Hận Vàng Ấn Độ

Thường lệ, khi gặp nạn bất thần, người ta hay buột miệng kêu chết. Thậm chí cô gái ngây thơ dẫm nhằm con kiến cũng kêu chết. Vì vậy Văn Bình không nghĩ đến can thiệp thần tốc sau tiếng kêu thất thanh của cô gái thân hình nảy nở và khêu gợi tự nhận là nữ tỉ phú Sôphia.
Sự trì chậm của chàng đã mang lại hậu quả tai hại. Một phát súng thứ hai nổ vang. Lần này, mọi người đã nghe quen tai nên tiếng nổ có vẻ nhỏ bé hơn lần trước.
Song đối với điệp viên Z.28 nó lại kêu lớn lạ thường. Nó ngân dội trong óc chàng như thể bom chuỗi ghê rợn của pháo đài B-52 vừa rớt nổ ngay bên cạnh. Khỏi cần nhìn cô gái đang giãy giụa trên nền nhà, Văn Bình đã biết là viên đạn thứ hai này được giành riêng cho nàng. Phát thứ nhất mới xuyên bả vai nên nàng còn sống, phải chờ phát thứ hai - phát ân huệ - được bắn trúng ngực, nàng mới chịu buông xuôi hai tay, miệng há rộng cố đớp nuốt những phần tử dưỡng khí thần tiên, trước khi thở hắt ra một tiếng ngắn.
Một gã hidờra mặc đồ trắng rộng thùng thình từ góc phòng hùng hổ chạy lại. Trên tay hắn, miệng súng còn bốc khói nghi ngút. Hắn chúc đầu súng xuống, nghiến răng bóp cò lần nữa. Khi ấy hắn đã ở gần Văn Bình. Chàng khoèo chân nhẹ là hung thủ bổ ngửa.
Nhưng chàng không có phản ứng. Cô gái đội lốt Sophia đã chết, không phép lạ nào của loài người có thể cứu nàng sống lại. Chàng không có phản ứng vì muốn đợi xem đại tá Bani sẽ xử trí ra sao. Chàng thấy Bani luống cuống, bàn tay thọc vào túi quần rồi rút ra, sau cùng luồn dưới nách mới tìm thấy khẩu súng tùy thân. Tuy nhiên, có khí giới đàng hoàng trong tay mà Bani vẫn chưa hết luống cuống, khiến chàng có cảm tưởng hắn đang say mèm vì rượu khoái lạc bờ-han.
Gã hidờra bắn phát thứ ba. Viên đạn bị hóc, hắn nổi xung, quăng khẩu súng vào cái đôn xứ kêu choang, rồi tay bưng đầu le te chạy ra ngoài.
Văn Bình chặn hắn lại, nắm ngực hắn, giọng đe dọa:
- Mày chạy đi đâu?
Gã hidờra run cầm cập:
- Tôi sợ quá, sợ quá!
- Tại sao mày sợ?
- Tôi lỡ giết người.
- Ai cho phép mày bắn chết cô ta?
Gã hidờra lắc đầu lia lịa:
- Tôi không biết. Tôi không biết. Tự nhiên súng nổ...
Đại tá Bani vừa lấy súng ra khỏi bao da đeo dưới nách lại trù trừ cất vào trong. Văn Bình quay lại hỏi:
- Ông nghĩ sao?
Bani đáp:
- Theo tôi, thái độ của hắn không vô lý. Hắn là cận vệ thân tín của tôi, trong trường hợp tôi bị uy hiếp hắn có trách nhiệm tìm mọi cách cứu tôi. Vả lại, nếu hắn không nổ súng thì cô ấy cũng nổ súng. Nhưng dầu sao hắn chỉ nên bắn nàng bị thương thì hơn.
- Hắn đã cố ý bắn chết.
- Từ nãy đến giờ, tôi băn khoăn là vậy. Cô gái kia bị bắn chết, chúng ta mất đi một nhân chứng, một xuất xứ tin tức quan trọng. Sự chủ tâm của hắn bắt tôi phải nghi ngờ. Song ngược lại, nếu hắn không nổ súng, tôi lại cho hắn là kém trung thành.
Văn Bình xô nhẹ, gã hidờra ngã chúi vào chân tường. Nạn nhân nằm mọp mấy phút mới dậy được. Không khí trong phòng có vẻ ngột ngạt. Gã hidờra lấm lét ngó đại tá Bani và Văn Bình rồi lủi thủi ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai gã vệ sĩ hidờra phốp pháp, làn da đen thui như tượng đồng đen, Bani ngoắt tay đuổi hết ra ngoài. Văn Bình châm thuốc ngửa cổ thở một hơi, Bani cất tiếng phá màn im lặng ngột ngạt:
- Một lần nữa tôi xin ông cảm phiền.
Văn Bình nghiêm giọng:
- Ông đã gặp cô Sophia chưa?
Hắn đáp, giọng yếu xìu:
-Thú thật là chưa. Trong khi tôi đi dự hội Lửa ở xa Bombay thì cô Sophia đến đây. Chẳng giấu gì ông, đời sống ở Ấn Độ luôn luôn phẳng lặng, chưa hề có chuyện lớn nên từ nhiều tháng nay tôi rất nhàn rỗi, và để giết thời giờ tôi phải uống rượu và chơi bời. Đàn ông chơi bời là thường, phải không ông? Tôi chỉ công nhận một nhược điểm, ấy là say sưa tối ngày. Về đến văn phòng tôi đang còn chếnh choáng, cho nên...
- Ông sai đàn em giả làm ông để đón tiếp tôi?
- Vâng. Thằng em sinh đôi của tôi thay mặt tôi rất thường. Nhiều khi nó về thủ đô Tân Đề Li nhóm họp với thượng cấp mà chẳng ai khám phá ra. Ông là người đầu tiên biết rõ bí mật.
- Và em ông sai cô gái giả làm Sophia?
- Thưa không. Tôi vừa chân ướt chân ráo về đến trụ sở, chưa kịp rửa mặt, thay đồ thì có điện thoại gọi cho tôi, người gọi xưng là Sophia. Thượng cấp dặn tôi phải nỗ lực giúp đỡ phái đoàn khoa học Anfa, và đặc biệt giành mọi sự dễ dãi riêng cho nữ tỉ phú Sophia, do đó, ngay sau khi nàng gọi dây nói tôi ra xe lái thẳng đến khách sạn để hội kiến với nàng.
- Ông đã gặp nàng trong khách sạn?
- Không. Nàng chờ tôi trong xe hơi, đậu phía trước. Nàng nói là không thể tiếp tôi trong khách sạn vì sợ địch bắt cóc nàng. Nàng cho biết là tính mạng nàng bị đe dọa trầm trọng, nàng cần tôi bảo vệ.
- Sau đó nàng theo ông về văn phòng?
- Vâng. Đúng ra, tôi mời nàng. Nàng vừa tới văn phòng tôi được một lát thì gặp ông.
- Nàng chưa nói gì với ông?
- Chưa.
- Trước kia, ông đà liên lạc lần nào với cô Sophia chưa?
- Chưa. Đây là lần thứ nhất. Tôi chưa hề giáp mặt. Cũng chưa có tấm hình nào của nàng. Vì vậy tôi đinh ninh cô gái gọi điện thoại và chờ tôi trước lữ quán là nữ tỉ phú Sophia.
- Ông đà gặp tình nhân nàng chưa?
- Xin lỗi, chưa.
- Còn Hồng Nương?
- Dĩ nhiên là rồi, Hồng Nương đến Bombay từ hai ba tuần nay. Nàng hoạt động tại cao nguyên Đề căn một thời gian rồi trở về đây.
- Tôi muốn tiếp xúc ngay với Hồng Nương.
- Vâng, tôi xin làm ông vừa ý.
Đại tá Bani lộn vào phòng giấy. Trước khi quay số điện thoại, hắn không quên tợp một hớp rượu cay nồng. Rượu bờ-han đã biến thành một phần của đời hắn. Cử chỉ nâng niu chai rượu một cách trịnh trọng chứng tỏ hắn là đệ tử trung thành hết mực của thần Lưu Linh. Hạng đàn ông say sưa như hắn khó thể là thủ lãnh điệp báo đắc lực. Chàng bỗng băn khoăn: tại sao Bani trèo được tới cấp đại tá, và là đại tá Phản gián? Tại sao ông Hoàng lại bắt chàng hợp tác với một kẻ dài lưng tốn vải, rượu chè be bét để tìm manh mối một điệp vụ quan trọng?
Bani khỏi phải tiêu phi nhiệt lượng vì hắn chưa kịp gọi, điện thoại đã reo leng keng giùm hắn. Và người ở đầu giây bên kia cũng là người hắn sửa soạn gọi.
Mắt hắn vụt sáng:
- Vâng, tôi là Bani, đại tá Bani đây. Chào bà... à, chào cô, thưa... cô là cô Sophia... vâng, chào cô... hân hạnh được hầu chuyện cô...
