Ba ngày sau có bản thảo hình xăm, nửa thân chú cá trồi lên mặt băng vỡ, phần đuôi cá loang ra những giọt nước màu xanh lam, miệng cá màu đỏ, màu sắc càng xuống dưới càng chuyển từ đậm thành nhạt, từ màu vỏ quýt sang màu hồng phấn.
Gam màu nóng lạnh hòa quyện vào nhau trông rất đẹp.
Phương Tiếu xem bản vẽ từ điện thoại của cậu, chậc chậc vài tiếng, "Lẳng lơ, thật sự quá là lẳng lơ."
Phương Tiếu nói: "Hoa văn trên con cá này nghĩa là cầu được ước thấy, đầu đội trời chân đạp đất, mày chính là cá chép sống(*) của thời đại mới."
(*) Cá chép là biểu tượng của sự may mắn.
Lạc Lâm Viễn: "Biến."
Bọn Phương Tiếu sắp phải tham gia thi đấu, chỉ hận không thể tranh thủ nốt mười phút hết tiết để tập luyện.
Dạy thêm xong tuần này là hôm nào tan học Du Hàn cũng phải đi tập luyện cùng đội.
Tất cả mọi người đều rất coi trọng giải đấu lần này, Dương Tịch chỉ còn thiếu mỗi điều ôm chiến sĩ có sức mạnh chiến đấu siêu cường Du Hàn, cầu xin anh đừng đi.
Lạc Lâm Viễn nghe Phương Tiếu nói Du Hàn cũng có mặt nên bảo mình cũng đến xem thi đấu, Phương Tiếu đi guốc trong bụng cậu, che ngực nói: "Tao mặc kệ đấy, tao sẽ coi như mày lưu luyến tao, nhớ mua nước và thanh năng lượng(*) cho tao đấy, tao muốn hãng xịn nhất."
(*) Loại đồ ăn bổ sung có chứa ngũ cốc và các loại thực phẩm năng lượng cao khác nhắm vào những người cần năng lượng nhanh nhưng không có thời gian cho bữa ăn.
Lạc Lâm Viễn đồng ý, ngay trước mặt Phương Tiếu đặt mua thanh năng lượng giao cấp tốc, sáng mai là có.
Sau khi thanh toán, Phương Tiếu lại dè chừng nói: "Không biết lần này tao có gặp được hoa khôi trường với hotgirl khối không nữa."
Cũng đâu phải phim thần tượng vườn trường, địa điểm chất chứa biết bao sự rung động thầm kín của các nam thanh nữ tú.
Phương Tiếu nào có biết, kể từ sau khi Du Hàn gia nhập đội bọn họ, mấy thanh niên cao lớn đẹp trai, rạng rỡ như ánh mặt trời đều trở thành cỏ dại ven đường, ảm đạm không ánh sáng.
Nhiều con gái đến sân bóng rổ xem như vậy, ai cũng biết người ta đến xem anh chàng nào chơi.
May mà sau giải đấu này, Du Hàn muốn rời đội để nghiêm túc chuẩn bị cho trận chiến thi Đại học.
Lạc Lâm Viễn nghe bạn thân mình giãi bày sự đau khổ trong lòng, trầm tư một lúc, cuối cùng cậu vỗ vai Phương Tiếu, chỉ là ngón tay khẽ chạm nhẹ chứ lòng bàn tay không áp hẳn lên, "Không sao, mày ở cạnh tao lâu vậy đã phải quen với cảm giác làm cỏ dại từ lâu rồi."
Phương Tiếu tức chết, túm lấy người muốn xử một trận, còn cố ý kíƈɦ ŧɦíƈɦ Lạc Lâm Viễn, giơ tay ra phía trước làm bộ muốn đụng vào mặt cậu, "Vừa rồi đi vệ sinh tao chưa rửa tay, mày xong đời rồi!"
Hai người đang đùa nghịch thì nghe thấy có người gọi một tiếng Lạc Lạc.
Là cán sự môn Ngữ văn lớp bọn họ, một cô gái thanh tú tên Đào Tình, tính cách dịu dàng điềm đạm, bạn cùng lớp hay gọi cô là Tiểu Tình Nhi.
