Lạc Lâm Viễn trả thù lao dạy kèm cho Du Hàn hàng tuần, cậu còn gọi cho Lạc Đình bảo ông gửi anh thêm tiền thưởng.
Lạc Đình rất chiều cậu nên đồng ý ngay, trong điện thoại còn nói buổi tối về nhà ăn cơm, sẽ dẫn theo bạn bè, họ Quan, tên Quan Sóc Phong.
Lạc Lâm Viễn suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng trong trí nhớ dần dần hiện lên gương mặt mơ hồ của chú Quan, hồi nhỏ cậu từng gặp nhưng không nhớ rõ.
Nhà họ Lạc có nhiều chú đến lắm, sao cậu có thể nhớ hết được từng người.
Buổi tối, Lạc Lâm Viễn làm bài tập trong phòng, lúc Lạc Đình lái xe vào, ánh sáng từ đèn xe hắt lên rèm cửa sổ, cậu hớn hở nhảy cẫng lên từ ghế, chạy ra khỏi phòng xuống tầng đón bố.
Vừa vào cửa là phải ôm một cái trước, sự thân mật giữa hai người không hề giảm trong mười năm qua, người ngoài luôn nói tình cảm cha con họ rất sâu nặng.
Lạc Đình xoa đầu cậu, cười hỏi: "Ở nhà có ngoan ngoãn học bài không?"
Lạc Lâm Viễn: "Đương nhiên là có rồi, nhưng bố lại không thể tham gia họp phụ huynh, con tiến bộ cho ai xem chứ!" Cậu còn cố ý thở dài một hơi.
Lạc Đình áy náy nói: "Lần này bố nhất định sẽ tham gia, có việc gì cũng hoãn lại hết, phải đến trường nghe giáo viên khen con trai cưng của bố chứ."
Lạc Lâm Viễn vội ho một tiếng, "Được rồi được rồi, con cảm thấy công việc của bố vẫn quan trọng hơn."
Hai cha con nói cười ở cửa ra vào một lúc thì phía sau Lạc Đình vang lên tiếng cười, âm thanh rất trầm thấp, giọng nói đầy sức quyến rũ của người đã có tuổi, "Lạc Đình, đây chính là con trai bảo bối mà ông vẫn luôn khen ở trên xe sao?"
Lạc Lâm Viễn nghiêng đầu nhìn rõ dáng vẻ người phía sau Lạc Đình, trong lòng thầm cảm thán, đúng là một ông chú trung niên đẹp trai đầy khí chất.
Lạc Đình kéo Lạc Lâm Viễn: "Chào chú đi."
Lạc Lâm Viễn nói với ông chú đẹp trai: "Chào chú Quan ạ."
Quan Sóc Phong đáp lại, còn tặng quà cho cậu là một đôi giày thể thao phiên bản giới hạn.
Lạc Lâm Viễn nhận quà mà hai mắt sáng rực lên.
Quan Sóc Phong nói: "Không biết bọn trẻ các cháu thích gì, đưa tiền thì tầm thường quá.
Đây là đôi giày mà con trai chú cứ nháo nhào lên đòi mua, không biết cháu có thích không?"
Thích, đương nhiên là thích, làm gì có cậu con trai nào tuổi này lại không thích giày thể thao limited.
Lạc Lâm Viễn nói: "Cảm ơn chú Quan ạ." Lần này cậu gọi tên người ta thân thiết hơn nhiều, khiến cho Lạc Đình ghen tị, nói: "Bố còn tặng cả xe cho con đấy."
Lạc Lâm Viễn ôm giày, "Ban đầu con cũng rất vui, nhưng bố ơi, ngay cả bằng lái con còn chưa có, đợi khi nào con lên xe lái được thì có khi nó bị rỉ hết rồi."
Lạc Đình bất đắc dĩ, "Nhóc con ngốc nghếch, có bố rồi mà còn sợ nó rỉ sao?"
Lạc Lâm Viễn lập tức nói: "Không được! Người bóc tem chiếc xe đó nhất định phải là con, đó là quà tặng sinh nhật mười tám tuổi của con mà."
Sự trẻ con của cậu khiến hai người lớn cười to một trận, đợi đến lúc đi vào phòng ăn, người giúp việc đã bưng hết những món ăn được chuẩn bị kỹ càng lên, là do Lạc Đình đã dặn dò từ sớm.
Lạc Đình hỏi cậu: "Ăn cơm cùng bố và chú nhé?"
