Hàn Tuyết Ly Trùng Sinh

Đúng vậy, không ai biết được Ngải Vi vốn không phải là con Ngô Viện-vợ của hắn, bao gồm cả người vợ đã mất Ngô Viện.
Ngải Vi là con của một ả bán hoa (tên khác cuả gái gọi, tiếp viên..) mà bởi vì hắn trong một đêm không cẩn thận ra đời.
Âm kém dương sai vợ hắn cùng thời điểm đó cũng mang thai.
Chẳng qua là đến khi sinh, vợ hắn còn sống nhưng con của hắn lại vì thời gian sinh lâu không thể thở được chết trong quá trình sinh.
Mà ả kĩ nữ kia lại xấu số "đi đời nhà ma" ngay sau khi sinh ra một đứa con gái.
Cố tình hai người lại sinh cùng một ngày, mà hắn lại biết được tin tức vợ hắn từ nay sẽ không lại có khả năng mang thai.
Tâm tư chuyển đổi nhanh chóng, hiện tại hắn cần thế lực nhà vợ, có một đứa con hẳn là Ngô gia sẽ chia cổ phần cho đứa cháu này nhiều hơn, dù sao Ngô gia cũng chỉ có một đứa con gái yêu là Ngô Viện.
Vì vậy, hắn cho người an bày để Ngải Vi trở thành con gái của Ngô Viện.
Vì lẽ đó, Ngải Vi nghiễm nhiên trở thành Ngải tiểu thư dòng chính Ngải gia mà không phải thân phận thấp hèn tư sinh nữ.
----------------kết thúc hồi ức--------
-"baba?" Ngải Vi thấy Ngải Hiếu bước vào phòng sẽ không hé thêm nửa câu, sốt ruột hỏi.
Nghe tiếng gọi, Ngải Hiếu hoàn hồn thoát ra khỏi hồi tưởng.
Hắn vứt hơn một nửa điếu xì gà vào gạt tàn, hai ngón trỏ và ngón giữa gõ nhịp trên bàn híp mắt nhìn Ngải Vi.
-"tiểu Vi, bên bệnh viện tuy ta đã an bày, nhưng cũng không thể tránh được giấy không gói được lửa, hiện tại nhân lúc ta còn khống chế được Khuynh gia con mau tìm cách để Khuynh Phong chấp nhận kết hôn đi." Ngải Hiếu âm thanh ám ách nói.
-"ta biết, nhưng baba là thị trưởng, khiến đám bác sĩ đó im lặng cũng đâu có khó, .."
-"im miệng, nếu không phải ta nắm giữ bí mật của Khuynh gia, mười cái chức thị trưởng cũng không làm gì được Khuynh Tất ." Ngải Hiếu bừng bừng lửa giận.
Ngải Vi giật mình, im bặc.
Bí mật của Khuynh gia?
-"baba, bí mật đó là cái gì?" Ngải Vi hỏi.
-"con không cần biết, mau tìm cách xác lập thân phận đi. Mà cái thai trong bụng đã xác nhận giới tính chưa?" Ngải Hiếu dời tầm mắt xuống bụng Ngải Vi.
-"rồi cha, sinh đôi, hai đứa con trai" Ngải Vi vuốt ve bụng mình vui vẻ nói.
-"hảo, quá tốt, cẩn thận một chút, cũng gần năm tháng rồi phải không?"
-"vâng ạ"
-"Mau tìm cách danh chính ngôn thuận ngồi vào chiếc ghế Khuynh nữ chủ nhân đi, còn về cha của chúng..." Ngải Hiếu ngừng một chút, âm hiểm cười..
-" ta sẽ cho người xử lí gọn gàng"
Ngải Vi mừng rỡ, nhoẻn miệng cười.
-"con biết rồi"
-"ân, thôi nghỉ ngơi đi" Ngải Hiếu đứng dậy, đi ra khỏi phòng.