Miệng hắn tuôn ra hàng tràng tiếng chào hỏi khách sáo. Văn Bình khoan thai hút thuốc lá. Bani tiếp tục vâng dạ một hồi. Văn Bình cảm thấy thương hại hắn. Hắn có thái độ khúm núm của anh tùy phái hạng bét đứng trước cụ tổng giám đốc quyền uy, chức trọng nhứt nhì vũ trụ. Tuy Sophia không có mặt trong phòng, đại tá Bani cũng khom lưng như thể nàng đang ban lệnh cho hắn.
Rồi hắn rón rén gác máy điện thoại, như thể tiếng động lớn làm người đối thoại bị bực bội. Hắn xoa tay, nói với chàng:
- Mời ông, cô Sophia đang đợi.
Bani quay bước vội vàng, giày hắn suýt dẫm phải cánh tay duỗi thẳng của cô gái nảy nở đội lốt nử tỉ phú Sophia. Nàng đã chết hẳn, cặp mắt mở rộng, như chứa đầy oan ức, má nhuộm đỏ thân áo. Bani tất tưởi tránh sang bên. Văn Bình nhận thấy nét mặt hắn hơi thay đổi, hắn có vẻ luyến tiếc một cách thành thật.
Hắn cúi nhìn chăm chú xác chết rồi buột miệng:
- Uổng ghê... Kiếm được người đẹp pát-mi-ni trong lúc này không phải dễ!
Kể ra Văn Bình cũng đồng ý với hắn là cô gái đội lốt Sophia đã thiệt mạng rất uổng. Cho nên khi nghe hắn than thở chàng tán thành ngay:
- Ừ, nàng đẹp thật.
Bani liến thoắng:
- Dĩ nhiên, đàn bà pát-mi-ni bao giờ cũng đẹp. Đẹp ngoài đã đành, họ còn đẹp cả trong nửa.
Danh từ pát-mi-ni làm Văn Bình ngẩn người Bani bèn cắt nghĩa:
- Xin lỗi ông nhé. Ông là người ngoại quốc nên không hiểu được phụ nữ nước tôi được chia làm 4 loại căn cứ vào tính tình. Hát-ti-ni là loại người thấp, thân thể to ngang, môi dày, cổ cong giọng nói khàn khàn, da thường trắng sữa, chúng tôi mệnh danh là phụ nữ voi, về phương diện làm tình thì khỏe như voi, đàn ông ít ai kham nổi, phần vì thiếu sức lực song phần khác vì đàn bà-voi tính hay cáu bẳn, không dịu hiền. Loại san-ki-ni tức đàn bà - vỏ ốc thì da thịt luôn luôn nóng bỏng, ngực nở nang song nhũ hoa lại nhỏ, tay chân mỏng mà dài, và đặc biệt là chuyên nhìn trộm bằng đuôi mắt. Loại đàn bà - vỏ ốc yêu vũ bão, mỗi khi ân ái thường bấu móng tay làm rách thịt đàn ông, cho nên ít được đàn ông sủng ái bằng loại nghệ-nữ.
- Họ là nữ nghệ sĩ?
- Thường thường họ hoạt động trong cách ngành nghệ thuật, thân hình họ không cao, không thấp, không béo, cũng không gầy, tóc đen nhánh, da dẻ mềm mại, người ít mỡ, ngực cứng nhọn, mông tròn trịa, khi ôm ấp đàn ông thì tỏa ra một mùi hương độc đáo như hương mật ong rừng. Loại này được gọi là sit-ti-ni. Khá hấp dẫn nhưng chưa hấp dẫn bằng pát-mi-ni, tức là đàn bà hoa sen. Sở dĩ họ mang tên liên-nữ là vì hương da thịt của họ như thể được ướp hương sen, và bộ phân yêu đương của họ chớm nở như búp sen, họ có làn da mát rượi, mắt sáng và ướt, ngực nở, bụng lép, gióng nói thánh thót như chim sơ ca, và lối đi uốn éo như rắn thần... Tôi than thở là vì vậy. Trong số một ngàn đàn bà, 1 nhiều lắm là có từ 5 đến 10 người hoa-sen.
Đang nói thao thao bất tuyệt, bỗng đại tá Bani nín bặt. Hắn khoát tay ra lệnh cho bọn cận vệ hidờra:
- Mang xác chết đi. Còn đứng đực ra đấy làm gì nữa?
Văn Bình ung dung trèo lên chiếc xe Rolls cao lêu nghêu và vuông vức cái hộp, sơn màu đen bóng. Chàng từng chơi xe Rolls nên không lạ gì giá cả. Với số lương đại tá - mà lương bổng ở Ấn lại quá thấp - Bani phải nhịn ăn, nhịn mặc hàng chục năm mới đủ tiền tậu xe Rolls. Mà có phải xe Rolls hạng bét cho cam...
Chiếc xe đang chở Văn Bình đến nhà Sophia thuộc loại Rolls-Royee thượng hạng.
Công ty Rolls chỉ sản xuất hàng năm hai ngàn chiếc xe, và chỉ sản xuất 4, 5 kiểu xe khác nhau, kiểu rẻ nhất cũng đắt ngang 10 cái xe DS của Pháp, còn kiểu đắt nhất bằng giá tiền 15 cái DS. Văn Bình không thiếu tiền song trước những lời đàm tiếu chàng chưa dám léo hánh đến kiểu Phantom VI mặc dầu chàng mê thích kinh khủng. Tuy nó cao gần 1,8 th, và dài trên 6 thước..., dài hơn cả xe Hoa Kỳ hạng dài, nó lại phóng nhanh như tên bắn, và chạy rất êm, nghe vừa êm tai, lại ngồi vừa êm dít nữa.
Văn Bình hít hà:
- Xe đẹp quá!
Đại tá Bani cười:
- Nhưng cái hơi cũ. Kiểu Phantom VI năm nay được gắn thêm một loại tủ lạnh đặc biệt, điện thoại và máy truyền hình cũng đặc biệt. Ông tính, tôi thức đêm nhiều, xương sống luôn luôn mỏi rừ, phải ngồi xe Rolls mới khỏi đau lưng.
- Ai cũng muốn bảo vệ xương sống, nhưng trước hết phải có tiền.
- Ồ, tưởng gì chứ tiền thì...
Đại tá Bani không nói hết câu. Hắn ngưng lại có lẽ vì biết hớ. Hắn giả vờ quay mặt ra ngoài. Văn Bình cũng giả vờ không quan tâm đến thái độ khả nghi của hắn. Chàng dựa lưng, duỗi chân thẳng băng, điềm nhiên thưởng thức khói thuốc Salem bạc hà.
Xe Rolls gắn toàn kiếng xanh, tứ phía lại buông rèm màu tím sẫm, nên Văn Bình không thể nhìn thấy bên ngoài. Khi chàng nghe tiếng kèn và tài xế thắng lại chàng mới biết là đến nơi.
Gã vệ sĩ ngồi băng trước thót xuống, cung kính mở cửa sau. Trời đã chuyển chiều. Gió mát quạt vào mặt Văn Bình. Thì ra xe hơi đã đưa chàng đến gần bờ biển.
Bani hỏi chàng:
- Ông dễ chịu không?
Chàng chưa đáp thì hắn đã nói tiếp:
- Ở đây gần biển nên luôn luôn có gió mát. Cô Sophia không trọ tại lữ quán, đây là ngôi nhà mà chúng tôi thuê riêng trên đại lộ Warden Road. Nhà khá đẹp, và gồm đầy đủ tiện nghi, phía sau là biển Á-rập, ông chỉ nghỉ lại một đêm là không trở về nổi.
- Ông sợ tôi bị ám sát ư?
- Thôi, ông đừng giả vờ nữa. Tôi nói ông không trở về nổi vì ban đêm dọc bãi biển luôn luôn có những thú vui thần tiên.
Không có gì được Văn Bình bằng ưa thích "những thú vui". Chàng vui vẻ đến Bombay vì thành phố này có những thú vui thần tiên lạ lùng nhất. Chàng đã nghe nói đến Brothel Row, và Golden Lane, với gái chơi hàng ngàn, vời hàng ngàn hình thức tiêu khiển khác nhau, đặc biệt là con đường Trimbak Parsham với giá tiền giải sầu rẻ nhất nhì thế giới, tính sang tiền Việt, chỉ độ hai, ba chục đồng hoặc đắt tiền nhất nhì thế giới, mấy chục ngàn đồng, nếu khách đòi tìm của lạ. Chàng đã lạc vào những khu yên hoa mà hoa biết nói còn nhỏ xíu (trời đất!), kỹ nữ giàu kinh nghiệm hành nghề nhất trong bọn chưa quá 10 tuổi. Chàng cũng đã có dịp đến tận những nơi biểu diễn 64 tư thế làm tình trai gái theo đúng kinh điển Kama Sutra.
Nghĩa là chàng không đến nỗi bỡ ngỡ, và đại tá Bani cũng biết chàng là "thổ công" ở Bombay. Tuy vậy hắn vẫn nguýt chàng rồi nói tiếp, giọng nửa kín nửa hở:
- Cái này hoàn toàn độc đáo, đêm nay ông sẽ thấy.
Văn Bình hỏi:
- Diễn trò?
Bani lắc đầu:
- Không. Tôi nói trước để ông sữa soạn. Đàn bà đẹp ở dọc bờ biển thường có một thói quen nên thơ. Thói quen biến thành cá...
Dĩ nhiên bơi giỏi thì biến thành cá... Tuy nhiên Văn Bình có cảm tưởng lời nói úp mở của đại tá Bani ngụ ý cách khác.
Bani kéo tay chàng:
- Kìa, họ ra đón.
Trước mắt Văn Bình hiện ra một toán thiếu nữ Ấn lai Tây tạng, da trắng nâu, tóc kết bím, miệng nhỏ, mũi cao, mắt một mí nhưng long lanh và sắc như lưỡi dao. Gái Tây tạng nổi tiếng về cặp giò khỏe dai, gái Tây tạng lai Ấn rất được ưa chuộng vì họ thu gồm trong tấm thân nhỏ nhắn mà tròn chắc của họ những đặc tính ái tình của người Ấn.
Văn Bình đếm nhẩm cả thảy được 6 cô nàng. Cả bọn đều sàn sàn cao bằng nhau, tuổi cũng bằng nhau, cô lớn nhất khoảng 16, 17 là cùng, còn nhỏ nhất là 11, 12. Ở những nơi khác trên thế giới, năm thì mười họa mới thấy gái vị thành niên trong xóm dạ lạc, tệ hại như Hồng kông thì vị thành niên từ 13, 14 tuổi trở lên, còn ở quốc gia Ấn độ - quốc gia mấy trăm triệu dân có khác - 7 tuổi trở lên là đã dấn thân vào nghề buôn son bán phấn.
Cả 6 cô gái đều phục sức theo lối tây phương, xiêm mini ngắn cũn cỡn, bên trên chỉ có một mảnh vải che ngực, bề ngang bằng hai đốt ngón tay. Xiêm và áo được may bằng vải mỏng, vẫn biết nó không mỏng như ni-lông nhưng mặc ni-lông mỏng có lẽ còn ít khêu gợi hơn.
Họ chạy túa ra, tíu tít chào hỏi đại tá Bani, Văn Bình hỏi Bani:
- Gia nhân của cô Sophia?
Bani đáp:
- Không. Như tôi đã nói, căn nhà này do tôi mướn cho phái đoàn Anfa trú ngụ, mọi tiện nghi đều do tôi cung cấp.
- Kể cả tiện nghi xác thịt?
- Xác thịt là sản phẩm rồi rào nhất của nước tôi. Muốn bao nhiêu cũng có, chỉ sợ ông bội thực thôi.
- Mấy cô tiếp khách của ông đẹp ghê!
- Biếu ông đó.
Hai cô gái nảy nở nhất bám lấy cánh tay Văn Bình. Một ả thứ ba đeo vào vai chàng. Số mỹ nhân còn lại xô lấn nhau, mỗi ả tranh làm của riêng một phần thân thể của chàng. Đại tá Bani nói đúng, chàng có thể bị bội thực. Chàng không còn cách nào khác ngoài cách gạt đám người đẹp hấp dẫn sang bên. Bani đã cứu chàng đúng lúc, hắn chen vào giữa đống tay chân và mông ngực hỗn độn, kèm theo tiếng quát:
- Tụi bây xê ra kẻo chết đòn.
Tiếng quát của đại tá Bani còn hữu hiệu hơn cả khẩu lệnh viên tướng ngoài mặt trận. Toán kiều nữ mặc đồ mỏng vội buông thả Văn Bình rồi chạy tán loạn, biến mất sau những hòn giả sơn nước xanh chảy róc rách và những lùm cây um tùm rạo rực hương thơm của nhiều giống hoa lạ nhiệt đới.
Một siêu mỹ nhân hiện ra như chòm sao Bắc đẩu trên nền trời mượt nhưng thiếu tinh tú.
Nàng từ phòng khách mở cửa bước ra, và khoan thai đứng lại trên bậc cấp.
Văn Bình biết nàng là tiến sĩ đại chất Hồng Nương mặc dầu chàng chưa hề gặp nàng. Nàng xứng được gọi là siêu giai nhân vì trên tấm thân hoàn mĩ của nàng bất cứ bộ phận nào cũng thuộc loại siêu đẳng. Nàng có dáng cao của phụ nữ tây phương, với vòng mông tương đương vòng ngực, chỉ nhìn qua là phát rệu nước miếng, tuy nhiên, dáng cao và tròn của nàng lại thanh, khiến cho dung mạo thêm vẻ huyền ảo.
Đại tá Bani từng gặp nàng, vậy mà khi thấy nàng uyển chuyển bước ra hắn vẫn há hốc miệng, thần người như bị phù thủy thu hồn. Trong khoảnh khắc Văn Bình cảm thấy choáng váng. Theo kinh nghiệm nơi nào có siêu giai nhân là chắc chắn có chuyện ghê gớm. Giác quan thứ sau vừa lảnh lót báo tin cho chàng biết là nhiều chuyện ghê gớm sắp sửa xảy ra bắt nguồn từ sắc đẹp độc nhất vô nhị của nữ địa chất gia Hồng Nương.
Hai người đàn ông tiến lên. Họ chỉ còn cách Hồng Nương một quãng ngắn. Hồng Nương vẫn đứng yên trên bậc cấp, bộ xiêm áo tây phương pha kiểu Trung hoa màu hồng nổi bật trên nền tường màu trắng và những cây leo màu xanh dịu hiền.
Hồng Nương đăm đăm nhìn Văn Bình. Chàng rảo tới, nghiêng đầu chào. Nàng xích qua một bên, nhường khung cửa mở rộng cho chàng. Chàng lễ phép nhường lại (vì không lẽ điệp viên hào hoa Z.28 lại cư xử thô lỗ với đàn bà đẹp ngay trong buổi sơ kiến...) song Hồng Nương đã nhe hàm răng trắng nõn và cặp môi trái tim đỏ chót, giọng ngọt lật:
- Mời ông tự nhiên.
Xa-lông được bày biện sơ sài nhưng có bàn tay trang trí kín đáo của họa sĩ. Bàn ghế kê mỗi nơi một chiếc, thoạt trông có vẻ cẩu thả vào lộn xộn, kỳ thật vị trí đồ đạc đã được tính toán kỹ càng. Tường phòng đều quét vôi trắng sữa, ngoài màu trắng sữa ra trong xa-lông chỉ còn một màu đỏ duy nhất, Hồng Nương mặc y phục hồng, ăn khớp nhịp nhàng với màu nước vôi và màu bàn ghế của căn phòng khách vuông vức, ngang dọc bằng nhau. Nàng ngồi xuống cái đi văng hơi cao, vắt chân chữ ngũ, dường như cố tình cho Văn Bình được chiêm ngưỡng cặp giò thon dài, thon thì thật thon, và dài thì thật dài. Chỉ riêng đôi chân này đã đủ lôi cuốn Văn Bình... Lôi cuốn hơn nữa là nước da nâu nâu, không phải nâu nâu bánh mật, của gái đồng chua nước mặn, mà là nâu nâu hồng hồng của đàn bà "xích diện..."...
Nàng không mời hai người đàn ông ngồi. Tuy vậy, vẻ mặt và thái độ của nàng không có gì là kiêu căng hoặc sống sượng. Nàng có cái dáng điệu nhu mì của con nhà lành, dễ mến hơn là dễ ghét.
Văn Bình đinh ninh Hông Nương là người rút rát - rút rát vốn là bản tính muôn thuở của đàn bà - và nàng sẽ giữ im lặng, để khách lên tiếng trước và sau đó câu chuyện sẽ vòng quanh những đề tài vô thưởng vô phạt và chào hỏi xã giao.
Chàng đã lầm.
Hồng Nương vắt chân chữ ngũ là để được thoải mái. Vừa an vị xong nàng đề cập ngay đến những hoạt động nghề nghiệp.
- Chào hai ông. Chào ông Văn Bình. Được tin ông đến giúp, phái đoàn chúng tôi và riêng cá nhân tôi cảm thấy bớt lo hơn trước. Tôi nghe tiếng ông đã lâu, lần này gặp ông tôi mới hiểu là sự đồn đại không ngoa. Ông là người mang lại sự tin tưởng mãnh liệt cho thân chủ ngay trong buổi sơ kiến.
Thời gian quá hạn chế, tôi xin phép ông được đi thẳng vào những việc mà phái đoàn Anfa do tôi điều khiển sắp làm. Tôi sẽ không thuyết trình luôn một hơi. Mà chỉ nói từng đoạn. Hết mỗi đoạn, ông có quyền hỏi chi tiết. Ông cần nắm vững nội vụ, vì kể từ phút này, ông đảm nhiệm mọi việc liên quan đến khía cạnh an ninh.
- Chừng nào phái đoàn lên đường?
- Lẽ ra từ hai hôm trước. Nhưng công ty chánh bên Mỹ điện sang yêu cầu chúng tôi đình hoãn. Đình hoãn để chờ ông. Chúng tôi đã sửa soạn đầy đủ. Chỉ chờ ông đến nữa là khởi hành.
- Bằng đường bộ?