Lạc Lâm Viễn rất sẵn lòng, đã rất lâu rồi cậu không được ăn cơm cùng Lạc Đình, cho dù không đói bụng thì vẫn húp vài ngụm canh.
Canh là canh cá, được ninh rất ngon.
Cậu ăn canh, người lớn thì uống rượu, bàn bạc công việc, còn hồi tưởng lại những chuyện đã qua.
Lạc Lâm Viễn không nói chen vào, chỉ im lặng lắng nghe.
Hóa ra Quan Sóc Phong là anh em của Lạc Đình từ hồi Đại học, gia thế hai người tương đương, chuyện làm ăn nhà họ Quan cũng rất phát triển.
Sau khi tốt nghiệp, Quan Sóc Phong liền lập gia đình, ra nước ngoài mở rộng thị trường hải ngoại, mấy năm trước mới trở về.
Con trai ông không chênh tuổi nhiều lắm với Lạc Lâm Viễn, chỉ kém cậu có hai tuổi.
Nhắc đến đây, Quan Sóc Phong còn cười híp cả mắt, nói: "Có khi Lâm Viễn cũng đã gặp nó rồi, năm nay nó mới lên lớp 10, cũng học ở trường cháu đấy."
Lạc Lâm Viễn hỏi tên gì, Quan Sóc Phong nói: "Thằng bé tên Quan Niệm."
Lạc Lâm Viễn chưa từng nghe đến, cậu nghiêm túc nói mình đã biết rồi, sau này sẽ để mắt quan tâm đến đàn em nhiều hơn.
Quan Sóc Phong cười to, "Không không, thằng nhóc kia hung dữ lắm, không cần người khác chăm sóc đâu, chú chỉ mong nó đừng gây rắc rối cho chú là tốt lắm rồi."
Lạc Lâm Viễn nhìn đôi mắt cười ra nếp nhăn của Quan Sóc Phong, đột nhiên có cảm giác là lạ, sao cậu cứ thấy vẻ ngoài của người đàn ông này trông quen quen, đôi mắt đó trông rất giống Du Hàn.
Mí mắt dài, lông mi dài, đuôi mắt xếch lên, tròng mắt đen láy sâu thẳm, thật sự càng nhìn càng thấy giống.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lạc Lâm Viễn ôm giày lên tầng hai, để lại không gian dưới nhà cho người lớn nói chuyện.
Cậu gặp Lâm Thư ở cửa cầu thang, Lâm Thư mặc một chiếc váy đen, cánh tay trắng nõn khoe trần ra ngoài, môi trang điểm nhẹ, trên người còn thoảng mùi nước hoa.
Cậu biết rõ thỉnh thoảng Lâm Thư sẽ ra ngoài uống rượu xã giao, nhưng hôm nay muộn quá rồi, hơn nữa Lạc Đình cũng đã về.
Lạc Lâm Viễn dừng chân, lưỡng lự nhìn bà, nói: "Mẹ, bố về rồi."
Lâm Thư hờ hững nhìn cậu, "Thì sao?"
Lạc Lâm Viễn không nói tiếp nữa.
Lúc mẹ đi lướt qua, cậu bất ngờ phát hiện trên người bà không còn mùi khói thuốc nữa.
Lâm Thư hút thuốc từ rất lâu, thậm chí có một khoảng thời gian, mùi hương của mẹ trong ký ức của cậu luôn là mùi thuốc lá.
Thuốc lá tựa như đã hòa vào cốt tủy của Lâm Thư, từng cử động và hơi thở của bà đều nồng đượm hương khói thuốc và màu vẽ.
Thế nhưng hôm nay lại không có mùi ấy, Lạc Lâm Viễn mờ mịt chớp mắt, đột nhiên gọi Lâm Thư: "Mẹ, mẹ cai thuốc sao?"
Bóng lưng Lâm Thư cứng đờ nhưng vẫn không để ý đến cậu, ngược lại, bà còn bước nhanh hơn, đi xuống tầng.
Lạc Lâm Viễn về phòng, không hiểu sao thấy hơi vui vui, cũng ngủ rất ngon.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Đình và Quan Sóc Phong uống trà dưới tầng, Lạc Lâm Viễn muốn ở cùng Lạc Đình nên giống như cái đuôi nhỏ bám theo ông, bê một băng ghế nhỏ ngồi bên cạnh hai chiếc ghế gỗ, pha trà cho bọn họ.
Cậu đã được học cách pha trà, từ nhỏ đã biết rồi, còn dựa vào ngón nghề này lấy lòng được không ít chú bác.