Ngải Vi nhìn theo bóng lưng của Ngải Hiếu có chút mừng rỡ, điên cuồng.
-"Trương Tam, lần này ngươi chết chắc"
.
.
Bước ra khỏi cửa phòng, Ngải Hiếu xoa xoa ban chỉ nơi ngón tay cái, nụ cười trên mặt càng ngày càng sâu sắc..
Hừ, xem ra không tệ, sinh đôi, hai đứa con trai, haha, như vậy, Khuynh Tất, ngươi sẽ làm gì được ngoại trừ chui vào sự khống chế của ta?
Mà Ngô gia cũng sắp lọt vào tay ta rồi ..hahahaha.
Cách một cánh cửa, hai con rắn độc trong lòng không ngừng vặn vẹo tìm cách cắn người, người ta nói "Hổ phụ không sinh Khuyển tử" nay lại có thêm câu "Ác tâm cha sinh không ra nữ nhi tốt" *
*(được rồi, câu này của tác giả, kaka)
--------------------ta là phân cách tuyến-----------------------
Tại ngoại ô thành phố C.
-"Trương Tam, tìm mày hảo khổ a~" một người đàn ông mặc bộ quần áol hắc y xoay chuyển trong tay khẩu súng mở miệng, giọng mang đùa giỡn.
-"các ngươi là..?" Trương Tam phòng bị đặt tay lên túi áo sờ sờ, thẻ SD vẫn còn, hắn rút tay, đứng dậy, hơi thụt lùi về phía sau mở miệng.
-"chúng tao là ai không quan trọng a~ cái quan trọng là chúng tao đến tiễn mày nga~" hắn tiếp tục ngả ngớn.
Trương Tam nhìn xung quanh, sau đó chán nản nhận ra nơi này vô cùng vắng vẻ, lại hoang vu, căn bản sẽ không có người, địa hình lại trống trải không có chỗ ẩn nấp.
Không lẽ hắn phải chết tại nơi này?
Hai tay nắm thành nắm đấm, Trương Tam đáy mắt đỏ lên những vằn máu.
Thật ra không cần đoán cũng biết được là do ả tiện nhân kia phái đến.
Hắn thoát không được.
Chỉ là..
Hắn không cam tâm.
Trương Tam nhanh như chớp cúi người xuống đất chộp một nắm cát, sau đó ném về đám người kia.
Bất thình lình bị tập kích, đám người còn chưa kịp làm ra phản ứng đã thấy Trương Tam xoay người bỏ chạy, ánh mắt muốn nứt ra.
-"Mẹ kiếp, dám âm lão tử, lão tử cho ngươi thành tổ ong vo vẽ"
Tên cầm đầu hận ý mở miệng, phun một ngụm nước bọt toàn những đất và cát, giơ súng đã trang bị bộ phận giảm thanh lên bắt đầu điên cuồng bóp cò.
Trương Tam chạy rất điêu luyện, mặc dù là xuyên qua làn mưa đạn, vẫn không quá chật vật, dù sao bao nhiêu năm huấn luyện trong Thanh Long bang cũng không nói chơi.
Dù sao nếu Ngải Vi không xuất hiện, Trương Tam về sau sẽ là trợ thủ đắc lực của Âu Dương Cẩn.
-"A" Trương Tam hít một hơi không khí lạnh, đau đớn hô, chân hắn trúng đạn, nhưng hắn không dừng lại mà càng căng cơ bắp chạy nhanh hơn.
Hắn nhất định phải sống sót trả lại thù này.
Hắn không thể chết!!
Trương Tam một bên mất máu một bên liều lĩnh chạy, không biết rằng, đám côn đồ đằng sau đang không ngừng nổ súng chợt không dám tin trợn mắt nhìn một vết đạn xuyên tim trước ngực mình.
Đằng sau bọn chúng không biết từ khi nào xuất hiện năm người, mỗi người trên tay đều là súng, lại thực hiện có tổ chức và che kín mặt mũi.
