Cuối cùng hai người vẫn quyết định về nhà Du Hàn.
Do tính toán thời gian cũng sắp đến giờ tan ca, nếu không Du Hàn cũng không cần rước việc vào người, nhặt được Lạc Lâm Viễn từ lề đường về.
Anh nói muốn gọi xe về nhà, Lạc Lâm Viễn không đồng ý, anh cũng không hỏi tiếp nữa.
Du Hàn cảm thấy một cậu trai lớn từng này như Lạc Lâm Viễn không muốn về nhà có lẽ vì không muốn bị quản thúc, hoặc hi vọng dùng những hành vi này để thu hút sự chú ý của cha mẹ, chuyện này cũng bình thường thôi.
Còn thực ra Lạc Lâm Viễn chỉ đơn thuần cảm thấy đường về nhà quá xa, ngồi xe phải mất hơn nửa tiếng, trong khoảng thời gian dài như vậy sợ rằng người khác sẽ phải ngửi thấy mùi hôi từ mình mất.
Huống hồ Du Hàn làm việc ở đây, chắc chắn nhà cũng rất gần, mặc dù đây chỉ là dự đoán của Lạc Lâm Viễn nhưng đúng là nhà Du Hàn gần đây thật.
Đây là lần thứ hai cậu đến nhà Du Hàn, lần trước còn mặc quần áo và đi dép của người ta, lần này lại thay áo và quần soóc của anh.
Vóc người Du Hàn cao lớn nên quần áo cũng rộng rãi.
Lạc Lâm Viễn mặc vào xong thì phần xương quai xanh hở ra khỏi cổ áo hơn một nửa, lỏng lẻo trễ xuống vai.
Cái quần soóc thể thao kia thì càng khỏi phải nói, ống quần rộng quá mức, lúc ngồi xuống, lớp vải mềm mại có thể co thẳng lên bắp đùi.
Lạc Lâm Viễn tắm rửa sạch sẽ xong, toàn thân nóng hầm hập, cậu túm cổ áo phẩy vài lần, hỏi Du Hàn đang làm bài tập: "Nhà cậu có gì uống không?"
Du Hàn hai mắt không rời khỏi bài tập, cũng không ngẩng đầu lên, "Trong bếp có ấm đun nước, ngăn kéo dưới ấm có cốc dùng một lần."
Lạc Lâm Viễn ồ một tiếng, tựa như quen thuộc lắm đi tìm, lúc cậu ngồi xổm xuống lấy cốc thì nhìn thấy vại gạo mình không cẩn thận đá phải lần trước.
Nhìn thấy cái vại gạo vừa dày vừa nặng, Lạc Lâm Viễn cảm giác ngón chân mình lại âm ỉ đau.
Cậu đầy ân oán nhìn chằm chằm vào vại gạo thêm một lát, không nhịn được gõ tay lên nó như trả thù, ai ngờ hành động trẻ con này của cậu đúng lúc lọt vào mắt Du Hàn.
Du Hàn phát hiện ra lâu như vậy vẫn không nghe thấy tiếng rót nước, buộc phải phân tâm ngước lên nhìn, phát hiện ra Lạc Lâm Viễn đang ngồi chồm hỗm ở đó nhìn vại gạo, cuối cùng còn giơ tay lên gõ.
Du Hàn lên tiếng: "Nó không biết đau, cậu gõ cũng vô dụng thôi."
Lạc Lâm Viễn bị dọa sợ hết hồn, hoảng hốt trừng mắt nhìn Du Hàn, gò má ửng hồng, "Tôi chỉ...!chỉ tiện tay gõ thử xem có gạo không thôi."
Nước vừa mới đun sôi nên còn rất nóng.
Lạc Lâm Viễn rót nước đầy cốc, cầm trong tay mà thấy như sắp bỏng.
Cậu bưng cốc đi qua phía sau Du Hàn, ngồi xuống sô pha gỗ, phồng má thổi nguội mãi, cuối cùng khi uống vẫn bị bỏng miệng.
Mặc dù cậu không lên tiếng quấy rầy Du Hàn nhưng lại nhỏ giọng kêu bỏng, còn bực bội xuýt xoa cho đỡ nóng, quả thực rất khó khiến người ta không để ý.