- Rời Bombay bằng phi cơ, đến cao nguyên Đề căn thì dùng đường bộ. Về vấn đề lộ trình, đại tá Bani sẽ quyết định. Tuy nhiên, người có thẩm quyền quyết định tối hậu vẫn là ông.
- Tại sao lại cần đến bảo vệ an ninh?
- Vì một bàn tay bí mật đã và đang tìm cách phá hoại. Căn cứ vào những việc xảy ra, tôi có thể đoan quyết rằng mục phiêu của họ là hạ sát toàn thể nhân viên phái đoàn Anfa, khiến cho công cuộc thăm dò địa chất phải bị thất bại.
- Tôi chỉ là cá nhân. Dầu tài giỏi đến đâu, cá nhân cũng không đắc lực bằng số đông. Bởi vậy, tôi nghĩ rằng việc bảo vệ an ninh nên giao cho nhân viên của đại tá Bani thích hợp hơn.
- Thoạt đầu, Quốc tế Khai khoáng Công ty và chúng tôi cũng tưởng như vậy. Chúng tôi đến Bombay, đại tá Bani lo lắng về an ninh. Từng giờ, từng phút nhân viên phái đoàn đều được canh chừng cẩn mật. Nhưng kẹt một nỗi là đội cận vệ không thể đi theo phái đoàn đến tận những nơi nghi là có vàng. Vì chúng tôi cần giữ bí mật. Kết quả là một số người trong phái đoàn thiệt mạng.
- Một số, nghĩa là bao nhiêu?
- Theo tin đăng trên báo thì có 2. Những sự thật là 4. Phái đoàn gồm cả tôi là 7 người mà chết 4. mất tích 1, còn lại 2, thì đến đàn ông, gan óc bằng thép cũng chùn bước, huống hồ là tôi. 4 người chết song tôi chỉ được phép nói có 2. Chắc ông đã biết là trong những ngày phái đoàn Anfa hoạt động tại cao nguyên Đề căn thời tiết đột nhiên thay đổi, mưa tuôn dầm dã khiến cho công cuộc thám hiểm của chúng tôi bị chậm lại. Chúng tôi phải ở trong thạch động, dưới chân núi. Trong thời gian này, 4 nhân viên phái đoàn lần lượt thiệt mạng.
- Vì leo núi bị trượt chân?
- Đó cũng là điều nói dối để đăng báo. Sự thật là không có ai thiệt mạng vì leo núi. Núi ở đó khá cao, khá hiểm trở, song chúng tôi có cần trèo núi để làm gì...
- Nạn nhân thiệt mạng cách nào?
- Ban đêm chúng tôi ngủ thiếp trong động sáng dậy thì 4 bạn đồng nghiệp không còn nữa.
- Có tìm thấy xác không?
- Không.
- Tại sao cô lại dám chắc họ bị thiệt mạng?
- Chúng tôi men theo dấu chân ra ngoài cửa động thì tìm thấy nhiều vũng máu.
- Có thể nào địch chỉ bắt cóc 4 người này không?
- Nghi vấn bắt cóc đã được đặt ra. Thú thật với ông, ngay sau khi 4 người bị mất tích, tôi nghi là họ bị giết. Và không riêng tôi, hai đồng nghiệp tin cậy của tôi là Kônin và Bill cũng nghi là 4 nạn nhân kia đã bị giết.
- Cô vừa nhắc đến Kônin. Có phải Kônin là người bị mất tích trên đường từ cao nguyên Đề căn trở về Bombay?
- Phải. Chúng tôi đang chuẩn bị ra sân bay thì đột nhiên Kônin vắng mặt. Sau đó, một người bản xứ nói lại là Kônin cùng đi với một thiếu phụ ra xe hơi và lái thẳng một mạch. Chúng tôi kết luận là thiếu phụ lái xe hơi này đã bắt cót Kônin.
- Còn Bill?
- Ông ta hiện ở đây an toàn.
- Công việc thăm dò của phái đoàn Anfa đã tiến triển đến đâu? Liệu trong bao lâu nữa có thể hoàn thành?
- Nếu không gặp trở ngại chúng tôi có thể kết thúc công việc sớm hơn dự định, sau 2 tuần lễ ở cao nguyên Đề căn. Nhưng hàng loạt trở ngại đã xảy ra. Thật ra, trở ngại không phải là điều đáng lo, phàm những công việc liên quan đến tiền muôn bạc triệu thường gặp trở ngại cho cạnh tranh thương mãi gây ra. Điều đáng lo hiện nay đối với phái đoàn Anfa và riêng tôi là bên cạnh sự cạnh tranh thương mãi còn có vấn đề chính trị nữa. Chúng tôi là những nhà chuyên môn, không dính dấp đến chính trị, nhưng dầu muốn dầu không, với sự bảo trợ của chính phủ Ấn và Tòa Bạch ốc, chúng tôi đã bị dính dấp phần nào, do đó những tổ chức hoặc chính phủ không được mời tham dự cuộc tìm vàng không thể không thọc gậy bánh xe.
- Cô có bằng chứng nào về việc các tổ chức hoặc chính phủ ngoại quốc thọc gậy bánh xe?
- Không. Tôi chỉ nghi ngờ. Ngay cả sự nghi ngờ cũng chưa rõ rệt. Tôi mới có cảm tưởng là kẻ thọc gậy bánh xe đã có nhiều phương tiện hùng hậu. Vì như ông đã biết, tư nhân khó thể có phương tiện hùng hậu để bám sát phái đoàn Anfa từng bước và bố trí ám sát, bắt cóc, hăm dọa một cách thật hữu hiệu và tinh vi. Vả lại, khám phá ra tổ chức thọc gậy bánh xe là công việc của ông, phần chúng tôi là tìm ra địa điểm có mỏ vàng.
- Đã tìm ra chưa?
- Như tôi vừa nói, phái đoàn có thể kết thúc công việc sớm hơn dự định, chi tiết này có nghĩa là chúng tôi gần đạt được mục đích. Sau khi đến cao nguyên Đề căn, chúng tôi chia nhau thành 3 toán, mỗi toán hoạt động trong một khu vực nhất định, tôi có nhiệm vụ kiểm soát và phối hợp trung ương. Một toán báo cáo là họ bắt đầu vào được mạch vàng. Tôi bèn ngưng hoạt động tại 2 khu vực khác, và phái 2 toán này đến khu vực được báo cáo có vàng, tôi dự tính nhóm họp toàn thể nhân viên phái đoàn để kiểm điểm kết quả và phân chia công tác thì...
- 4 nhân viên mất tích?
- Vâng, tôi dự tính khai hội ngay trong đêm, sau khi cả 3 toán trở về gặp tôi. Song dự tính này không thực hiện được mặc dầu nhiều nhân viên thúc đẩy là vì ông trưởng toán khám phá ra nơi có mạch vàng đột nhiên nhuốm bệnh, một chứng bệnh hết sức kỳ lạ, ông ta đau nhức toàn thân, đầu nặng, mắt hoa... khiến cho phiên họp đã khai mạc đành phải gác đến sáng hôm sau. Chúng tôi làm việc quần quật, tờ mờ sáng đã lên núi, vào rừng, đến tối mịt cũng chưa về lều vải nghỉ ngơi nên ai nấy đều mệt nhoài, được cơ hội ngả lưng là ngủ mê mệt, ngủ như chết. Tôi vốn ít ngủ, và giấc ngủ rất tỉnh, vậy mà đêm ấy lại chẳng biết trời đất gì cả.
- Cô có nghĩ là phái đoàn bị chuốc thuốc mê không?
- Câu hỏi của ông rất hợp lý, song rất khó trả lời. Đêm ấy, chúng tôi uống hàng ấm cà phê, uống nhiều đến nỗi cay lưỡi và phỏng miệng, nếu cà phê bị pha trộn thuốc mê tôi cũng không thể phân biệt được. Nhưng trong trường hợp phái đoàn bị chuốc thuốc mê thì ai là thủ phạm? Chỉ còn lại tôi, Bill và Kônin là sống sót, nghĩa là 3 người chúng tôi đáng bị tình nghi. Thì Kônin bị bắt cóc...
- Biết đâu là một vụ bắt cóc dàn cảnh?
- Vâng, dưới mắt một tiểu thuyết gia thì giả thuyết nào cũng có thể xảy ra dễ dàng.
- Tôi không phải là tiểu thuyết gia.
- Nhưng ông làm nghề viết văn thì hơn.
- Cám ơn cô đã dậy tôi một bài học lý thú.
- Tôi đâu dám. Ông giàu óc tưởng tượng nên ngờ vực Kônin, tôi là bạn của Kônin, tôi từng hiểu ông ta hơn ai hết tôi phải bênh vực. Lối nói châm biếm của tôi đã làm ông mất lòng tôi thành thật xin lỗi ông.
Văn Bình muốn mờ mắt ù tai trước cái miệng chúm chím và giọng nói oanh vàng của Hồng Nương. Song chàng không được quyền rung động Điệp vụ Bombay chưa thật sự bắt đầu mà người chết đã chất thành đống. Chàng bèn hắng giọng:
- Kônin không dáng nghi nhưng còn Bill?