Đào Tình là một trong số ít những cô gái có quan hệ tốt với Lạc Lâm Viễn, do cô học chung cấp hai với cậu và Phương Tiếu nên ba người họ đã quen biết từ rất lâu.
Trước Hạ Phù, Phương Tiếu còn luôn gán ghép cậu và Đào Tình.
Nhưng Lạc Lâm Viễn nghi ngờ cô bạn này thích Phương Tiếu, mặc dù cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi.
Phương Tiếu vung tay ra, Lạc Lâm Viễn ngồi thẳng lên, kéo áo xuống che bụng mình, lườm cậu ta một cái rồi nói với Đào Tình: "Tuần này bọn Phương Tiếu phải tham gia thi đấu, cùng đi xem không? Phương Tiếu qua đón cậu."
Phương Tiếu mất tự nhiên e hèm một tiếng, giật cổ áo Lạc Lâm Viễn, ra hiệu mày đừng có quá trớn.
Đào Tình nhìn Phương Tiếu, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu, tớ có thể tự đi được." Sau đó còn nói: "Ở cửa ra vào có người tìm cậu."
Lạc Lâm Viễn nhìn ra phía cửa, hóa ra là Du Hàn.
Cậu đứng bật dậy khỏi ghế, chạy bước nhỏ ra ngoài, gần đến cửa thì thả chậm bước chân, sửa sang lại mái tóc bị Phương Tiếu làm rối.
Hôm đó Du Hàn không trả lời tin nhắn của cậu, sau khi học bổ túc xong thì càng không gặp trực tiếp anh được, trong lòng Lạc Lâm Viễn rất sốt ruột.
Tối hôm qua cậu còn đăng nhập vào tài khoản Đấu địa chủ của mình, phát hiện ra số hạt đậu vẫn còn rất nhiều, cũng không giảm đi tí nào, Du Hàn chưa từng dùng.
Vì sao không chơi nữa? Đấu địa chủ giúp giảm stress tốt lắm đó!
Cậu đi ra cửa, vịn tay lên khung cửa, cằm hơi hất lên, dáng vẻ mất tự nhiên, "Có việc gì sao?"
Du Hàn còn dè dặt hơn cậu, lại còn rất lạnh nhạt, giơ tay lên nhét một xấp bài thi vào tay cậu, nghiêm túc nói: "Thời gian không học thêm nhớ làm bài thi, thứ hai tôi kiểm tra."
Lạc Lâm Viễn ước lượng độ dày xấp bài thi, bị lượng bài tập khổng lồ dọa cho tóc tai dựng hết cả lên, "Nhiều quá vậy?! Sao tôi làm xong được đây!"
Du Hàn: "Mỗi ngày ba trang, tăng cường thêm vào những phần cậu yếu."
Lạc Lâm Viễn lật bài thi xem thử, thật sự rất bi phẫn, bởi vì trong này môn nào cũng có, trong mắt Du Hàn, cậu học yếu tất cả các môn.
Thế nhưng thua người không thua trận, lâu lắm rồi Du Hàn không tìm cậu, tìm một cái lại giao một đống bài tập, cậu nói: "Thứ hai không học thêm, tôi bận rồi."
Du Hàn hơi nhướng mày, "Vì sao?"
Lạc Lâm Viễn lầm bầm, "Tôi muốn chơi game cùng Phương Tiếu." Dĩ nhiên không phải, cậu muốn đi xăm, lấy Phương Tiếu làm cớ mà thôi.
Du Hàn nghe xong lý do này thì sắc mặt càng lạnh hơn, anh quét mắt xuống bụng Lạc Lâm Viễn, để lại một câu "Tùy cậu" rồi xoay người đi thẳng.
Lạc Lâm Viễn không ngờ kết quả sẽ như thế này, đứng ngẩn ra tại chỗ chốc lát rồi mới mơ màng quay về.
Trở lại chỗ ngồi, Phương Tiếu túm cánh tay cậu, nháy mắt nhỏ giọng cười, "Thầy Du đặc biệt tìm mày nói gì vậy?"