Du Hàn đặt bút xuống, quay đầu sang thấy Lạc Lâm Viễn bị nóng đến môi đỏ hồng, một đoạn lưỡi ngắn còn thè ra bên ngoài.
Lạc Lâm Viễn thấy Du Hàn nhìn mình chằm chằm, động tác cứng đờ lại, vội vàng rụt lưỡi vào, "Tôi uống xong nước sẽ đi ngay đây."
Du Hàn đứng dậy khỏi ghế, ánh đèn trên trần nhà hắt xuống kéo dài bóng hình anh, bao trọn lấy Lạc Lâm Viễn.
Do ngược sáng nên Lạc Lâm Viễn không nhìn rõ biểu cảm của Du Hàn lắm, cậu tưởng anh nổi giận rồi.
Vốn dĩ hôm nay Du Hàn đã bực cậu rồi, trên đường đưa cậu về nhà cũng không nói lời nào.
Mặc dù Lạc Lâm Viễn kiêu căng nhưng không có nghĩa cậu không nhận ra được người khác đang tức giận hay không.
Hiện tại không gian xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Du Hàn không nói năng gì cứ nhìn cậu chằm chằm, Lạc Lâm Viễn yếu hẳn khí thế, dạ dày cậu còn đang rất khó chịu, bây giờ miệng cũng tê tê đau rát.
Hai tay cậu cầm ly, vô cùng tội nghiệp nói: "Thật đấy, đợi uống xong nước tôi sẽ đi ngay, quần áo tôi cũng sẽ mua đồ mới trả cho cậu." Không muốn nhận tiền của cậu, vậy ít ra cũng phải nhận quần áo mới chứ.
Du Hàn đi lướt qua cậu, vào phòng bếp mở tủ lạnh.
Lạc Lâm Viễn không biết anh đang làm gì, chỉ có tiếng đồ vật rơi vào trong bát phát ra âm thanh trong trẻo.
Rất nhanh sau đó, Lạc Lâm Viễn liền biết Du Hàn làm gì, anh bưng một bát đá quay lại, còn cầm đôi đũa xiên vào giữa lỗ tròn nhỏ trong viên đá, đưa đến bên miệng cậu: "Há mồm."
Lạc Lâm Viễn ngây ngốc mở miệng, ngậm lấy đá vào.
Du Hàn thả hết chỗ đá còn lại trong bát vào cốc của cậu, độ nóng của nước giảm đi trong nháy mắt, đã vừa miệng để uống.
Du Hàn tiện tay đặt cái bát sang một bên, ngồi trở lại ghế, một lần nữa tập trung làm bài tập.
Anh không xua đuổi Lạc Lâm Viễn nhưng cũng không quá bận tâm rốt cuộc người này còn muốn ở nhà mình bao lâu.
Du Hàn chuyên tâm làm bài tập, thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy âm thanh phía sau.
Lạc Lâm Viễn ngậm đá như ngậm kẹo, do buốt quá nên cậu chỉ có thể dùng đầu lưỡi áp lên viên đá để cho nó lăn qua lăn lại trong cổ họng mình.
Tiếng hàm răng đụng vào đá vang lên giòn tan, thêm cả tiếng nuốt không ngừng nữa.
Có lẽ do khoang miệng quá tê buốt, Lạc Lâm Viễn còn mở miệng thở nhẹ ra.
Trong tiết trời oi nồng của mùa hè, hơi thở nóng ấm phả rõ lên sau gáy Du Hàn, nhè nhẹ, man mát, giống như bị người ta lơ đãng chạm vào một cái.
Du Hàn siết chặt bút, tự nói với bản thân phải nhẫn nại, nhưng Lạc Lâm Viễn không có tính tự giác gì hết, sau khi ăn xong, lòng tham vẫn chưa đủ, còn đổ hết đá trong cốc vào miệng ăn.
Đến khi cậu nhai viên thứ ba, cuối cùng Du Hàn không thể chịu được nữa, quay phắt đầu ra tay, muốn bắt cậu phải nhổ đá ra, đừng có hà hơi lên cổ anh nữa!