- Tôi không quen thân Bill. Chúng tôi chỉ gặp nhau một tuần trước ngày khởi hành qua Viễn đông. Bill là nhà trèo núi giỏi, từng lập nhiều thành tích ở Nam-Mỹ và Hy mã lạp sơn. Bill đã đến Ấn độ 4, 5 lần để trèo núi Hy mã, sự có mặt trong phái đoàn Anfa của một người quen thuộc đường sá và phong thổ là điều có lợi.
- Bill cũng là chuyên viên địa chất?
- Không, nếu ông quan niệm chuyên viên đại chất phải có bằng cấp địa chất học. Bill sống với núi từ nhỏ, bản tính lại ưa tìm tòi, về căn bản đại chất học không đến nỗi kém. Nhưng Bill chưa phải là chuyên viên. Quốc tế Khai khoáng Công ty dùng ông ta để tiếp cứu nhân viên phái đoàn Anfa trong trường hợp ngộ nạn có lẽ đúng hơn, vì Đề căn là vùng rừng núi hiểm trở Bill lại có khá nhiều khả năng và kinh nghiệm về môn tiếp cứu. Thiết tưởng ông cũng nên biết thêm là Bill được ban giám đốc Công ty tin cậy. Đặt vào đại vị công ty Khai Khoáng Quốc tế ông sẽ thấy họ chẳng dại gì giao công việc tìm vàng bí mật này vào tay người lạ.
- Nói cách khác, cô cũng là người được Công ty tin cậy.
- Dĩ nhiên. Ngoài yếu tố này ra đang còn một vấn đề khác nữa, đó là vấn đề hoa-hồng. Vì khế ước đã ký không cho phép tôi tiết lộ tỉ lệ hoa-hồng bao nhiêu, cho nên tôi phải giữ kín, tuy nhiên, tôi có thể nói rằng tỉ lệ này bắt buộc tôi phải sống chết với công ty.
- Ông Bill cũng bị ám sát hụt?
- Vâng, về đến đây chúng tôi chỉ còn lại 2 người là Bill và tôi, ngay trong đêm đầu tiên ở Bombay chúng tôi đã hút chết. Vì vậy, chúng tôi ở lì trong nhà, chung quanh có nhân viên của đại tá Bani canh phòng thường trực, không dám đi đâu hết.
- Cả ông Hồng Lang cũng không đi đâu hết?
- Ông vừa đặt sai vấn đề, tôi không rõ ông cố tình hay vô ý đặt sai, dầu sao tôi cũng xin xác định rằng anh ruột tôi không mảy may dính dáng đến mọi việc xảy ra.
- Ông Hồng Lang không có chân trong phái đoàn Anfa?
- Không. Anh tôi đến Bombay lo việc riêng. Đáng tiếc là việc riêng mà các phóng viên báo chí đói tin đã thêm thắt thành việc chung. Không những anh tôi xa lạ với phái đoàn Anfa, anh tôi còn xa lạ với cả công cuộc thăm dò của địa chất nữa.
- Nếu tôi không lầm, ông Hồng Lang là kỹ sư.
- Thưa, kỹ sư kiều lộ tốt nghiệp trường Bách khoa của Pháp không ăn nhập gì với hoạt động tìm vàng. Anh tôi đến Bombay là do tôi mời nhưng phần chính là do sự yêu cầu của Sophia.
- Vợ chưa cưới của ông Hồng Lang?
- Danh từ: "vợ chưa cưới" e không hoàn toàn đúng. Sự giao thiệp giữa hai người hiện rất thân mật, tuy nhiên nhiều người chung quanh không nghĩ rằng Sophia là vị hôn thê của anh tôi.
- Cô có thể nói rõ thêm được không?
- Anh tôi là người quen nếp sống tự do, những cuộc hôn nhân đã qua là bằng chứng cho thấy anh tôi khó thể rập khuôn trong những ràng buộc chồng vợ. Ông chưa gặp, đến khi gặp ông sẽ đồng ý với tôi, anh tôi khá đẹp trai, ăn nói khá duyên dáng nên đàn bà con gái chạy theo hàng đống, gia đình tôi và cá nhân anh tôi cũng không đến nỗi túng thiếu hoặc đê tiện để tính chuyện "đào mỏ".
Văn Bình toan đặt câu hỏi khác thì ngoài đường có tiếng kèn xe hơi. Loại kèn lên bổng xuống trầm của dân lái xe híp-py. Hồng Nương ngoảnh ra cửa phòng khách rồi nói:
- Anh tôi đấy.
Trong giây lát một chiếc xe đua Triumph sơn trắng mui trần phòng như điên vào vườn. Lốp cao su nghiến lạo xọa trên con đường đá sỏi. Hồng Lang ôm "cua" thật gắt nên Văn Bình có cảm tưởng là chiếc Triumph chỉ chạy bằng hai bánh. Lối lái xe nghênh ngang này, chàng đã thành thạo, và hơn một lần chàng đã biểu diễn cho thiên hạ lác mắt và méo miệng. Hồng Lang quả là tay chơi xe ngông ngạo có hạng, ống xắp-măng xe đua vốn nổ lớn, xe đua Triumph do Anh quốc sản xuất có ống xắp-măng nổ lớn nhất nhì trong làng xe đua quốc tế, Hồng Lang lại gắn thêm một bộ máy khuếch đại âm thanh. Lệ thường, người ta gắn ống hãm thanh cho tiếng kêu gia tăng gấp rưỡi, thiết tưởng phi cơ phản lực bay xà xuống mái nhà, vượt phá bức tường âm thanh cũng chỉ có thể inh tai nhức óc đến thế là cùng...
Hông Nương ca tụng anh nàng không ngoa. Văn Bình chưa thấy mặt nhưng đã có cảm tình với hắn. Chàng là người tương đối khó tính trong việc chấm điểm thẩm mỹ, vậy mà dáng dấp hào hoa của gã đàn ông Mỹ lai Tàu này đã làm chàng mến chuộng, huống hồ đàn bà... huống hồ thiếu nừ măng tơ... huống hồ phái yếu vốn nhẹ dạ và khát khao tình ái...
Văn Bình chỉ mới nhìn thấy mái tóc của Hồng Lang, tóc dài quá gáy, sửa soạn chấm vai, cái "bát" ở màng tang rộng bằng ba ngón tay và dài thòng xuống gần đến cằm, cái kiểu hớt tóc hip-py ấy thường làm con trai thành ốm yếu và bẩn thỉu.
Trái lại mái tóc dài hỗn loại lại khiến Hồng Lang đẹp trai và khỏe mạnh hơn lên.
Hắn đậu xe ngay trước bực cấp. Hắn khác người ở chỗ không mở cửa bước ra mà là co chân nhảy vọt qua cửa xe. Thân thể hắn khá nặng nề, nằng nề không phải vì thùng nước lèo lớn quá khổ, mà chính vì hắn cao to như lực sĩ tây phương; tuy nhiên hắn nhảy xuống đất lại không gây ra tiếng động. Dĩ nhiên vì hắn dận giày Eram, một loại giầy không đắt tiền nhưng rất hợp thời trang, đặc biệt là thời trang phái trẻ híp-py, loại giày đế cờ-rếp nhẹ và êm nên tiếng động được hạn chế tột độ. Nhưng nguyên nhân làm thân thể nặng nề của Hồng Lang gieo rớt nhẹ nhàng là nhiều tháng, nhiều năm trau giồi. Ngay trong phút sơ kiến, Văn Bình đã biết Hồng Lang là võ si am tường khinh công. Trước khi học nổi khinh công, võ sĩ phải giỏi vận công. Trước khi học vận công, phải nắm vững bí quyết của quyền cước.
Nghĩa là ít ra Hồng Lang cũng mất từ 5 đến 10 năm miệt mài trong võ đuờng.
Hồng Lang phục sức theo kiểu híp-py từ đầu xuống chân. Hắn mặc sơ mi bờluđông, may dán da thịt, tưởng chừng nâng tay lên là các đường chỉ đua nhau rách soàn soạt. Mặc sơ-mi dán da thịt là "mốt" của thanh niên hiện nay từ đông sang tây, song Hồng Lang lại thắt thêm dây lưng da, giống như đàn bà con gái mặc "pun". Cái quần của hắn được cắt tuyệt đẹp, bên trên ôm cứng lấy mông, bên dưới nở phình, quét đất lòa xòa. Tất cả quần áo trên người hắn đều là màu hồng, một màu hồng tươi mát và khả ái.
Văn Bình còn quên một vài chi tiết: áo sơ-mi của Hồng Lang không có măng-sét, chỉ ngắn cũn cỡn trên cườm tay, và rộng phơ phất như cánh tay áo thụng thời xưa, cái túi áo nhỏ xíu trên ngực hắn lại giắt khăn mù-soa - cũng màu hồng - gấp tư, phô trương một cách rí rỏm. Đặc biệt là hắn không đeo đồng hồ, trên cổ tay hắn chỉ có vỏn vẹn cái vòng bằng đồng, loại vòng trang sức của dân mọi da đỏ ăn thịt người ở miền rừng núi Nam-Mỹ.
Hồng Nương mở cửa phòng cho anh nàng. Mặt nàng vui vẻ khác thường.