Đám côn đồ đến chết vẫn không hiểu được, rốt cuộc là chúng đã đắt tội thần thánh phương nào.
Một người chạy đến xem xét mạch đập, sau đó hướng về đám người làm một cái thủ thế OK xong sẽ lui lại vị trí trong hàng.
Một người trong số đó đứng ra, rút điện thoại ấn một dãy số.
-"Cẩn thiếu.."
-----------------------------
Bên kia ầm ầm rung chuyển, bên này một mảnh bình yên.
Máy bay đã hạ cánh được mười lăm phút.
Hách Liên Thần Hi nhìn người đang say ngủ bên cạnh tâm mềm nhũn.
Hắn nhìn sang Ám đang ngồi gần đó, Ám hiểu ý lập tức rút một tấm chăn lông mềm mại được chuẩn bị trước giao cho boss.
Hách Liên Thần Hi, nhẹ nâng thiên hạ đặt lên bề mặt mềm mại đó, sau đó ôm trọn cả người vào lòng.
Hàn Tuyết Ly mơ mơ màng màng hơi giật thân mình, tìm nơi thoải mái trong lòng Hách Liên Thần Hi tiếp tục ngủ.
Mà Hách Liên Thần hi vững vàng đứng tại chỗ, đợi tiểu mèo trong lòng an ổn lại mới sải bước đi ra ngoài.
Ảnh nhìn bức tranh ấm áp kia thực muốn quáng gà, con mẹ nó, mù hắn mắt chó.
Ám buồn cười nhìn Ảnh, nhấc chân lên liền đạp vào mông Ảnh.
-"ngươi chắn đường" để lại một câu ngắn gọn như vậy cũng mặc kệ phản ứng của Ảnh khoé môi hơi giương lên bước ra bên ngoài.
Ảnh uỷ khuất xoa xoa mông bé nhỏ vội vàng đi theo sau, hắn cảm thấy mình hảo đáng thương, gần đây Ám luôn ăn hiếp hắn.
.
.
.
Italy, cuối cùng cũng đến!!!!
-----------
Nằm ở Nam Âu, Italy là 1 bán đảo kéo dài đến giữa biển Địa Trung Hải, phía Đông Bắc của Tuynizi
Không chỉ có khí hậu Địa Trung Hải ấm áp thích hợp để du lịch quanh năm, Italia còn là đất nước du lịch thu hút hơn 50 triệu lượt khách du lịch mỗi năm với những công trình kiến trúc và điểm tham quan độc đáo.
.
.
.
Sân bay quốc tế Leonardo da Vinci (tiếng Ý: Aeroporto Internazionale Leonardo da Vinci) (IATA: FCO, ICAO: LIRF) hay còn gọi Sân bay Roma-Fiumicino, tọa lạc ở Fiumicino, là sân bay lớn nhất của Italia, nằm cách thủ đô Roma 28 km.
Tên sân bay được đặt theo tên của danh họa Leonardo da Vinci.
Giờ phút này tại cửa chính tiến ra một đoàn gồm tám người, dẫn đầu là một nam nhân thân cao tầm một thước chín, mặt mũi tuấn khí, đường nét cương nghị, ngũ quan tinh xảo đến từng chi tiết.
Trên tay nam nhân kia là một cô gái đang say ngủ, dường như là mang thai bởi vì cách một lớp chăn lông thú mềm mại, bụng cô vẫn phá lệ rõ ràng.
Cô gái so với nam nhân kia quả thật nhỏ bé lắm.
Không thấy rõ mặt bởi vì đã được nam nhân kia "gói ghém" vô cùng cẩn thận.
Tại khu vực chờ, khi cánh cổng chính mở ra hai người đàn ông một già một trung niên lập tức đứng lên, một kinh hỉ, một mong đợi nhìn về hướng đó.
Sau đó...
-"Cha?"
-"Paul?"
Hai âm thanh mang theo kinh ngạc đồng thời vang lên.
---------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui