Buổi tối, một đám học sinh cấp ba tụ tập ở quán chè bên ngoài trường.
Phương Tiếu vừa nhìn thấy quần áo Lạc Lâm Viễn mặc đã hô to gọi nhỏ: "Ông thần ơi, sao mày vẫn mặc giống học sinh thế hả giời?"
Trang phục của Lạc Lâm Viễn khá đơn giản, áo phông ngắn tay màu trắng, quần jean cùng giày thể thao, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, che khuất đôi mắt đẹp vào bóng tối.
Cậu liếc nhìn Phương Tiếu, cách cậu ta ăn diện khá phô trương, cứ như sợ người khác cảm thấy mình không đủ trưởng thành nên cố ý tìm một chiếc áo ngắn tay cổ chữ V màu đen khá bó sát, trên cổ còn đeo dây chuyền thô, ngón tay cũng đeo đủ thứ leng keng, thoạt nhìn có phần màu mè hoa lá cành.
Phương Tiếu cạn lời dùng ánh mắt soi mói đánh giá Lạc Lâm Viễn, cái nhìn thẳng thừng khiến đối phương thẹn quá hóa giận, lớn tiếng gọi hai bát chè với chủ quán, một bát chè khoai dẻo, một bát đậu đỏ sữa dừa.
Phương Tiếu lầm bầm: "Tao muốn ăn chè khoai lang, sao mày lại tự ý chọn cho tao?"
Lạc Lâm Viễn không khách khí nói: "Tự đi mà chọn, đây là món Hạ Phù muốn ăn."
Phương Tiếu nghiến răng nghiến lợi vỗ mạnh một cái lên áo Lạc Lâm Viễn, nhân lúc cậu còn chưa nổi cáu thì đứng dậy khỏi ghế phi ra ngoài, sau khi chọn chè báo với chủ quán xong thì nói ra ngoài mua thuốc lá.
Lạc Lâm Viễn không ngẩng đầu mà khua tay, tiếp tục chơi game trên điện thoại.
Không bao lâu sau, bên cạnh cậu có người ngồi xuống, cậu đẩy bát chè khoai dẻo tới, giữa chừng cánh tay được một cơ thể mềm mại ôm lấy, "Sao anh biết em tới rồi?"
Lạc Lâm Viễn tắt game đi, nhét điện thoại vào trong túi: "Mùi hương."
Hạ Phù nhăn mũi, tự kéo một sợi tóc của mình đưa ra trước mũi ngửi: "Có à? Thơm lắm đúng không?"
Lạc Lâm Viễn thành thật gật đầu, "Rất thơm."
Có hơi thơm quá đà, mùi hương ngọt ngấy.
Cậu múc một thìa đậu đỏ sữa dừa lên miệng, con gái thích ăn ngọt, hương vị món này cũng ngọt.
So với người con gái sạch sẽ thơm tho, mùi hương trên người Du Hàn quả thực rất hỗn loạn.
Xế chiều hôm nay lúc ở cửa phòng học, cậu không chỉ ngửi được mùi mồ hôi mà còn có hương gì đó rất nồng đậm, khiến cậu không nói rõ được tên.
Mùi hương ấy rất đặc biệt, nếu nhất định phải miêu tả thì giống như một loài động vật cỡ lớn phơi mình dưới ánh mặt trời chói chang nóng chảy, xâm chiếm các giác quan loài người trong chớp mắt, vô cùng hoang dã và ngang tàng.
Hạ Phù đưa một thìa sữa dừa lên miệng cậu, Lạc Lâm Viễn lắc đầu, cậu không thích ăn chung đũa thìa với người khác.
Hạ Phù cũng không khăng khăng, cô biết rõ bạn trai mình mắc bệnh sạch sẽ, mặc dù cô rất muốn trở thành ngoại lệ nhưng vẫn biết chừng mực.
Không lâu sau, Lý Vũ Kiệt và Hứa Xương cũng tới.
Hai người này một đứa theo phong cách rock, một đứa theo phong cách badboy, đều cố gắng ăn diện khiến bản thân trở nên lão luyện từng trải.