Hồng Lang nhận ra Văn Bình trước tiên trong số người hiện diện trong phòng khách.Bốn luồng nhỡn tuyến chạm nhau. Hồng Lang đang cười bỗng ngậm miệng.
Suýt nữa Văn Bình phải thốt ra tiếng khen sửng sốt:
- Đẹp thật!
Hồng Lang đẹp thật! Văn Bình ít khi sửng sốt, song lần này chàng đã sửng sốt thật sự. Cách ăn mặc diêm dúa này thích hợp với bộ vó cường tráng và dĩnh ngộ của Hồng Lang. Hắn là sản phẩm của nhiều giòng máu phối hợp có khác, mặt, vai ngực, bụng đều đặn, nước da trắng khỏe, mắt sáng, đen, mũi thẳng, răng đều và bóng. Mũi và răng Hồng Lang đẹp đến nỗi Văn Bình có cảm tưởng đó là kết quả của nghệ thuật giải phẫu thẩm mỹ.
Hồng Lang tiến đến bắt tay Văn Bình. Đại tá Bani xun xeo bước lại, giọng khiêm tốn:
- Xin lỗi đã làm rộn ông.
Hồng Lang quay về phía Bani:
- Ông là đại tá chỉ huy đoàn Quạ đen phải không? Tôi mới đáng phải xin lỗi ông. Vì tôi ghé Bombay đã lâu mà đến giờ này mới gặp ông. Cô Sophia nói là có hẹn với các ông. Phiền hai ông chờ Sophia một lát.
Hắn nhìn Văn Bình, đổi giọng:
- Nếu tôi không lầm, ông là đại tá Z.28, tên tuổi vang lừng khắp thế giới.
Văn Bình nhún vai:
- Ông làm tôi xấu hổ.
Hồng Lang nhún vai theo:
- Hừ... kẻ nên xấu hổ là tôi. Từ nhiều năm nay tôi thường kiêu ngạo là dưới gầm trời hậu bán thế kỷ thứ 20 khó thể tìm ra người đàn ông nào khôi ngô hơn tôi, cường tráng hơn tôi, quyến ru hơn tôi, và được đàn bà say mê hơn tôi. Giờ đây, gặp ông, tôi ngượng chín người. Nhưng ông yên tâm, tôi là kẻ ưa chiến đấu, và tôi chỉ thích chiến đấu với đối phương đồng cân đồng lạng.
Hồng Nương xen vào:
- Ơ kìa, anh Hồng Lang nói gì thế? Ông Văn Bình đến đây để giúp phái đoàn Anfa, không liên quan đến anh, tại sao anh lại dùng những danh từ lạ lùng như "chiến đấu", và "đối phương đồng cân đồng lạng"?
Hồng Lang cười nhạt:
- Thật ra lời nói của anh không lạ lùng đâu, em ạ. Rồi em sẽ thấy.
Văn Bình nói:
- Thấy hay không, đó là việc sau. Tôi từ Sàigòn sang Bombay không phải để tham dự một cuộc thi đàn ông đẹp trai, xin ông hiểu cho. Biết nói vậy làm ông mất lòng song tôi vẫn phải nói.
Bầu không khí trong căn phòng rộng trở nên ngột ngạt. Ai cũng tưởng Hồng Lang sẽ mang lại những tiếng cười vui ròn rã, không ngờ ngay từ phút đầu hắn đã có những lời ganh tị và hờn giận khó hiểu. Tại sao hắn nghe ghét Văn Bình? Văn Bình cố suy nghĩ nhưng chưa tìm ra giải đáp. Có lẽ hắn sợ chàng phỗng giai nhân Sophia trên tay hắn. Chàng đã quen Sophia, chàng đã có dịp tìm hiểu Sophia, nàng không phải là con gái thơ ngây, dễ ngã vào vòng tay đàn ông rắc chắc. Nàng cũng không phải là mẫu người đẹp mà Văn Bình say mê, vả lại, dưới con mắt phán xét tinh tế của chàng, Sophia chưa đáng được liệt vào bảng vàng người đẹp.
Nàng chỉ có một ưu điểm.
Nàng giàu, quá giàu. Mà Văn Bình lại không thèm tiền. Đối với chàng, đồng tiền là vật vô nghĩa. Chàng đã cầm hàng chục triệu đô-la trong tay, và đã ném những số tiền tương đương qua cửa sổ. Sophia giàu thật đấy, song nàng chỉ giàu đối với nhân viên sở thuế, cộng gộp tất cả của chìm của nổi của gia đình nàng để đóng thuế; nàng giàu thật đấy song nàng chưa giàu bằng Sở Mật vụ mà Văn Bình là cột trụ tài chính. Hồng Lang sợ chàng chiếm đoạt trái tim của Sophia và chiếm đoạt luôn gia sản bạc tỉ. Nếu vậy, tại sao Hồng Nương lại tâm sự là anh nàng không muốn kết hôn với nữ tỉ phú Sophia?
Hồng Lang hơi khó chịu trước ngôn ngữ nửa khiêu khích nửa khinh bạc của Văn Bình, tuy nhiên, hắn làm thinh không đáp. Bani phải lên tiếng để phá tan màn im lặng nghẹt thở:
- Ông cùng đi với phái đoàn Anfa chứ?
Hồng Lang ngẫm nghĩ một phút trước khi đáp:
- Em gái tôi rủ tôi đi theo cho vui. Nếu những vụ ám sát và bắt cóc không xảy ra có thể tôi đã lưu lại Bombay hoặc lái xe chở Sophia ra bờ biển hóng gió. Nhưng tôi không thể đặt nặng hạnh phúc của cá nhân tôi để Hồng Nương phải xoay xở một mình giữa những khó khăn và nguy hiểm chết người. Hơn nữa, Sophia cũng muốn tôi đến thăm vùng cao nguyên Đề-căn. Vì vậy tôi quyết định tham gia phái đoàn.
Tiếng kèn xe hơi lại kêu pin-pin réo rắt ngoài đường. Thoạt nghe Văn Bình biết ngay là kèn Métxêđét lòng máy trên 6 ngàn phân khối, gồm 6 cửa, có kiếng ngăn đôi giữa ca-bin tài xế và ghế ngồi phía sau, bên trong có đủ máy lạnh, máy sưởi, điện thoại siêu tần số, vô tuyến truyền hình, tủ lạnh...
Không cần nhìn qua cửa ra khu vườn rộng mênh mông Văn Bình cũng biết xe Métxêđét Pullman đang bon bon chạy vào biệt thự là của Sophia. Vì phải là dân giàu nứt đố đổ vách mới có tiền chơi xe hơi đế vương này.
Tài xế mặc đồng phục, quần áo trắng tinh, ủi thẳng nếp, tưởng như có thể làm đứt da tay chảy máu, cổ áo, túi áo, và gấu quần đều viền đỏ, thêu chỉ vàng óng ánh. Hắn là người tây-phương, cao to, mặt mui phì nộn, tay chân thô tháp như tay chân đô vật. Hắn nặng một trăm kí thịt là ít, hắn lên võ đài đô vật quốc tế chắc không thua ai, bộ ngực nở tròn và cái bụng lép mỏng chứng tỏ hắn đã tốn khá nhiều công phu luyện tập.
Xe vừa đứng lại, tài xế đã nhanh nhẹ mở cửa thót xuống. Hắn to như cái bồ xứt cạp nhưng khi đặt chân xuống nền xi-măng lại êm ru không thua Hồng Lang hồi nãy bao nhiêu. Ngoài việc lái xe chắc hắn kiêm luôn việc hộ vệ cho nữ tỉ phú giai nhân nữa.
Kiếng xe được nhuộm xanh thẫm nên Văn Bình không nhìn rõ bên trong. Thêm vào đó còn có riềm xe bằng nhung dầy. Cửa xe đối diện tài xế được mở nhẹ, và một gã hộ pháp thứ hai thòng châu xuống đất.
Khối thịt này tương đương bề ngang với khối thịt thứ nhất, về trọng lượng có lẽ nặng hơn nhiều. Hắn cũng mặc đồng phục giống gã tài xế, chỉ khác là không viền đỏ và thêu chỉ vàng diêm dúa. Cánh tay áo được may rộng, bay thùng thình trước cơn gió mát từ bãi biển thổi lên, để lộ cườm tay tròn lẳn và cứng chắc.
Hắn dạt sang bên và cửa sau xe hơi Métxêđét từ từ mở ra. Cửa mở bằng điện, chứ không phải bằng tay, như loại Pullman thường. Trời đất! Xe Pullman thường đã đắt lòi con ngươi, ba bốn chục ngàn mỹ-kim một chiếc, loại đặc biệt này giá phải đắt gấp đôi.
Mấy phút sau, "người đẹp" mới khoan thai từ trên xe bước xuống. Nàng rềnh rang vì từ hồi nhỏ đã được dậy cách rềnh rang. Rềnh rang là nếp sống của các nhà tỉ phú. Ngự xe Rolls, xe Cađilắc, và xe Métxêđét, hễ xe mở cửa mà bước xuống ngay là chủ nhân cù-lần, phải rềnh rang thật lâu cho mọi người ngó chăm chăm vào cánh cửa rồi mới xuất hiện.
