Sau khi nói xong, thấy Lạc Lâm Viễn phớt lờ mình một lúc lâu, Du Hàn liền nghĩ có phải anh sốt ruột quá rồi không, đầu tiên là kích động, hôn nhóc ngốc đi xăm lên người họa tiết liên quan đến mình, bây giờ lại đòi cậu ôm, tiến độ quá nhanh, Lạc Lâm Viễn thẹn quá hóa giận sao?
Thực ra anh cũng chẳng ngờ hai người thành đôi sớm như vậy, nhân tố không xác định còn rất nhiều.
Nhưng Lạc Lâm Viễn thật sự quá ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến anh đau lòng.
Anh nên sớm hiểu ra, nếu không phải trong lòng anh có công chúa nhỏ khờ dại này, sao có thể cứ mãi dung túng cho đối phương hết lần này tới lần khác lại gần mình.
Cho dù có ý thức được cậu ấy thích mình, cảm thấy hai người bất khả thi thì cũng không thể nhẫn tâm với cậu giống như trước đây nữa.
Có lẽ trong tiềm thức, trái tim anh đã biết sớm hơn anh, anh thích Lạc Lâm Viễn.
Lúc này Lạc Lâm Viễn vươn tay đến gần eo Du Hàn rồi ôm chặt lấy anh, vành tai cậu đỏ rực, "Anh...!có phải anh yêu nhiều lắm rồi không? Nói thật đi, rốt cuộc em là mối tình thứ mấy của anh rồi?"
Giọng điệu của cậu đầy sự ghen tuông, ghen kinh khủng khiếp, miệng dẩu lên không hài lòng, hệt như một bình giấm đang tức giận xì cả khói.
Thực ra câu hỏi này rất ấu trĩ, có truy hỏi kỹ cũng không có ý nghĩa gì.
Lạc Lâm Viễn mới chỉ từng yêu đương nửa chừng, kinh nghiệm quá ít nên không hiểu vấn đề này, bình thường đây sẽ là một đề tài nhạy cảm khiến các cặp đôi cãi nhau.
Du Hàn kéo tay cậu, đặt lại lên eo mình, "Đỡ lên, nếu không đi không vững."
Tên lươn lẹo, rõ ràng tối hôm qua còn đi tốt lắm mà.
Du Hàn nói: "Trước đây từng yêu một lần, là..."
Lời còn chưa dứt, Lạc Lâm Viễn đã ghen tị nói trước: "À em biết, hoa khôi trường nha."
Du Hàn nhìn cậu, nhìn đến khi Lạc Lâm Viễn né tránh ánh mắt, cậu nghĩ thầm sao bản thân lại đố kị hẹp hòi thế này, nhỡ vừa bên nhau đã chia tay thì phải làm sao bây giờ? Nếu vậy thì thiệt thòi quá đi, chỉ mới hôn môi thôi, không tính lần hôn lên má.
Ai ngờ Du Hàn lại bổ sung một câu, "Hotboy trường cũng thích anh."
Lạc Lâm Viễn vểnh tai lên ngay tức khắc: "Ai?! Anh còn nói em gọi mời người ta, chuyện của anh có khác gì hoa cải dầu(*) tháng tư không!"
(*) Tên khoa học là Nanohana, loài hoa xinh đẹp này trong tiếng Anh mang một cái tên rất nhạy cảm rape flower (hoa cưỡng bức) khiến nhiều người ngỡ ngàng, thậm chí hơi sốc.
Hoa thường rộ vào khoảng tháng 3, tháng 4 và đến gần cuối tháng 5 lúc cây cải đã hơi già và hoa nở vàng rực rỡ.
Trung Quốc là nước trồng cải dầu từ lâu đời và hiện vẫn đang là nước có diện tích trồng cải dầu lớn nhất khu vực.
Du Hàn không hiểu ngụ ý của cậu, vẻ mặt tỏ ra nghi hoặc, Lạc Lâm Viễn đưa ra đáp án: "Trêu hoa ghẹo nguyệt."