Hành động bất thình lình của anh khiến Lạc Lâm Viễn bất ngờ không kịp đề phòng, gương mặt bị anh nắm lấy, đôi mắt trợn tròn ra.
Cánh môi lành lạnh của cậu kề sát vào lòng bàn tay đang hơi nóng của Du Hàn, giống như miếng thạch bình thường tan chảy bởi độ ấm của tay.
Ngón tay Du Hàn không khách khí nắm lấy phần quai hàm mềm mại đang phình ra, "Nhổ ra."
Lạc Lâm Viễn kinh ngạc trước, sau đó thì tức giận, chưa có ai dám sờ vào mặt cậu vậy đâu, lại còn dám ra lệnh cậu nhổ đá trong miệng ra?
Cậu ta bị làm sao vậy? Chẳng phải chỉ ăn mấy viên đá thôi sao? Có cần phải hẹp hòi vậy không?!
Lạc Lâm Viễn một tay cầm cốc, một tay túm lấy tay của Du Hàn: "Cậu mau thả tay ra!"
Du Hàn điên rồi phải không? Vậy mà lại dám động đến cậu!
Thật ra sau khi ra tay, Du Hàn cũng rất là hối hận.
Bình thường con trai với nhau không cần phải để ý nhiều như vậy, hành động của anh cũng chỉ theo bản năng mà thôi.
Nhưng với công chúa nhỏ nhà họ Lạc thì nó đang làm phát tác bệnh sạch sẽ của cậu, được cho là một hành vi mạo phạm.
Du Hàn rụt tay về, cảm giác lòng bàn tay có phần ẩm ướt.
Anh mất tự nhiên lau tay lên áo, vốn dĩ không có ý gì cả nhưng lọt vào mắt Lạc Lâm Viễn, hành động lau tay này lại có ý khác.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Du Hàn ghét bỏ cậu, giữa hai người họ rốt cuộc ai mới là người mắc bệnh sạch sẽ?
Không chờ Lạc Lâm Viễn lên tiếng chất vấn, tiếng điện thoại chợt vang lên trong nhà, Du Hàn đi tới nhấc máy nhận cuộc gọi.
Lạc Lâm Viễn ngồi bên cạnh cầm khăn giấy hậm hực lau miệng, ánh mắt như chém như gϊếŧ lên người Du Hàn.
Nhưng chàng trai dưới ánh đèn hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của cậu, anh nắm chặt điện thoại trong tay, gân xanh gồ lên.
Lạc Lâm Viễn nghe thấy giọng Du Hàn run rẩy khàn khàn, "Tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay."
Lạc Lâm Viễn nhạy bén cảm nhận được chuyện gì, quả nhiên sau khi cúp điện thoại, Du Hàn lao vào phòng ngủ, lấy ra một cái hộp sắt, bên trong có thẻ ngân hàng và một xấp tiền mặt.
Du Hàn nhét hết những thứ ấy vào trong balo, vội vàng chạy ra huyền quan xỏ giày, mãi đến khi mở cửa, anh mới nhớ ra quay đầu lại nói với Lạc Lâm Viễn: "Tỉnh rượu thì về nhà đi, đóng cửa lại là được, không cần khóa trái."
Lạc Lâm Viễn cũng không hiểu đầu mình đang nghĩ gì mà đuổi theo: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi đi cùng cậu."
Vậy mà Du Hàn lại xa cách khách sáo nói: "Không cần, đây là việc riêng của tôi."
Anh vừa định ra ngoài thì cánh tay đã bị Lạc Lâm Viễn níu lại.
Du Hàn kinh ngạc nhìn, Lạc Lâm Viễn liếc mắt nhìn balo của anh: "Nếu như cậu không đủ tiền thì sao?"
Du Hàn không nói lời nào.
Lạc Lâm Viễn: "Đưa tôi đi cùng đi, tôi có thể cho cậu vay."
Không chờ Du Hàn đáp lời, Lạc Lâm Viễn đã nói tiếp: "Tôi không lấy tiền bạc ra làm trò đùa, lần này là thật."