Theo phương pháp chấm điểm của Văn Bình thì "người đẹp" Sophia chẳng có gì là đẹp. Nàng đẹp, phần lớn là do hàng trăm ngàn đô-la được đổ vào trương mục các y sĩ thẩm mỹ, chứ nếu rút hết những cục si-li-côn ở sống mũi, ở nhũ hoa, ở mông ra, và cạo bỏ những lớp kem, phấn và son đắt tiền thì vị tất nàng đã chiếm được 4 điểm trên 10.
Văn Bình đã gặp Sophia ít nhất hai lần. Lần thứ nhất, nàng có vẻ lạnh lùng và hợm mình. Đến lần thứ hai, nàng bắt đầu săn đón song chàng lại phớt tỉnh. Chàng vốn không ngửi nổi giai cấp đàn bà dựa hơi đồng tiền để đòi làm mẫu nghi thiên hạ.
Nếu chàng biết trước, chàng đã tìm cớ từ chối. Từ chối, không đi Bombay để khỏi gặp Sophia. Nhưng ông Hoàng - như mọi lần trong quá khứ - đã đặt chàng trước việc đã rồi...
Sophia có nước da trắng khác thường. Không phải màu trắng lạt lẽo mà là màu trắng đậm đà. Màu trắng nhuyễn mềm của giới phụ nữ quý phái... Y phục của nàng rất giản dị, một bộ xiêm áo maxi dài lê thê chấm gót bằng hàng trắng, hàng Bombay mỏng mát, lối cắt thật ôm, thật khít, tuy nhiên lại không khiêu khích dục tình.
Hai khối thịt đô vật kèm hai bên, Sophia lọt thỏm ở giữa. Cả hai đều thọc tay vào túi, chắc đang mân mê cò súng. Thân hình nàng gày nhẳng nên có lúc gần như bị bức bình phong thịt của hai gã cận vệ che khuất.
Đại tá Bani le te chạy trước. Sophia chưa bước lên bực cấp hắn đã vọt nhanh ra đón, thiết tưởng vô địch bước dài thế vận cũng chỉ có thể bước dài bằng hắn là cùng. Bani đon đả chào nàng. Nàng không thèm chìa tay. Thoạt tiên, Văn Bình tưởng nàng mang găng tay, lười biếng không muốn cởi nên không tiện bắt tay đại tá Bani.
Nhưng khi quan sát cặp mắt và nhất là cử chỉ kênh kiệu của nàng. Văn Bình phải kết luận là nàng "không thèm". Ngược lại, nàng mỉm cười thật tươi với Hồng Lang, và hối hả tuột găng, chìa tay cho hắn nâng lên miệng hôn một cách trịnh trọng.
Chờ Hồng Lang hôn tay xong. Sophia mới để mắt đến viên chỉ huy đoàn Phản gián Quạ đen đang đứng ủ rũ như mèo cắt tai bên cạnh Hồng Lang:
- Ông Văn Bình đâu?
Nàng hỏi trống như thể đại tá Bani là gia nhân của nàng. Bani không lấy làm giận, hắn lại còn cảm thấy vinh hạnh vì được bà chủ tỉ phú đối thoại. Hắn vội chỉ Văn Bình:
- Dạ, xin được giới thiệu với bà... đây là...
Mọi luồng nhỡn tuyến đều đổ dồn về phía Văn Bình. Chàng nhận thấy Hồng Nương nhìn chàng chăm chú nhất. Tuy vậy chàng chưa khám phá được là nàng có thiện cảm hay không có thiện cảm với chàng. Trong khi ấy, lối nhìn của Hồng Lang tỏ ra ghen tị rõ rệt.
Văn Bình không cười với Sophia, như chàng vẫn cười với khách phái yếu. Chàng cũng không chào hỏi theo phép xã giao thông thường. Sophia cậy giàu, chàng phải cho nàng một bài học.
Nàng hơi ngỡ ngàng vì phản ứng lãnh đạm pha vẻ bất cần khinh khỉnh của Văn Bình. Nàng chỉ nói:
- À anh, té ra lại gặp anh ở đây.
Văn Bình đáp:
- Chào cô Sophia. Chắc cô đã biết tôi đến Bombay về việc gì.
Sophia nói:
- Tôi biết. Văn phòng tôi ở Nữu ước đã gửi điện báo cáo cho tôi. Tôi và anh là chỗ quen nhau nên anh miễn cho tôi phải giải thích dài giòng. Tôi không phải là con nít...
- Ba của cô đã liên lạc với ông Sì mít, và ông Sì mít đã khẩn khoản yêu cầu ông Hoàng. Tôi đến Bombay để bảo vệ an ninh cho các nhân viên phái đoàn Anfa, đồng thời để giữ cho cô trở về Hoa kỳ được nguyên vẹn.
- Không ai dám đụng đến người tôi!
- Phe địch có đủ phương tiện và mưu kế.
- Anh đã thấy hai cận vệ của tôi chưa? Họ có thể đánh ngã hàng chục người trong chớp mắt, không cần tới võ khí. Anh Văn Bình nghe rõ chứ? Cận vệ của tôi dư sức đánh ngã hàng chục người mà không dùng đến súng hoặc dao.
- Họ đã có dịp thi thố tài năng chưa?
- Rồi. Đêm qua, ba tên địch lẻn xuống bãi cát sau nhà, toan ám hại tôi. Tài xế của tôi chỉ búng nhẹ là cả ba chết giấc.
Vừa nói Sophia vừa búng nhẹ ngón tay, miệng nàng cười ra vẻ thoải mái. Văn Bình cười lại:
- Họ còn nghề mọn nào nữa?
Nghe hỏi, Hồng Lang xấn tới, giọng khó chịu:
- Tôi có cảm tưởng là ông muốn gây sự với hai người cận vệ. Cô Sophia đã được bảo vệ đàng hoàng, không cần thêm ai nữa. Chúng tôi đa tạ sự tận tâm của ông, nhưng mà...
Hồng Nương vội can:
- Anh Hồng Lang, tại sao anh lại làm thế?
Sophia cũng khoát tay:
- Hồng Lang không nên dính dáng thì hơn. Ai kia thì tôi lạ, chứ đại tá Z.28 thì tôi chẳng lạ chút nào... Ông đại tá Z.28 muốn thử tài hai cận vệ của tôi phải không?
Văn Bình nghiêng mình:
- Muốn tiến bộ trong mọi nghề, không riêng gì nghề võ, người ta phải đua tranh ráo riết. Nghề võ là nghề cần có sự đua tranh ráo riết hơn mọi, nghề khác.
Lối biện minh của Văn Bình làm Hồng Lang nổi sùng. Mặc đầu em gái và người yêu can gián hắn vẫn vung cao nắm tay, giọng đe dọa:
- Tóm lại, nghĩa là ông thích ăn đòn... Cận vệ của chúng tôi là những tay vô địch, đụng tới họ ông sẽ táng mạng hoặc trọng thương một cách oan uổng và dại dột, ông nên đọ sức với tôi thì hơn.
Văn Bình cười tủm tỉm:
- Tôi đâu dám.
Hồng Lang hối hả xắn tay áo, mặt đỏ phừng phừng như sắp nhai tươi nuốt sống Văn Bình song Sophia đã án ngữ trước mặt hắn, giọng nói lanh lảnh:
- Yêu cầu anh để chúng tôi được yên.
Lời nói của nàng như luồng điện mạnh khiến gã đàn ông đẹp trai nóng tính chùn lại. Để vớt vát danh dự, hắn giả bộ khoa nắm tay đấm không khí trước khi tuân lệnh giai nhân tỉ phú:
- Nể sự can thiệp của Sophia nếu không...
Văn Bình vẫn tươi cười:
- Xin lỗi ông, xin lỗi tất cả.
Sophia gật gù:
- Tức là đại tá Z.28 xin đuợc rút lui?
Văn Bình đáp gọn lỏn:
- Vâng.
Gã tài xế đang đứng khoanh tay như pho tượng sau lưng Sophia bỗng phá lên cười ha hả:
- Vậy là chưa đánh đã xìu.
Sophia lớn tiếng.
- Chú không được hạ nhục đại tá Văn Bình... Dầu sao đại tá cũng là thượng khách.
Mắng cận vệ xong, nàng quay ra nói với Văn Bình:
- Anh rút lui là đúng vì nếu anh khăng khăng đòi đấu tôi cũng không chấp nhận.
- Tại sao?
- Vì anh là cộng sự viên ưu tú của ông Hoàng, chẳng may có mệnh hệ nào thì phiền... Cận vệ của tôi là người Mỹ song rất giỏi quyền pháp Trung hoa và Nhật bản. Họ sinh sống ở Viễn đông từ tấm bé, và từ tấm bé chỉ trau giồi võ nghệ. Chẳng giấu gì anh, họ là hai anh em ruột, con một nhà quán quân quyền Anh Hoa kỳ, người cha qua Hoa lục tầm sư học đạo kết hôn với người đàn bà Tàu lai tây phương rồi đẻ ra hai anh em này. Nhiều tổ chức gian phi tìm cách bắt cóc tôi hòng đòi tiền chuộc nên tôi phải vời đến họ để giữ gìn an ninh. Từ ngày họ làm việc cho tôi, bọn âm mựu bắt cóc đã chạy mất mặt.
