"cốc cốc"
-"vào đi"
-"ngài John, đã tra ra danh sách những vị sơ cũng như người giúp việc tại cô nhi viện năm đó.. có tất cả..."
Lý Thần Nhượng tao nhã đẩy chiếc kính mắt bước vào, trên tay là một tập hồ sơ, lời bên môi chưa hoàn ánh mắt đảo qua một thân ảnh cao ngất ngồi trong phòng đột ngột cắt đứt.
Hai tay nắm hồ sơ không tự giác buộc chặt.
Sau đó, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt ôn hoà.
-"nếu ngài có khách, như vậy tôi xin lui ra trước"
-"không cần, chúng ta cũng không phải người xa lạ. Thư kí Lý hẳn còn nhớ đi, đây là Âu Dương Cẩn." Paul chỉ vào nam nhân đang ngồi bên cạnh mình mở miệng.
Lý Thần Nhượng đưa tầm mắt đặt lên nam nhân trẻ tuổi. Trong đáy mắt, một mạt khổ sở hiện lên lại tan đi nhanh chóng.
-"còn nhớ, Âu Dương thiếu gia hảo" Lý Thần Nhượng đúng chuẩn mực nở nụ cười.
-"ân, thư ký Lý sắc mặc có vẻ rất hồng hào, hẳn là có hỉ?" Âu Dương Cẩn đôi mắt có chút thâm ý nhìn nam nhân trước mặt mở miệng.
Lý Thần Nhượng nén cảm giác bi ai trong lòng bình tĩnh chuyên nghiệp cười mỉm.
-"đa tạ Âu Dương thiếu gia quan tâm, hiện tại tôi rất tốt"
John không nhìn ra không khí có phần quỷ dị trong đoạn đối thoại của hai người ngược lại sảng khoái cười hỏi:
-"tiểu Nhượng a, dạo nào tiểu Tình thế nào rồi? Thai nhi có ổn định không?"
Âu Dương Cẩn nghe xong câu nói của John kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lý Thần Nhượng, bàn tay đặt trên đùi không tự chủ nắm chặt.
Lý Thần Nhượng quay lưng về phía Âu Dương Cẩn nên không thấy được vẻ mặt của hắn.
Hắn vui vẻ trả lời.
-"lần trước tiểu Tình bị động thai có chút nguy hiểm, nhưng cũng may không có hậu quả không tốt, hiện đang điều dưỡng cơ thể. Cô ấy khoẻ lắm"
Âu Dương Cẩn mím môi, ánh mắt đen tối không rõ nhìn bóng lưng của Lý Thần Nhượng.
Tiểu Tình? Thai nhi?
Đây là chuyện gì xảy ra?
Thần Nhượng kết hôn? sinh con?
-"như vậy, đây là phần hồ sơ kết quả điều tra, ngài xem một chút" rót hảo một tách cà phê đặt trước mặt John, Lý Thần Nhượng lấy ra tập hồ sơ, đưa cho ông.
-"ân"
-"vậy tôi xin phép cáo lui." Lý Thần nhượng ngón tay thôn dài nâng mắt kính ưu nhã khom người sau đó lui ra ngoài.
-"ân, hôm nào chở tiểu Tình qua đây dùng cơm" John gọi với theo.
-"thưa vâng" Lý Thần Nhượng mỉm cười, xoay người khép cửa lại, do đó không thấy được Âu Dương Cẩn gương mặt thay đổi.
-"John thúc thúc, con xin phép đi ra ngoài một lát" Âu Dương Cẩn hướng John lễ phép mở miệng.
-"ân" John gật đầu, cũng không quá để ý, hiện tại hắn có cái quan trọng hơn.
John mở ra phong bì, rút ra một tập bắt đầu tỉ mỉ đọc.
Đây là toàn bộ thông tin về cô nhi viện năm ấy.
Gió từ ngoài cửa sổ lướt qua.
Trên bàn xấp giấy khẽ run rẩy muốn lật qua trang..thấp thoáng bên dưới một hình ảnh 3x4 của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Nếu Hàn Tuyết Ly có mặt tại nơi này, cô sẽ nhận ra đây là Trần a di, người cưu mang cô cả hai kiếp.
----------------------
Góc hành lang.
Lý Thần Nhượng có chút không thở nổi bước đi, hắn đưa tay nhu nhu ngực, nén cảm giác chua chát trong lòng.
Rõ ràng đã từ bỏ, vì sao vừa nhìn thấy tim đã nhói đau?
Lắc lắc đầu, hắn cười khổ.
Mau quên đi thôi, người đó không thuộc về ngươi.
