Học xong hôm nay là kết thúc chương trình bổ túc của tuần này, cậu không thể dẫn theo Du Hàn về nhà sau khi tan học được nữa.
Lạc Lâm Viễn cắn môi nghĩ ba ngày trôi qua nhanh quá, cậu đặt bút xuống, giơ tay và ưỡn sống lưng đã cứng ngắc lên, chậm rãi vặn người.
Điện thoại rung trong túi quần, Lạc Lâm Viễn nhìn trộm Du Hàn, ngay trước mặt thầy Du lấy điện thoại di động ra, khẽ khàng xem tin nhắn mới.
Là Phương Tiếu: Cùng thầy Du tiến triển đến bước nào rồi ~~~
Ba dấu gợn sóng đủ để thấy giọng điệu của cái tên cợt nhả này, Lạc Lâm Viễn nhìn dấu gợn sóng mà nắm đấm ngứa ngáy, muốn lôi người từ trong điện thoại ra ngoài tẩn cho một trận.
Cậu không có ý định trả lời, Du Hàn bắt quả tang cậu, Lạc Lâm Viễn ngoan ngoãn quay màn hình điện thoại ra, hồn nhiên bày trước mặt Du Hàn, "Tôi không lén chơi điện thoại, là có tin nhắn đến nên máy cứ rung, chân tôi ngứa."
Du Hàn cười nhẹ, chỉ liếc mắt dò xét cậu một cái, cũng không trả lời mà vươn tay ra, hỏi bài thi của Lạc Lâm Viễn.
Lạc Lâm Viễn đột nhiên giơ tay chặn lại tờ giấy, "Nếu tôi có tiến bộ thì có được thưởng gì không?"
Du Hàn cầm bài thi, "Tiến bộ gì? Kỳ thi cuối kỳ à?"
Lạc Lâm Viễn quạu lên, "Vậy phải chờ đến bao giờ, còn hai tháng nữa mới thi cuối kỳ."
Du Hàn: "Kiểm tra giữa kỳ tuần sau thì gấp quá, cậu mới học thêm mấy hôm, không thể tiến bộ nhanh vậy được."
Lạc Lâm Viễn không cam lòng nói: "Cậu kèm thêm cho tôi mấy hôm nữa đi, ba buổi một tuần không đủ."
Du Hàn bảo Lạc Lâm Viễn tự bàn bạc với bố mình xem có muốn dành ra một ngày cuối tuần để học không, thứ bảy là ngày nghỉ nên học thêm được lâu hơn, ví dụ như cả buổi chiều hoặn buổi tối đều được.
Anh lại hỏi cậu: "Cậu muốn thưởng gì?"
Lạc Lâm Viễn nói: "Tôi chưa nghĩ ra, đến lúc đó thì tính."
Du Hàn thông báo trước: "Yêu cầu nào quá đáng là tôi sẽ không đồng ý đâu."
Lạc Lâm Viễn bật ngay, "Cậu đã là một người đàn ông rồi, không muốn làm tôi còn có thể ép buộc cậu được sao?"
Du Hàn hoài nghi ừ một tiếng, kéo dài giọng ra, "Ý cậu là chuyện này còn liên quan đến việc tiếp xúc tay chân à?"
Hai bên má Lạc Lâm Viễn hồng lên, "Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Ai nói là tiếp xúc cơ thể?"
Du Hàn nhanh chóng chữa bài thi cho cậu, cũng không ngẩng đầu lên, "Không phải thì tốt."
Lạc Lâm Viễn cảm thấy có gì sai sai, câu này không bình thường, cậu vừa mới phát hiện ra tâm tư thật sự trong lòng mình, đúng là cậu có nghĩ đến Du Hàn, nhưng sao giọng điệu anh như thể biết rõ ý nghĩ này trong lòng cậu cơ chứ?
Nhưng cậu không thể đi hỏi được, hỏi có phải cậu biết tôi thích cậu rồi không.
Thế thì mất mặt lắm, sao có thể hỏi ra khỏi miệng được, chỉ ngẫm lại thôi cũng thấy da đầu tê dại, xấu hổ đến mức duỗi chân ra, thế này vẫn chưa xong đâu, còn phải lăn lộn trên giường vài vòng mới có thể bình thường trở lại.
Sau khi tiễn Du Hàn về, Lạc Lâm Viễn gọi điện thoại cho Lạc Đình.
Lạc Đình đang đi công tác ở nước ngoài, chênh lệch múi giờ với cậu, từ đường truyền vang lên âm thanh mệt mỏi, có lẽ ông vừa bị cậu đánh thức khỏi giấc mộng.