Quan Sóc Phong phát hiện ra Lạc Lâm Viễn luôn quan sát mình, bèn hỏi đùa: "Sao thế? Trên mặt chú có thứ gì à?"
Lạc Lâm Viễn thành thật lắc đầu, "Không phải, chỉ là cháu cảm thấy chú còn trẻ đẹp quá, tên nghe cũng hay."
Quan Sóc Phong, nghe đã thấy vô cùng hàm súc.
Quan Sóc Phong bưng chén trà lên miệng, "Sóc phong thung hà lai, xuy bạch chi thượng mai(*).
Chú sinh ra trong mùa đông khắc nghiệt nên mới được đặt cái tên này."
(*) Tạm dịch: Gió từ đâu bay đến, lướt qua cành mận trắng (Thơ cổ Trung Quốc).
Lạc Đình không nghe nổi nữa, "Được rồi được rồi, kết thúc bài diễn văn của ông đi.
Giải thích kiểu đó từ hồi đại học đến bây giờ, không thú vị gì cả, bài cũ lắm rồi."
Quan Sóc Phong phản đối ông bạn chí cốt, "Có hiệu quả là được, sao có thể nói là bài cũ?"
Lạc Lâm Viễn dường như bắt được điểm sâu xa nào đó, chỉ trong chớp mắt, chưa kịp nghĩ kỹ hơn thì nó đã bỏ chạy.
Buổi tối, cậu gửi tin nhắn hỏi thăm Du Hàn, hỏi mắt cá chân anh còn đau không, kết quả chụp CT cậu đã hỏi Phương Tiếu từ sáng rồi, cậu ta nói anh không bị nứt xương, may mà chỉ bị trật chân thôi.
Lần này Du Hàn trả lời rất nhanh, nói không có chuyện gì lớn.
Lạc Lâm Viễn hỏi anh đang ở đâu, Du Hàn nói đang đi dạy.
Cậu ngồi bật dậy từ trên giường, xù lông lên, tức giận nhập một đoạn dài, trách móc Du Hàn không chịu quan tâm đến sức khỏe, người đâu phải làm bằng sắt, chẳng phải cậu vừa mới trả lương cho anh sao? Lại còn có thêm rất nhiều tiền thưởng, có thể nghỉ ngơi một hôm được không?
Thế nhưng trước khi gửi, cậu lại xóa đi từng chữ một rồi trở về trống trơn, trong lòng rất khó chịu.
Lạc Lâm Viễn đờ ra nhìn chằm chằm vào màn hình, trái tim xót xa căng phồng.
Hóa ra khi thích một ai đó, chẳng những bạn thích người ấy từng giây từng phút trôi qua mà sẽ còn đau lòng vì họ, vui vẻ theo họ, buồn bã theo họ.
Cảm xúc buộc phải được kiểm soát chặt chẽ, nếu không sẽ lên lên xuống xuống rất thất thường.
Mỗi khi nói ra điều gì, cậu đều phải cân nhắc, che giấu rất nhiều tâm tư của mình, vừa muốn nói cho anh biết đừng nên gượng ép bản thân, vừa hận chính mình bất lực không giúp được gì.
Du Hàn lại gửi tới một tin nhắn, dường như anh hiểu rõ lời cậu đắn đo muốn nói khi đang soạn tin nhắn.
Anh nói: "Không sao đâu, yên tâm, ngoan."
Còn gửi cho cậu kèm cả một cái nhãn dán xoa đầu chú thỏ.
Cứ như đang dỗ cậu, còn Lạc Lâm Viễn được dỗ dành thì mềm nhũn cả ra, "Đừng đứng quá lâu nhé."
Du Hàn: "Biết rồi."
Lạc Lâm Viễn: "Nếu cậu không hồi phục tốt thì tôi sẽ..."
Cậu gửi một hàng dài dấu chấm lửng, đang định tìm kiếm nhãn dán thỏ vung hành thì Du Hàn đã nhắn tiếp một tin nữa: "Thì không tốt với tôi nữa à?"
Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa bị dọa ném điện thoại đi, trái tim đập thình thịch liên hồi, Du Hàn vẫn còn nói: "Thế thì không được, tôi còn phải dạy cậu mà, không thể không tốt với tôi được."
Lạc Lâm Viễn xì khói đáp lại: "Ai muốn tốt với cậu!" Hơn nữa, từ tốt có thể được dùng như thế này sao?!
Sau khi nhắn xong, cậu cẩn thận để điện thoại lên giá sách, nhào lên giường, đỏ mặt đá chân, "Sao cậu ấy có thể như vậy!!!"