Nói xong, cậu ta nhìn thấy xấp bài thi trong tay Lạc Lâm Viễn, cười thành tiếng ngay tức khắc, "Ha ha ha ha ha, đậu má, thầy Du muốn cột chung mày với cậu ta thi vào Thanh Hoa Bắc Đại sao? Nhiều thế trời!"
Cười thả ga xong nhưng vẫn thấy anh em của mình hoàn toàn không lên tiếng, ủ rũ giống như quả cà chịu sương giá, nằm nhoài lên xấp bài thi chồng chất, không có động tĩnh gì.
Phương Tiếu: "Sao thế? Thấy người trong lòng mà không vui à?"
Vừa dứt lời, chỉ thấy Lạc Lâm Viễn xoay đầu lại, cau mày, "Người trong lòng cái cớt!"
Phương Tiếu nghĩ thầm, muốn xăm cả hình để giúp cậu ta rồi mà vẫn còn chưa phải người trong lòng thì là gì? Cậu ta dịu giọng dỗ dành công chúa nhỏ, "Cãi nhau hả? Ôi chao, thanh niên bây giờ yêu đương sao mà thiếu cãi nhau được, sau này quen là ổn thôi.
Hai người xung đột chỉ là chuyện sớm hay muộn."
Lạc Lâm Viễn còn lâu mới bị lừa, thậm chí còn cảm thấy miệng Phương Tiếu xui xẻo, cậu tủi thân nói: "Không có khả năng bên nhau đâu."
Cậu tì trán lên bài thi, mắt cụp xuống, tựa như trên bài thi còn vương lại mùi hương trên người Du Hàn, cậu giận dỗi nói: "Cậu ấy hoàn toàn không thích tao, tao cũng không nên thích cậu ấy nữa."
Phương Tiếu cảm nhận được sự thương tâm của cậu lúc này, không dám tiếp tục đâm chọc vào dây thần kinh nhạy cảm của mấy người đang chìm đắm trong tình yêu nữa, hỏi: "Vậy có đi xem bọn tao chơi bóng nữa không?"
Lạc Lâm Viễn mạnh miệng, "Xem! Tại sao không xem? Tao không đi xem cậu ấy, tao đi xem bọn mày chơi không được sao?"
Phương Tiếu: "Được, đương nhiên là được, siêu siêu được luôn!"
Sau khi tan học, Lạc Lâm Viễn ngồi yên bên cạnh cả đống cặp sách của lũ con trai, trông coi cặp và nước, còn đội mũ và bôi kem chống nắng.
Tay cậu chống cằm, trong miệng ngậm viên kẹo, đầu lưỡi đảo quanh trong khoang miệng trơn trượt một vòng, quai hàm phồng lên, đôi mắt mở to dõi ra sân bóng rổ.
Nhìn Dương Tịch, nhìn Phương Tiếu, nhìn Lý Vũ Kiệt, chỉ không nhìn Du Hàn.
Quả nhiên gần đó còn có một loạt con gái đến xem Du Hàn, vừa thấy anh chơi bóng là đã vỗ tay hò hét chói tai.
Lạc Lâm Viễn cười nhạt, đợi đến lúc Phương Tiếu vừa ghi điểm thì cũng vỗ tay bôm bốp, vỗ đến mức lòng bàn tay đỏ lên, ấu trĩ kinh khủng, khiến cho Phương Tiếu trên sân cợt nhả đáp trả bằng mấy nụ hôn gió để cảm ơn.
Kết quả nửa sau trận đấu, Phương Tiếu vô cùng thê thảm, hoàn toàn không chạm được vào bóng.
Du Hàn biến thành một người đàn ông khủng bố, kiểm soát được cả sân, bóng gần như không rời khỏi tay anh.
Du Hàn vẫn có chuyền bóng, dù sao bóng rổ không phải trò chơi một người, nhưng anh chuyền cho ai chứ nhất quyết không chuyền cho Phương Tiếu.
Phương Tiếu cứ chạy tới chạy lui trên sân, chạy đến mức thở hồng hộc, gương mặt tràn đầy hoang mang: Tui là ai? Tui đang ở đâu? Vì sao tui lại ở đây?