnh đầu đúng lúc đi qua át đi tiếng cười gần như hận ý điên cuồng của gã.
Hắn cho tay vào túi áo,cẩn thận móc ra trong tay một cái thẻ SD nhỏ,ngón tay thô ráp vuốt ve bề mặt nhẵn bóng của nó,sau đó nắm chặt trong lòng bàn tay,trong mắt là hận ý cùng ngoan độc.
Hắn lần này trở về thành phố C chính là để lấy cái này.
-"tiện nhân,ngươi đã sẵn sàng đón nhận sự trả thù của ta chưa?"
------------------------