Lạc Lâm Viễn ngoan ngoãn gọi bố, giọng Lạc Đình dịu dàng, không hề bực bội khi bị làm phiền giấc ngủ, hỏi cậu có chuyện gì, có phải lại gây ra họa gì không.
Lạc Lâm Viễn nhỏ giọng than phiền mình đâu có gặp rắc rối gì, cậu gọi điện là có việc quan trọng.
Cậu muốn trao đổi chuyện học thêm với Lạc Đình, cậu cảm thấy Du Hàn dạy mình rất tốt, có hi vọng đỗ được vào một ngôi trường Đại học trọng điểm.
Lạc Đình bị cậu chọc cười, nói cậu mới học được ba hôm mà đã nói quá lên, khoác lác như thế không phải vì muốn chơi cùng Du Hàn sao, muốn chơi cùng người ta lâu thêm nên mới chịu học bổ túc.
Lạc Lâm Viễn cao giọng, "Bố! Sao bố lại nói thế, bọn con không chơi, thầy Du rất nghiêm túc giảng bài cho con."
Khí thế xong rồi thì lại mềm giọng năn nỉ, Lạc Lâm Viễn nâng điện thoại, cho dù người ở đầu bên kia không nhìn thấy nhưng vẫn cười lấy lòng, "Nếu con có thể vào được trường Đại học trọng điểm, sau này bố dẫn con ra ngoài có thể nở mày nở mặt rồi."
Lạc Đình nói "Được được được" không ngớt lời, sau đó dặn dò cậu: "Mẹ con ở nhà, việc này con hoàn toàn có thể đi hỏi bà ấy."
Lạc Lâm Viễn im lặng, dường như Lạc Đình có thể hiểu rõ sự lặng thinh của cậu, "Tính khí mẹ con hơi thất thường, nếu con sợ rồi tránh xa bà ấy, hai mẹ con sẽ chỉ ngày càng xa lạ thêm thôi."
Lạc Đình an ủi cậu, "Bố biết con tủi thân, Viễn Viễn, con là đứa trẻ ngoan, con chăm sóc mẹ thay bố nhé."
Thỉnh thoảng Lạc Đình cũng sẽ bày tỏ chút tình cảm đối với Lâm Thư qua điện thoại, hai người trưởng thành này cứ ở trước mặt nhau là kiểu gì cũng cãi cọ, ồn ào mãi không dứt.
Dĩ nhiên là Lạc Lâm Viễn muốn gần gũi với Lâm Thư hơn, nhờ có cuống rốn liên kết với bà nên cậu mới có thể bước chân đến thế giới này, tất cả máu thịt bên trong cơ thể cậu đều muốn thân cận với mẹ hơn theo bản năng.
Thế nhưng ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cuối cùng cậu chỉ còn nỗi sợ hãi mỗi khi đối mặt với Lâm Thư, cậu đã không còn tự tin Lâm Thư nhất định sẽ yêu mình nữa.
Cậu chỉ gặp bà ngoại vài lần nhưng bà đã kể cho cậu, tất cả đều do Lâm Thư bị ốm khi đang mang thai cậu, lại mắc chứng trầm cảm sau sinh.
Bà bảo Lạc Lâm Viễn thông cảm cho con gái mình, người bệnh không thể kiểm soát được tâm tình của bản thân.
Vì ốm đau nên Lâm Thư đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội làm nghệ thuật, khoảng thời gian gác bút ấy đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trình độ sáng tác của bà.
Cuối cùng Lâm Thư không làm chủ được bản thân, biến Lạc Lâm Viễn này cội nguồn nỗi khổ của mình, bà vẫn yêu cậu, chỉ là cách thức không bình thường.
Trừ câu nói bà vẫn yêu cậu ra thì Lạc Lâm Viễn đều tin cả.
Cậu nằm trên giường âu sầu thở dài, sau đó lấy điện thoại ra, câu được câu chăng nhắn tin tán gẫu với Phương Tiếu.
Phương Tiếu nói chủ nhật có trận đấu thành phố, cậu ta đã luyện tập được một thời gian, bảo Lạc Lâm Viễn đi xem thi đấu.
Lạc Lâm Viễn: "Tuần này sao?Nhưng tao còn có buổi học thêm với thầy Du cuối tuần."
Phương Tiếu: "Đừng hỏi nữa, thầy Du không rảnh đâu."
Lạc Lâm Viễn: "Sao mày biết?"
Phương Tiếu: "Thầy Du đến thi đấu với bọn tao mà, sao lại giúp mày học thêm?"
Lạc Lâm Viễn ngạc nhiên, bây giờ cậu rất muốn hỏi Du Hàn rốt cuộc tại sao anh có thời gian để làm được nhiều việc như vậy.