Hai người họ nhìn thấy cách Lạc Lâm Viễn ăn mặc, Lý Vũ Kiệt phản ứng y chang Phương Tiếu, còn Hứa Xương thì kêu a một tiếng: "Tính nhầm rồi! Biết thế tao cũng mặc như thế này!"
Phương Tiếu xách túi nilon chạy về, đưa cho mỗi người một lon Coca.
Lý Vũ Kiệt ghét bỏ đẩy ra, nói: "Phải uống rượu chứ, uống Coca cái gì?" Giọng điệu khá tinh vi, giống như chỉ cần vài phút nữa tới quán bar là có thể thổi bay mười chai rượu Tây.
Một nhóm năm người gọi hai chiếc xe.
Tài xế thạo đường chạy xe đến phố bar, còn cố ý nói cho bọn họ biết tít sâu cuối con đường này có một quán bar tên Nốt nhạc xanh không nên vào.
Phương Tiếu hỏi ngay: "Vì sao thế bác tài?"
Tài xế nhìn ba người họ qua gương chiếu hậu, nói: "Vẫn còn là học sinh à?"
Phương Tiếu hốt hoảng trong lòng, nói không nên lời.
Bác tài nói tiếp: "Tôi từng đưa khách tới đó một lần, hay thật, thế mà trong quán rượu toàn là đàn ông thân mật với nhau.
Tôi thấy có cậu bạn dẫn theo cả bạn gái, còn chẳng phải sợ mấy đứa đi nhầm quán sao? Thuận miệng báo một tiếng trước cho mấy cô cậu thôi."
Phương Tiếu thầm thở phào, Hạ Phù vẫn luôn kéo tay Lạc Lâm Viễn không buông, thế nhưng tâm tư bạn trai cô đã bay lên chín tầng mây từ bao giờ.
Đợi đến khi xuống xe, Lạc Lâm Viễn vẫn còn nghĩ tới chuyện này.
Quán bar chỉ toàn đàn ông? Cảm giác có vẻ rất phù hợp với Du Hàn, thế nhưng chắc chắn học sinh ngoan sẽ không biết tới những chỗ như vậy đâu.
Suy nghĩ này vừa bật ra, cậu liền nhìn thấy sườn mặt quen thuộc lướt ngang qua ven đường bên kia.
Vậy mà lại là Du Hàn!
Du Hàn đội mũ giống cậu, mặc áo denim ngắn tay, bước đi rất nhanh, thoắt cái đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Lạc Lâm Viễn muốn đi sang bên kia theo bản năng thì bị Hạ Phù kéo lại.
Sơ sểnh một cái đã hoàn toàn không tìm thấy người đâu.
Lạc Lâm Viễn mím môi, tim đập hơi nhanh.
Vì sao Du Hàn lại đến chỗ như thế, sẽ không phải là...!Sẽ không phải là ở trường tìm đàn ông chưa đủ nên còn muốn đến quán bar tìm tiếp chứ?
Sao...!sao người này lại vã như thế?!
Lạc Lâm Viễn hồn vía lên mây, đi theo những người khác.
Nhóm học sinh cấp ba năm người bọn họ thành công trà trộn vào quán bar, Phương Tiếu mừng thầm, ra vẻ tự nhiên lấy Alipay(*) ra dẫn bọn họ vào bên trong mua rượu.
(*) Một nền tảng thanh toán trực tuyến của Trung Quốc.
Không mua rượu Tây, tất cả đều là bia.
Uống được một nửa, Phương Tiếu và Lý Vũ Kiệt đã bắt đầu chơi thách nhau uống, tửu lượng của Hứa Xương không tốt, mới mấy ly bia đã ngã vật xuống.
Lạc Lâm Viễn gần như không uống, cậu ngại cốc chén ở quán bar bẩn, bầu không khí khó ngửi, Hạ Phù thì thấy chán quá muốn đi.
Hơn nữa cô nhạy bén cảm giác được, từ sau khi nhóm bọn họ vào, rất nhiều cô gái đang lén nhìn Lạc Lâm Viễn của cô, cô sắp ghen chết rồi.
