Trong giây phút kích động, Lạc Lâm Viễn đã gọi điện thoại.
Trước khi cậu dập máy vì hối hận thì Du Hàn đã nghe máy, cậu nghe thấy giọng anh thì không kìm được nước mắt nữa.
Vừa mới cất tiếng đã thấy giọng khàn đặc, tất cả đều là sự nghẹn ngào nức nở.
Một khi con người ta cảm thấy tủi thân, trong lòng sẽ không thể nhịn được muốn khóc.
Lạc Lâm Viễn muốn kiềm chế lại, nhưng cậu không thể nói hoàn chỉnh một câu nào, chỉ phát ra tiếng hít thở gấp gáp nặng nề, rề rà mãi mới nói: "Tôi muốn uống rượu, tôi đến quán bar cậu làm việc được không?"
Du Hàn im lặng mãi, cuối cùng không từ chối cậu, cũng không hỏi cậu xảy ra chuyện gì mà chỉ nói: "Đến thì cứ đến, nhưng chỉ có thể uống nửa ly."
Lạc Lâm Viễn nắm điện thoại, "Đêm nay tôi không muốn về nhà."
Du Hàn: "Cậu có thể đến khách sạn, nhớ mang theo cặp sách, sáng mai còn đi học được."
Lạc Lâm Viễn đáp một tiếng xen lẫn giọng mũi, sau đó cúp điện thoại.
Cậu thu dọn áo ngủ và đồng phục, nhét vào cặp sách không vừa nên đổi sang nhét vào một cái túi khác.
Lạc Lâm Viễn xách cặp xuống tầng thì gặp bác Ngô.
Bác Ngô thấy mắt cậu đỏ hoe, lại vừa nghe được chuyện cậu chủ đi tìm bà chủ từ chỗ Trương Lệ nên biết ngay đứa trẻ này lại chịu ấm ức.
Thấy cậu xách túi lớn túi nhỏ, bác Ngô cũng không thể để người đi được nữa, "Cậu chủ, đã muộn thế này rồi vẫn nên ngủ ở nhà đi."
Lạc Lâm Viễn cúi mặt xuống lắc đầu, dáng vẻ ủ rũ của cậu khiến bác Ngô xót xa trong lòng, ông nhìn túi quần áo trong tay cậu, "Có mang đủ tiền trong người không? Đến tìm cậu chủ Phương phải không?"
Lạc Lâm Viễn không ngờ khiến bác Ngô lo lắng, cậu thành thật nói: "Cháu đi tìm bạn rồi ngủ ở nhà cậu ấy, bác không cần lo cho cháu."
Bác Ngô nói: "Để tôi bảo Tiểu Trương đưa cậu đi."
Lạc Lâm Viễn vẫn lắc đầu, "Cháu tự gọi xe trên điện thoại là được."
Kết quả cậu cũng không dùng điện thoại gọi xe, các khu biệt thự đều giống nhau thì xe nào biết mà lái tới.
Đến khi Lạc Lâm Viễn tay xách nách mang hai cái túi nặng trĩu đến cổng thì đã nửa tiếng sau, thân thể cậu thiếu hụt vận động nên lòng bàn chân dễ chuột rút, quả nhiên đi lâu một tí là căng cơ, hơi cử động là đau nhức kinh khủng.
Lạc Lâm Viễn hít gió lạnh nửa tiếng ở cổng, cuối cùng cũng gọi được một xe.
Cả người cậu vô cùng ỉu xìu, cảm thấy đêm nay xui xẻo chết đi được.
Đầu còn đau nữa, có lẽ do đón gió lâu quá, mũi cũng tắc.
Khi đến quán bar nơi Du Hàn làm việc thì cậu đã ngủ được một giấc trên xe, giấc ngủ này khiến đầu óc cậu càng mơ màng hơn.
Cậu xuống xe đi vào quán bar, bị bầu không khí ngột ngạt đập vào mặt, cả người sắp biến thành màu trắng đen(*).
(*) Màu trắng đen là màu ảnh của người đã khuất, chắc ở đây mang nghĩa chết vì ngộp.
Lần trước đến đây không thấy nơi này bí bách như thế, Lạc Lâm Viễn kéo quai cặp sách trên vai, chiếc cặp nặng nề siết chặt lấy bả vai cậu đến đau đớn.
Du Hàn không ở quầy bar mà là một anh chàng khác mặc trang phục đen đứng thay cho anh.
Có lẽ Du Hàn đã báo trước cho anh ta, lại thêm Lạc Lâm Viễn thật sự rất nổi bật, tướng mạo xuất chúng, khí chất vừa lạnh lùng vừa trong trẻo, còn đeo cặp sách, không muốn nhận ra cũng khó.
Anh chàng kia chỉ đường cho Lạc Lâm Viễn vào phòng nghỉ của nhân viên, nói Du Hàn ở bên trong.
Lạc Lâm Viễn nhẫn nhịn sự khó chịu tìm được phòng nghỉ, cánh cửa hơi hé, cậu không nghĩ ngợi gì đã đẩy cửa vào, đúng lúc gặp Du Hàn đang quay lưng về phía cửa cởi đồng phục xuống, anh đang thay quần áo.
Vừa rồi Du Hàn và bảo vệ xử lý một gã khách say rượu gây sự, áo bị bẩn nên mới thay, không ngờ Lạc Lâm Viễn lại tùy tiện xông vào.
Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Lâm Viễn nhìn thấy toàn bộ phần vai phải của Du Hàn rõ như vậy, nội dung trên đó khiến người ta giật mình.
Đó là một ký hiệu ♀ nối liền với dòng chữ tiếng Anh lady, vòng tròn của ♀ che phủ lên vết sẹo bỏng lõm dữ tợn một cách trùng khít.
Nhìn thế nào cũng không giống một hình xăm bình thường, càng không giống xăm để hù dọa người khác, quả thực như là...!một ký hiệu mang tính sỉ nhục, đánh dấu lên cơ thể Du Hàn.
Còn có vết sẹo nơi hình xăm hình như là...!bị bỏng do tàn thuốc.
Lạc Lâm Viễn đã từng nhìn thấy vết sẹo như vậy, đó là do bạo lực gây nên, vì sao trên người Du Hàn lại có? Là ai đã đối xử với anh như vậy?!
Du Hàn vội vàng mặc áo sơ mi đen lên người, vừa cài cúc vừa đóng cửa tủ, "Chờ tôi một chút."
Lạc Lâm Viễn không chờ, cậu đặt cặp sách và túi quần áo sang ghế sô pha bên cạnh, sấn sổ đi tới trước mặt Du Hàn, giơ tay kéo áo anh xuống.
Động tác của cậu khiến Du Hàn sửng sốt, không kịp cản lại, chỉ nghe thấy Lạc Lâm Viễn nói: "Ai làm?! Ai khiến cậu bị bỏng?!"
Du Hàn cau ấn đường, anh im lặng nắm chặt cổ tay Lạc Lâm Viễn, ý tứ chống cự trong mắt rất rõ ràng, anh muốn cậu đừng hỏi, đừng nhúc nhích, cũng không muốn trả lời.
Sự khước từ của anh như một cánh cửa đập vào mũi Lạc Lâm Viễn, mọi cảm xúc và sự khó chịu tối nay đều bộc phát vào lúc này.
Trên cơ thể người con trai cậu thích có hình xăm, không biết anh bị người ta bắt nạt khi nào, cậu muốn biết là ai ức hiếp anh, cũng quên mất bản thân mình trong lòng người ta chỉ là một nhân vật không quan trọng gì, hỏi câu liên quan đến bí mật xăm hình chính là một sự xúc phạm.
Du Hàn còn chưa nghĩ ra nên xử lý tình huống này thế nào, chỉ thấy nước mắt Lạc Lâm Viễn rơi xuống.
Anh cuống lên, thấy môi cậu khẽ run, đôi mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt lã chã lăn xuống, hoàn toàn không kìm lại được.
Lạc Lâm Viễn suy sụp, hoàn toàn suy sụp, cậu vừa khóc vừa nói: "Tôi không hỏi nữa, cậu đừng ghét tôi." Lâm Thư ghét cậu, Du Hàn cũng không thích cậu, vì sao ai cũng không thương cậu?
Cậu dùng bàn tay không bị túm giơ lên che mặt, tận lực muốn dừng lại, mất mặt quá, vì sao lại khóc, đúng là ấu trĩ một cách đáng sợ.
Du Hàn không làm gì sai, là do bản thân cậu ủy mị khóc lóc.
Khóc rồi sao mà nhịn được, cậu kìm nén không muốn nức nở nữa, lại suýt chút nữa không thở nổi.
Bộ dạng này của cậu quá khó nhìn, Lạc Lâm Viễn ho khan muốn tránh khỏi tay Du Hàn, định bụng ôm mặt chạy đến nơi anh không nhìn thấy, còn uống rượu gì nữa, bây giờ cậu chỉ muốn tìm một nơi không có ai khóc lóc một trận thỏa thuê.
Kết quả không bỏ đi được, Du Hàn cản cậu lại, Lạc Lâm Viễn lại trốn, muốn xông ra ngoài.
Cuối cùng Du Hàn không còn cách nào khác đành chặn ngang người cậu lại, sau đó vững vàng ôm lấy cậu mới khiến người an phận trong lồng ngực mình.
Lạc Lâm Viễn khóc nấc lên, cơ thể co giật run rẩy không ngừng.
Du Hàn giơ tay vỗ lên sống lưng người trong ngực an ủi, xoa cho cậu thở dễ hơn, vội nói: "Tôi không ghét cậu, đừng khóc nữa."
Lạc Lâm Viễn chật vật mãi mới nín khóc, miệng mở lớn thở gấp, từ từ hồi phục lại rất lâu.
Du Hàn thấy cậu đã ổn định cảm xúc hơn mới dùng giọng điệu thoải mái nói về hình xăm của mình.
Anh nói mình có một người bạn rất nhiều tiền, cậu ta nói nếu anh chịu xăm hình thì sẽ cho anh năm ngàn tệ(*), khi ấy anh đang thiếu tiền, chỉ là một hoa văn thôi, không có gì ghê gớm cả.
(*) Khoảng 17tr500 VND.
Vết sẹo thuốc lá là do anh tự làm bỏng, khi ấy chịu ảnh hưởng của căn bệnh trẻ trâu tuổi dậy thì nên anh học đòi tự mình hại mình.
Du Hàn nhắc đến hình xăm này mà nói nhẹ tựa mây gió: "Tôi cảm thấy nó hơi ngu ngốc nên không muốn cho người khác thấy, chứ không phải nhắm vào cậu."
Du Hàn vỗ nhẹ lên lưng cậu, "Đây là bí mật, tôi đã kể cho cậu rồi, cậu đừng khóc nữa được không?"