Du Hàn nói: "Còn nhiều hơn."
Lạc Lâm Viễn: "Hả?!"
Du Hàn: "Còn gọi mời được cả em mà, hotboy."
Lạc Lâm Viễn: "....!!!!" Du Hàn...!không tệ, rất tinh mắt.
Nguy cơ đầu tiên có thể nói là một trò đùa trẻ con, sau đó Lạc Lâm Viễn nhớ lại, may mà Du Hàn không hỏi cậu chuyện về Hạ Phù, nếu không xấu hổ lắm.
Căng tin bệnh viện buổi sáng rất đông người, phần lớn là người nhà bệnh nhân.
Có lẽ do trông nom là một việc rất mệt mỏi, nên không có mấy người tinh thần sáng láng được.
Lạc Lâm Viễn càng thương Du Hàn nhiều hơn, không nhịn được với tay xoa đầu anh, "Vất vả quá rồi."
Cậu xếp ra những món điểm tâm mình mang từ nhà đi, có mặn có chay, còn lấy chai sữa ấm từ trong túi vải ra nữa, cắm thêm ống hút rồi đưa cho Du Hàn, "Uống nhiều chút mới có sức."
Cách Lạc Lâm Viễn quan tâm mình như một người mẹ khiến Du Hàn rất không thoải mái, anh cắn bánh bao kim sa, được làm dựa theo khẩu bị của cậu nên thơm nồng mùi sữa, nói: "Em chê anh không còn sức à?"
Lạc Lâm Viễn nhất thời không biết nên đáp thế nào, chỉ có thể đỏ mặt ngồi ăn sủi cảo.
Sau khi ăn sáng xong, Du Hàn tự giác thu dọn hộp cơm, không cho Lạc Lâm Viễn động tay.
Cậu cũng nghiêm túc ngồi im, cười híp mắt nhìn anh làm.
Du Hàn lấy khăn giấy lau tay, hỏi cậu nhìn cái gì, Lạc Lâm Viễn nói: "Nhìn anh đẹp trai, đàn ông đang yêu thì siêu siêu đẹp, nhất là người đàn ông đang yêu đương với em." Công chúa nhỏ không biết xấu hổ, khen người ta còn muốn dát cả vàng lên mặt mình.
Du Hàn đã thích ứng với phong cách này của cậu, Lạc Lâm Viễn hỏi: "Trưa nay em cũng tìm anh ăn cơm được không?"
Không đợi Du Hàn nói, cậu đã nhanh miệng bổ sung, "Nếu anh sợ lộ liễu quá, vậy thì chúng ta hẹn nhau ở nơi ít người thôi ha?"
Du Hàn nói: "Em muốn yêu lén lút với anh à?"
Lạc Lâm Viễn suýt chút nữa bị nghẹn, lắp bắp mãi mới nói: "Hai đứa mình...!chắc là cũng không thể công khai chứ?"
Thấy Du Hàn không nói gì, Lạc Lâm Viễn không chịu nổi anh lạnh nhạt với cậu, giống như trở lại lúc ban đầu, rõ ràng mới ngọt ngào chưa được một ngày mà.
Thấy Du Hàn phải đi, Lạc Lâm Viễn vội vàng túm chặt góc áo anh, tỏ ra rất tội nghiệp, "Anh à, nếu anh muốn công khai cũng không phải là không được...!Chỉ là, nếu bố mẹ em biết sẽ đuổi em ra khỏi nhà đó, anh sẽ cho em ở nhờ chứ?"
Cuối cùng Du Hàn cũng nở nụ cười, xoa đầu cậu giống như đứa trẻ con, khiến mái tóc Lạc Lâm Viễn xử lý mất nửa tiếng lại xù lên.
Anh khom lưng hôn lên huyệt thái dương cậu một cái, "Đừng sợ, không công khai, thầy Du bảo vệ em."