Nghĩ đến lời dặn dò vừa xong trong điện thoại của Lạc Đình, Lạc Lâm Viễn ra khỏi phòng, xuống bếp.
Nữ đầu bếp là người địa phương, bốn mươi lắm tuổi, tên là Trương Lệ, Lạc Lâm Viễn hay quen gọi bà là thím Trương.
Thím Trương đang xem ti vi ở phòng khách, buổi tối bà hay ở lại tầng một để tránh mỗi khi Lạc Lâm Viễn hoặc Lâm Thư muốn ăn gì mà không tìm thấy bà.
Phòng cho người làm ở khá xa, gấp gáp chạy đi chạy lại cũng rất phiền phức.
Lúc Lạc Lâm Viễn từ cầu thang xuống, thím Trương đang xem ti vi, cười rất vui vẻ, nhìn thấy cậu thì vội vàng đứng dậy, "Sao cậu chủ xuống đây, có phải muốn ăn gì không?"
Lạc Lâm Viễn lắc đầu, "Mẹ cháu ăn tối chưa ạ?"
Thím Trương than ôi một tiếng, "Bà chủ chưa ăn gì đâu, cậu chủ nên khuyên nhủ bà ấy, thuốc lá và rượu sao có thể no bụng.
Hôm nào cũng như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe."
Trên mặt Lạc Lâm Viễn xuất hiện vẻ lo lắng, cậu nói: "Vậy thím nấu món bà ấy thích ăn, cháu sẽ bưng lên."
Nửa tiếng sau, Lạc Lâm Viễn bê một bát mỳ đến phòng vẽ tranh.
Cậu gõ cửa trước, nghe thấy câu "Vào đi" thì mới đẩy cửa vào.
Phòng vẽ tranh ngập khói thuốc, cứ như Lâm Thư đốt mười bao thuốc lá ở trong này.
Cậu nhìn về phía gạt tàn thuốc ở bên cạnh bà, quả nhiên đầy ắp tàn thuốc.
Lâm Thư quệt cọ vẽ dính thuốc máu lên giấy, ánh mắt hiếm khi nào nhìn ra cửa, thấy là cậu rồi lại nhìn xuống đồ cậu bưng trong tay, nói: "Không ăn, dọn đi."
Lạc Lâm Viễn đặt mỳ xuống rồi đi mở cửa sổ, lồng ngực chịu đựng cảm giác ngứa ngáy vì khói thuốc.
Cậu nói: "Mẹ ăn một chút đi, thím Trương nói hôm nay mẹ chưa ăn gì."
Lâm Thư không nói lời nào, Lạc Lâm Viễn tiếp tục khuyên bà, "Bố cũng bảo con chăm sóc cho mẹ thật tốt."
Rõ ràng câu này khiến Lâm Thư tức giận, bà cười trào phúng nói: "Ông ta cứ quen diễn trò trước mặt con, còn chăm sóc cơ.
Gã chỉ ước mẹ nhường vị trí này sớm để còn đón người khác về nhà."
Lạc Lâm Viễn lập tức phản bác Lâm Thư, "Không phải! Không phải như vậy, bố không có người khác."
Lâm Thư im lặng, bà nhìn Lạc Lâm Viễn, giơ tay gọi cậu qua.
Lạc Lâm Viễn kìm nén nỗi sợ trong lòng đi qua, Lâm Thư giơ tay chạm lên mặt cậu, lòng bàn tay lạnh lẽo, ánh mắt cũng lạnh tanh như vậy, "Mẹ cũng là vì con thôi."
Môi bà nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, "Con nên cảm ơn mẹ, bao nhiêu người muốn làm cậu chủ nhà họ Lạc."
Đôi mắt Lạc Lâm Viễn ngân ngấn nước mắt, "Mẹ không vì con, ngay cả chuyện con không ngửi được mùi thuốc lá mẹ cũng không biết."
Cậu đẩy tay Lâm Thư ra, tựa như chạy trốn khỏi gian phòng kia.
Cậu không ngừng ho khan, thỉnh thoảng còn há mồm thở dốc.
Ôm lồng ngực đau đớn, Lạc Lâm Viễn lấy điện thoại di động ra, rưng rưng nước mắt, không ngờ mình lại muốn gọi điện cho Du Hàn.
Cũng không phải muốn kể khổ gì, chỉ là thời điểm này cậu rất muốn được nghe giọng nói của anh mà thôi.
Muốn tiếp tục được Du Hàn che chở cho mình trước mặt Lâm Thư, được nghe anh nói khẽ, lần sau tôi làm cá không cay cho cậu.