Hạ Phù lay cánh tay Lạc Lâm Viễn, "Chúng ta về được chưa? Em phải về nhà lúc 11 giờ đêm, nếu không bố mẹ sẽ mắng em mất."
Lạc Lâm Viễn đứng dậy, đi sang nói với Phương Tiếu: "Tao đưa Hạ Phù về nhà."
Phương Tiếu không để ý chút nào gật đầu, tiếp tục phấn khởi chơi oẳn tù tì với Lý Vũ Kiệt.
Lạc Lâm Viễn gọi taxi đưa Hạ Phù về nhà xong thì quay lại quán bar.
Thế nhưng lần này cậu không đến quán bọn Phương Tiếu nữa mà đi về phía cuối con phố, tìm quán bar Nốt nhạc xanh kia.
Quán rượu này cũng không khuất lắm, vẫn khá dễ tìm.
Lạc Lâm Viễn khó xử cau mày đứng trước cửa ra vào, phân vân không biết có nên vào hay không.
Thế nhưng Du Hàn dám đến thì có gì mà cậu không dám, cậu chỉ muốn vào tìm Du Hàn thôi, biết đâu còn có thể nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên gương mặt người này.
Tất cả mọi người trong trường đều thương xót cho vị hoàng tử sa cơ lỡ vận này, đều cho rằng buổi tối anh trốn học vì bận làm một đứa cháu hiếu thuận chăm sóc bà ngoại.
Ấy vậy mà người ta lại đến quán bar chứ không phải đi bệnh viện.
Xem ra Du Hàn không chỉ là gay mà còn là một tên bịp bợm.
Mặc dù kế hoạch hoàn hảo nhưng giây phút Lạc Lâm Viễn đẩy cửa vào, cho dù cậu là một tên đần độn thì vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt bắn tới từ bốn phương tám hướng.
Những cái nhìn ấy đều vô cùng 'trần trụi', quan sát cậu từ trên xuống dưới, còn có mấy người cười với cậu, ánh mắt nổi lên thú tính rất rõ ràng.
Lạc Lâm Viễn chẳng có gì, chỉ được lá gan lớn.
Cậu không nhìn ai, khẽ hất cằm lên, mặt mày ghét bỏ quét mắt quanh quán bar một vòng, không phát hiện ra Du Hàn.
Ngay cả chính bản thân cậu cũng không nhận ra, trong thâm tâm mình đã vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng giống như bị vả mặt, một giây sau Du Hàn liền xuất hiện.
Anh không lẫn trong tốp khách mà đứng trong quầy bar.
Tay anh đang tung lắc bình rượu, động tác linh hoạt, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không biết có phải do hiệu quả ánh sáng của quán bar không, nhìn thoáng quá có vẻ thành thục hơn hẳn so với lúc ở trường.
Lạc Lâm Viễn nhìn chằm chằm Du Hàn, chửi móa nó một tiếng.
Ở trường còn biết khiêm nhường một chút, đến quán rượu rồi, Du Hàn giống như khổng tước xòe đuôi.
Khổng tước Du Hàn tung bình rượu lên cao, làm một động tác kết thúc hoàn hảo rồi vặn nắp bình ra, chuẩn bị đổ rượu vào ly.
Đúng lúc này anh nghe thấy có khách hàng nói: "Cậu trai mới tới kia trông ngon phết nhỉ?"
Du Hàn di chuyển tầm mắt theo lời khách, động tác của anh khựng lại.
Lạc Lâm Viễn không né không tránh, ánh mắt thẳng thừng đối diện với Du Hàn.
Cậu ôm túi đi qua, đặt mông ngồi xuống ghế chân cao.
Cậu cảm giác bên cạnh có người đi tới, hỏi mình rằng: "Anh bạn nhỏ, lần đầu tiên tới à? Anh mời em uống rượu được không?"
Lạc Lâm Viễn không thèm để ý người kia, vẫn nhìn chằm chằm vào Du Hàn, cong môi lên nói: "Bạn học này, mời tôi uống một ly đi."