Cuối cùng hai người vẫn không hẹn nhau cùng ăn trưa, Lạc Lâm Viễn hay gọi thức ăn bên ngoài để giải quyết bữa trưa, món nào cũng đắt tiền, bình thường còn gọi luôn cả phần của Phương Tiếu.
Cậu ta ăn rất yên tâm, còn thường xuyên dẫn Lạc Lâm Viễn về nhà, bảo mẹ mình làm một bàn cơm thịnh soạn chiêu đãi, đến sinh nhật còn tặng cậu món quà sang xịn mịn.
Hôm nay sườn cũng rất ngon, Phương Tiếu gặm sườn mỡ bóng nhẫy cả miệng, uống trà hoa quả, suиɠ sướиɠ như thần tiên.
Cậu ta lại xúc mấy thìa cơm lớn, thỏa mãn được cơn đói bụng cồn cào rồi, lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt tao có chuyện mày mau hỏi tao đi của Lạc Lâm Viễn: "Có chuyện gì nói nhanh."
Lạc Lâm Viễn hạ thật thấp giọng, giống như nói ra bí mật lớn động trời nào đó, "Tao yêu rồi."
Phương Tiếu suýt chút nữa bị nghẹn sườn ở cổ họng, vội uống nửa ly trà hoa quả cho xuôi, "Đậu má, đã xảy ra cái gì rồi? Mau kể kĩ cho tao chút, thầy Du nói cong là cong thiệt luôn hả?"
Lạc Lâm Viễn không hiểu sao thấy nóng nảy, "Sau này không cho mày được gọi cậu ấy là thầy Du, cậu ấy là thầy của mình tao thôi."
Phương Tiếu ghen tị chua hết cả răng, cố ý chọc giận cậu, "OK, sau này tao gọi cậu ta là Du Du, Hàn Nhi, nam thần Du, Du đẹp trai ha?"
Lạc Lâm Viễn vừa xoắn xuýt vừa lưỡng lự, cứ như vừa mới chịu thiệt thòi, "Được rồi, mày vẫn nên gọi cậu ấy là thầy Du đi."
Cậu kể lại sơ lược chuyện ở tiệm xăm, Phương Tiếu nghe mà tặc lưỡi, vẻ mặt cười xấu xa, "Không nhìn ra nha, thầy Du ra tay thực sự là vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn, Du Hàn đã biết mày thích cậu ta từ lâu rồi."
Lạc Lâm Viễn sợ hãi, "Sao có thể?"
Phương Tiếu: "Nếu như không nhận ra, cậu ta có thể hôn mày sao? Không sợ mày cho một cái bạt tai nổ đom đóm mắt, xong rồi lan truyền cả trường việc cậu ta quấy rối trai thẳng sao? Phải chắc chắn là mày thích đã, thầy Du không phải người kích động như vậy."
Lạc Lâm Viễn không ngờ Phương Tiếu nghĩ sâu xa như thế, ai bảo cậu yêu đương từ hôm qua tới bây giờ, không biết vứt não ở đâu rồi.
Cậu nói: "Cũng có thể là do hình xăm, tao xăm hình tượng của cậu ấy lên mà.
Kẻ đần độn mới không nhìn ra, nhưng cậu ấy lại là người đầu tiên!" Bạn trai tui quá xuất sắc! Lạc Lâm Viễn lại vểnh cái đuôi lên, cực kỳ hả hê.
Ngày hôm qua kẻ đần độn Lạc Lâm Viễn còn mới nói hình xăm của mình không phải có ý nghĩa như thế.
Phương Tiếu dội cho cậu một chậu nước lạnh, "Thế thì mày học tập cho tốt vào, nhìn là biết thầy Du sẽ vào mấy ngôi trường có tiếng.
Nếu lên Đại học mà yêu xa thì tương lai khó nói lắm."
Lạc Lâm Viễn ỉu xìu gục xuống bàn, "Tao mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà, chuyện xấu còn chưa làm đã phải học hành thật giỏi, đúng là năng lượng tích cực!"