Nhẹ hít một hơi, Lý Thần Nhượng khôi phục vẻ mặt thản nhiên, ôn nhã.
-"sách, bình tĩnh thật là nhanh a~" một âm thanh mang theo châm chọc cùng trào phúng vang lên làm Lý Thần Nhượng thân mình cứng đờ.
-"Âu Dương thiếu gia.." Lý Thần Nhượng cố gắng để cho giọng nói mình thật bình tĩnh, bất quá hoàn toàn phản tác dụng, chỉ có thể nghe ra tia run rẩy trong đó.
-"Ân? Âu Dương thiếu gia?" Âu Dương Cẩn âm thanh nguy hiểm vang lên. Lý Thần Nhượng tâm run lên, định co chân sẽ chạy thì khí tức giống đực mạnh mẽ ùa tới bao trùm lên hắn.
Lý Thần Nhượng có cảm giác mình bị giật mạnh một cái, va vào tường, một cái tay chống bên cạnh tai hắn, tay còn lại nâng cằm hắn lên, sau đó ấm áp khí tức phun vào mặt mình.
Lý Thần Nhượng hô hấp cứng lại, vội nhắm nghiềng hai mắt.
-"mở mắt ra" âm thanh lạnh lùng lại bá đạo.
-"...Âu Dương thiếu gia.." Lý Thần Nhượng khô khan nhìn dung nhan đang kề sát mặt mình nuốt khan một ngụm nước bọt.
-"ân? gọi ta là gì?"
-"Âu Dương thiếu.." gia..
Lời còn chưa nói hết một đôi môi đã áp lên, điên cuồng hấp duẫn gặm cắn.
-"gọi lại!" Âu Dương Cẩn ra lệnh.
-"Âu..Cẩn..Cẩn ca" Lý Thần Nhượng âm thanh mang theo run rẩy, ánh mắt mê ly, mù sương nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt.
-"ân" trầm thấp âm thanh mang theo một tia khàn khàn vang lên.
-"..Cẩn ca.."
-"Ân, Thần Nhượng, ta ở.." âm thanh tràn đầy ôn nhu.
Âu Dương Cẩn một bên trả lời một bên đưa tay sờ một bên má Lý Thần Nhượng.
-"ngươi gầy, đứa ngốc" ấm áp khí tức phun vào tai làm Lý Thần Nhượng thân mình mềm nhũn.
-"Cẩn ca.." Lý Thần Nhượng ánh mắt mê mang.
Đúng vào lúc này, một vài hình ảnh lướt qua đầu hắn trực tiếp xối hắn một thân lạnh lẽo.
-"ta không thích nam nhân, ta là nam thẳng, thật có lỗi, từ mai ngươi không cần đến làm việc nữa ta sẽ điều ngươi về tổng côg ty." lạnh như băng không mang theo tình cảm tiếng nói vang lên.
Nam nhân thân ảnh đơn bạc thu dọn đồ đạc tại bàn thư ký rời đi.
Hình ảnh lại biến đổi.
Nam nhân ngồi trước cửa nhà hắn, trên đầu, trên vai đóng một tầng tuyết dày. Thấy hắn trở về hai mắt vụt sáng đứng bật dậy.
-"...Cẩn.. ca.." ở nhìn thấy Ngải Vi sau liền im bặc. Hai tay đan vào nhau vặn vẹo không biết nói gì đứng đó.
-"ngươi ở đây làm gì? mau trở lại, ta đã nói rất rõ lần trước rồi"
Nam nhân khuôn mặt ảm đạm không ánh sáng nhìn hai thân ảnh bước vào phòng khép lại cửa.
Hình ảnh lại chuyển.
-"Cẩn ca, ta sẽ đi nước ngoài." nam nhân khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn nói như vậy.
-"ta biết khoảng thời gian này ta khiến ngươi thật khó xử, khả ta lại không hối hận đã yêu ngươi, Cẩn ca, tái kiến"
Nam nhân đứng dậy, dường như lấy hết can đảm đến trước mặt hắn cúi người in làn môi lên môi hắn.
Sau đó, nở một nụ cười tươi tắn pha thê lương quay người rời đi.
.
.
-"vì cái gì a.. em..em đã từ bỏ anh rồi..sẽ không lại bám theo anh nữa.." những hình ảnh trong quá khứ hiện lên nhất thời khiến Lý Thần Nhượng chợt tìm lại được lí trí.
Hắn vặn vẹo thân mình rời khỏi vòng tay của Âu Dương Cẩn, nhạt nhẽo mở miệng, nhưng hai tay lại nắm chặt đến trắng bệch.
-------------------------------
Tg: lần đầu ta viết nam x nam nha. Có gì góp ý không các nàng?