Văn Bình hỏi gã tài xế kiêm cận vệ:
- Anh về hầu hạ cô Sophia được bao lâu rồi?
Chàng cố tình nhấn mạnh chữ "hầu hạ". Gã cận vệ nhăn mặt nhưng vẫn đáp, giọng điềm đạm:
- 5 tháng.
Văn Bình lại hỏi:
- Hàng tháng cô chủ trả hai anh mấy chục đô-la?
Tên cận vệ thứ nhì thét vang như sấm:
- Lãnh lương bao nhiêu thì thây kệ chúng tôi. Anh em tôi tiêu xài một ngày hơn một trăm đô-la. Cả tháng mà được mấy chục đô-la... trừ phi là chó bẹt-giê...
Tên cận vệ không cho phép Văn Bình giải thích nữa, vừa dứt câu hắn đã tấn công bằng đòn độc, cùi tay hất ngược vào mặt chàng. Hắn không ngờ được rằng Văn Bình chủ tâm khích bác để thăm dò phản ứng. Ngón atêmi cùi trỏ được phóng ra thần tốc và hiểm nghèo, chứng tỏ gã tài xế kiêm cận vệ là võ sĩ có hạng, song chưa đạt tới trình độ đua tài ngang ngửa với chàng. Biết khả năng của đối phương chàng bèn nhảy lùi một bộ.
Bạn hắn rượt theo quát bô bô:
- Đồ hèn, mới một đòn nhẹ đã bỏ chạy trối chết. Có giỏi thì đứng lại rỡn chơi một hiệp.
Sophia quát:
- Thong thả.
Văn Bình đã biết lý do khiến nàng ra lệnh ngưng trận đấu quyền. Thoạt tiên, nàng tưởng hai tên cận vệ có thể ăn gỏi được chàng. Sự nóng nẩy trống trải của chúng và phép tránh đòn huyền ảo của chàng làm nàng chột dạ. Nàng không phải là con nhà võ nhưng nàng là người có thiên tài quan sát. Nàng bắt đầu hiểu Văn Bình mưu dùng võ thuật để thu phục hai tên cận vệ hung dữ của nàng.
Nhưng hai tên cận vệ say đòn chỉ nghĩ đến trận đấu mà không đếm xỉa đến mệnh lệnh của cô chủ quyền uy. Tiếng quát "thong thả" oai nghiêm của Sophia không ngăn nổi hai tên cận vệ cùng ùa về phía Văn Bình cùng một lúc, hơn hai trăm kí xương thịt rắn chắc húc mạnh vào người chàng. Chàng nghiêng mình, né đòn lần nữa và bằng thế khoèo chân tuyệt diệu chàng gạt cả hai anh em lăn chiêng trên nền nhà.
Văn Bình chỉ ngáng nhẹ, sắc mặt ung dung, mà hai gã hộ pháp đã bị dộng đầu xuống đất đau điếng. Tuy có sức khỏe khác thường họ vẫn phải khất khừ một phút mới đứng dậy nổi. Trong khoảng thời gian này Văn Bình có thể bồi thêm đòn hiểm vào thượng bộ, nhưng chàng lại khoan thai chắp tay sau đít và nhìn hai đối phương bị đo ván bằng cặp mắt bàng quan.
Tên tài xế chồm lên trước tiên, xốc lại bộ đồng phục lấm đất bê bết. Văn Bình hỏi:
- Chịu làm đàn em chưa?
Hắn nhổ nước bọt:
- Vì thằng em của tôi háo ăn nên mắc mưu anh. Tôi sợ em tôi bị thương nên...
Văn Bình chắt lưỡi:
- Giờ đây, tôi đứng yên cho anh tấn công. Nếu anh không đánh được tôi ngã, anh phải lạy tôi làm thày...
Tên hộ pháp thứ nhì rít lên:
- Đồ hèn... ai thèm lạy thứ đồ ấy làm thày.
Văn Bình tống cú đấm tay trái vào màng tang hắn. Hắn thụp đầu, trái thôi sơn trượt ra ngoài. Hắn đinh ninh Văn Bình hụt đòn, một lần nữa hắn lại bị chàng lừa vào xiếc mà không biết. Nếu chàng chủ tâm, hắn đã lãnh đòn giữa thái dương và lăn lông lốc như con cù. Sở dĩ chàng cho hắn tránh đòn là để hắn thêm tin tưởng.
Chàng bước tréo theo đối phương, phang tiếp trái đấm từ trái sang phải. Lần này chàng cũng dụng ý hụt đòn. Hai cánh tay chới với trên không, trung bộ thàn thể của chàng bị bỏ trống hoàn toàn. Như chú mèo tham ăn được đặt trước miếng mỡ béo ngậy, hai anh em bộ pháp không thể không nhìn thấy 2 tử huyệt hoàn toàn hở hang trên ngực và bụng Văn Bình.
Đó là huyệt trung-uyển nằm gọn trên ngực, giữa hai nấm vú, và huyệt tễ-huyệt ở ngay cuống rốn. Bất cứ nền võ nào trên thế giới cũng coi đó là huyệt chết, trong khi giao đấu phải đề phòng cẩn mật...
Cái bẫy của Văn Bình quá thơm ngon, gã tài xế thận trọng hơn em hắn nhiều mà vẫn đút đầu vào ngon lành. Gã hộ pháp em đang ngồi dưới đất, chưa kịp đứng dậy, nhưng dằn lòng không nổi, đã chống hai tay lấy trớn, tung mạnh bàn chân trái vào ngực Văn Bình.
Thế đánh kỳ dị này là một trong những biến thế của đòn Ma vương Trá tẩu thường được Bắc phái xử dụng để tấn công huyệt đạo trên ngực kẻ địch. Phần nhiều nạn nhân trúng đòn này đều táng mạng.
Một tiếng "bình" nổi lên.
Rõ ràng đầu ngón chân của gã hộ pháp - em thọc trúng huyệt trung-uyển.
Vậy mà Văn Bình không té ngã. Văn Bình vẫn đứng khơi khơi, miệng cười tủm tỉm, như thể vừa được con nít gãi ngứa nơi ngực.
Một tiếng "bình" thứ hai nổi lên. Thanh âm này do ngọn cước của gã tài xế gây ra, ngọn cước thần sầu phóng vào tử huyệt trên cuống rốn Văn Bình.
Văn Bình vẫn đứng khơi khơi, vẫn cười tủm tỉm đã đành, chàng lại không thay đổi vị trí, trong khi gã tài xế cận vệ bị bắn lùi hai thước, vướng chân vào bàn ghế và ngã chỏng queo ở góc nhà.
Mọi người trong phòng đều xanh mặt. Bani, Hồng Lang đều buột miệng kêu "trời ơi". Hai anh em cận vệ hộ pháp lồm cồm bò dậy, vẻ hung hãn thường lệ đã biến đâu mất.
Sophia vỗ tay, giọng bực bội:
- Không dám đấu nữa hả?
Hai anh em hộ pháp cận vệ rón rén bước lùi, mắt vẫn hướng về phía Văn Bình, sự sợ sệt và thần phục hiện ra rõ rệt. Sophia lặp lại câu hỏi, giọng nói bực bội hơn nhưng dường như tai chúng đã điếc, chúng chẳng còn nghe thấy gì nữa, linh hồn chúng như bị Văn Bình thu đớp. Điều đáng chú ý là không riêng gì bọn cận vệ có phản ứng khiêm tốn tối đa, ngay cả Hồng Lang cũng chăm chú ngó Văn Bình, sắc diện kênh kiệu và gây hấn cố hữu đã hoàn toàn nhường chỗ cho sự sửng sốt ngoan ngoãn.
Sophia quay một vòng, hết nhìn hai gã cận vệ khúm núm đến nhìn ý trung nhân Hồng Lang thừ người trong giáng điệu bần thần khó tả. Nàng bước lại gần tên tài xế:
- Sợ hả?
Tên tài xế khoanh tay cúi gằm mặt. Tên hộ pháp em ruột cũng bắt chước anh đếm những viên gạch ca-rô màu xanh nhạt trên nền phòng bóng loáng.
Sophia ngoảnh qua phía Hồng Lang. Mắt đỏ ngầu, nàng thốt trong cơn xúc động gần muốn chảy nước mắt:
- Cả anh nữa, anh cũng sợ hả?
Hồng Lang gật đầu nhè nhẹ.
Sophia nắm tay áo ý trung nhân giựt mạnh, giọng nói tăng thêm gay gắt:
- Anh sợ hả? Tại sao anh sợ?
Hồng Lang gạt Sophia ra rồi chắp tay vái Văn Bình một cách cũng kính, cử chỉ làm mọi người trong phòng bàng hoàng:
- Chúng tôi không biết nên phạm đến tôn sư. Thay mặt hai thằng đàn em và riêng tôi, tôi xin tôn sư cho chữ đ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui