Lúc Phương Tiếu nhận được điện thoại của Lạc Lâm Viễn, cậu vội vàng từ trên tầng xuống dưới nhà, còn nhờ mẹ nấu cơm, giờ này chắc Lạc Lâm Viễn chưa ăn gì đâu.
Cậu không ngờ lúc này Lạc Lâm Viễn sẽ đến tìm mình, càng không biết sẽ gặp một Lạc Lâm Viễn thê thảm như vậy.
Lạc Lâm Viễn từ trước đến nay mắc bệnh sạch sẽ, hiện tại vừa bẩn thỉu vừa thương tích đầy mình, trong tay còn cầm nửa cái bánh đậu đỏ, một bên mặt sưng vù, đôi mắt cũng đỏ hoe như thể đã khóc rất lâu.
Phương Tiếu không hỏi gì cả, kéo người lên trên nhà mình.
Cậu không bảo Lạc Lâm Viễn vào chào hỏi mẹ mình mà bảo cậu lên tầng trước, còn mình thì vào bếp rửa anh đào bưng lên, tiện thể xách theo hòm thuốc.
Lạc Lâm Viễn vùi mình đờ đẫn trên thảm trải sàn, vẫn không nói năng gì.
Phương Tiếu bưng đĩa anh đào lắc lắc trước mặt cậu, những quả màu đỏ mọng lăn một vòng trên chiếc đĩa trắng sứ, không hấp dẫn Lạc Lâm Viễn muốn ăn và nói chuyện.
Phương Tiếu đặt đĩa anh đào lên bàn học, mở hòm thuốc, còn huých đầu gối lên lưng Lạc Lâm Viễn, "Mau đi tắm rửa, mày bẩn chết mất." Nói xong bản thân cậu ta cũng thấy vô cùng kỳ diệu, không ngờ có một ngày cậu lại có thể chê Lạc Lâm Viễn bẩn.
Lạc Lâm Viễn lau mặt, yếu ớt đứng dậy, còn nói với Phương Tiếu: "Nhớ thay thảm, tao thật sự rất bẩn."
Phương Tiếu: "..." Vất vả cho mày rồi, lúc này vẫn còn nhớ nhắc tao giữ vệ sinh.
Sau khi tắm xong, Lạc Lâm Viễn thay một bộ quần áo mới mà Phương Tiếu chưa mặc, Phương Tiếu vừa xử lý xong cái thảm, cầm chai sữa đưa cho cậu.
Cậu không có khẩu vị nên lắc đầu.
Phương Tiếu nói: "Uống một ít thôi cũng được, lát nữa bôi thuốc sẽ đau lắm."
Mặc dù không biết bôi thuốc và uống sữa thì liên quan gì đến nhau, Lạc Lâm Viễn vẫn nghe lời nhận lấy, cắn răng chịu đựng cả quá trình bôi thuốc.
Cậu đột nhiên giật mình, "Bánh đậu đỏ của tao đâu?!"
Phương Tiếu: "Mày còn ăn á? Tao tưởng mày không ăn nữa nên vứt đi cho mày rồi."
Lạc Lâm Viễn đứng phắt dậy muốn đi tìm, Phương Tiếu vội vã ôm chặt đùi cậu, "Mày đừng có điên, cũng chỉ là một cái bánh đậu đỏ thôi mà, bẩn rồi ăn sao nổi nữa?! Cũng không sợ ăn vào đau bụng sao?"
Cậu ta vừa dứt lời, tất cả động tác của Lạc Lâm Viễn đều biến mất, hoàn toàn yên tĩnh lại.
Phương Tiếu hốt hoảng trong lòng, "Rốt cuộc mày làm sao vậy? Lẽ nào thầy Du thật sự xảy ra chuyện sao?"
Lạc Lâm Viễn lắc đầu, "Cậu ấy sẽ không sao đâu."
Im lặng một hồi, cậu còn nói: "Mày nói đúng, bẩn rồi ăn sẽ đau bụng, không thể giữ lại, chỉ có thể vứt đi."
Buổi tối hôm ấy, Phương Tiếu cho Lạc Lâm Viễn ở nhờ, cậu ta ngủ không quá say, nửa đêm tỉnh lại thì phát hiện Lạc Lâm Viễn trùm chăn lên mặt, co người ngồi ở cửa sổ lồi.
Phương Tiếu dụi mắt, giọng vô cùng ngái ngủ, "Sao mày còn chưa ngủ?"
Lạc Lâm Viễn khẽ giọng nói: "Tao cần chăn."
Phương Tiếu: "Không phải đang trên người mày sao?"
Lạc Lâm Viễn: "Không phải cái này."
Phương Tiếu định đi bật đèn, Lạc Lâm Viễn cản cậu ta lại, "Đừng bật, mày mau đi ngủ đi, tao chỉ muốn suy nghĩ chút thôi."
Đang nghĩ gì ư? Cậu đang nghĩ đến đủ các chi tiết nhỏ mới chợt phát hiện ra, mình có tật ôm chăn đi ngủ, nhưng nếu có Du Hàn thì giấc ngủ sẽ tốt hơn, cậu muốn được ngủ chung với anh.
So với chăn, cậu thích được ôm Du Hàn hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại mãi, trái tim hiếm khi thấy bị nhào nặn vỡ nát, mắt cậu cay cay, biết là không được khóc nữa, thế nhưng vẫn không kìm nén được.
Cậu thích bánh mỳ đậu đỏ nhưng không thể ăn, cậu rất yêu Du Hàn nhưng không thể tiếp tục giữ anh lại.
Cậu không muốn tương lai Du Hàn và cậu sẽ hối hận.
Nếu nói ra điều khiến mình băn khoăn, cậu có thể tưởng tượng Du Hàn sẽ lựa chọn thế nào, anh sẽ không chấp nhận lý do chia tay vì lợi ích cá nhân.
Du Hàn càng muốn bản thân tự xử lý tốt những chuyện này hơn.
Xử lý như thế nào? Bọn họ còn trẻ, phải hi sinh người nhà và bản thân sao?
Trong cuộc đời đắng cay của Du Hàn, cậu đã không mang đến ngọt ngào cho anh, trái lại còn kéo anh xuống vực sâu, khiến gánh nặng của anh ngày càng lớn thêm.
Nếu cậu thật lòng yêu một người đến vậy, sao có thể nỡ lòng hủy hoại anh được?
Cậu hi vọng Du Hàn có thể thật khỏe mạnh, thi đỗ một trường Đại học tốt, chăm sóc tốt cho bà ngoại, giống như...!trước khi gặp cậu, anh vốn dĩ nên có một cuộc sống như vậy.
Màn đêm ngoài cửa sổ rút đi, nắng ban mai mông lung, tia sáng cầu vồng đầu tiên lóe ra từ trong tầng mây dày đặc, giống như bình minh ngày hôm đó, Du Hàn kéo khóa lều vải ra, quay đầu lại mỉm cười với cậu.
Cậu đã đưa ra quyết định rồi.
Lạc Lâm Viễn dùng điện thoại của Phương Tiếu đăng nhập vào WeChat, soạn tin nhắn chia tay rồi gửi đi, không đợi Du Hàn hồi âm đã xóa tài khoản của anh đi.
Cậu lặng lẽ rời khỏi nhà họ Phương, thời gian còn rất sớm.
Cậu nghĩ, kẹo sữa cậu để ở nhà Du Hàn mình vẫn chưa ăn hết, tranh cậu vẽ tặng cho anh cũng chưa hoàn thành, thậm chí cậu còn không thể cùng trải qua sinh nhật của anh một lần.
Lạc Lâm Viễn về nhà họ Lạc lúc chín giờ sáng, Lạc Đình chưa kịp tức giận thì cậu đã mặt mũi trắng bệch ngã xuống.
Lạc Đình giật mình, cũng không kịp hỏi tội, vội vàng đưa cậu đến bệnh viện khẩn cấp.
Cũng may là đưa đi kịp thời, chẳng ai ngờ rằng Lạc Lâm Viễn lại mắc bệnh viêm cơ tim cấp tính, chỉ chậm một giây nữa thôi là rất có khả năng người không còn nữa.
Cho dù được chữa trị kịp thời nhưng chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã ra vào phòng cấp cứu mấy lần, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, vừa bước nửa chân vào điện Diêm Vương đã bị bắt trở về.
Người vẫn chưa tỉnh, vẫn còn đang hôn mê.
Trải qua mấy lần như vậy, hai bên tóc mai của Lạc Đình bạc đi không ít, cả người ông trông già yếu đi rất nhiều.
Hôm nào Lâm Thư cũng đến bệnh viện nhưng không ở lại lâu, bởi vì bà thật sự không chịu nổi dáng vẻ Lạc Lâm Viễn nằm trên giường bệnh với hơi thở còn thoi thóp.
Lạc Đình giận chó đánh mèo, "Cô không thể cố gắng ở bên nó sao?!"
Lâm Thư xanh mặt, "Tôi là bác sĩ sao? Tôi ở bên nó thì có tác dụng gì? Anh rảnh rỗi nổi cáu với tôi, sao không nghĩ thử xem là ai vừa đánh vừa chửi vừa nhốt nó lại! Bây giờ con trai anh thành ra như vậy, anh không biết xấu hổ còn nổi giận sao?"
Bác sĩ lúng túng ở bên cạnh khuyên can, "Vị tiên sinh và phu nhân này, bệnh nhân cần yên tĩnh."
Lâm Thư nén lại lửa giận trong mình, xoay người rời khỏi bệnh viện.
Bà ngồi xe trở về nhà họ Lạc, lại một lần nữa nhìn thấy nam sinh đó trước cổng nhà mình.
Chuyện đã đến nước này, bà đã biết người ở bên Lạc Lâm Viễn chính là cậu học sinh tên Du Hàn.
Lại còn là gia sư của con trai, giỏi lắm, hai đứa dám lén lút với nhau ngay trong tầm mắt của người làm cha làm mẹ này.
Lâm Thư vốn định lờ đi, cũng ra lệnh không ai được phép cho nam sinh này vào.
Không ngờ hôm nào Du Hàn cũng đến, gió mặc gió, mưa kệ mưa, thường xuyên đứng chờ ở bên ngoài rất lâu, mãi đến khi bóng đêm sâu thẳm buông mình thì anh mới trở về.
Lâm Thư cũng không định quan tâm, nhưng hôm nay bà đang thật sự cáu bẳn không chịu được, liền bảo tài xế dừng xe bên cạnh Du Hàn, hạ cửa sổ xe xuống, "Cậu còn làm phiền nữa là tôi sẽ báo cảnh sát."
Du Hàn hoảng hốt tập trung ánh nhìn lên người Lâm Thư, thấy là bà thì hai mắt sáng lên, vội vã đi qua, đến gần rồi thì mới kiềm chế dừng lại.
Vẻ mặt chàng trai mệt mỏi, hốc mắt lõm sâu, môi khô nứt nẻ, dáng vẻ tiều tụy trông rất giống con trai bà đang nằm ở bệnh viện.
Du Hàn áy náy với bà, "Cháu xin lỗi, không phải cháu cố ý, cháu chỉ muốn gặp Tiểu Viễn thôi."
Lâm Thư không khách sáo nói: "Nó không muốn gặp cậu, đừng có đến nữa!"
Lâm Thư định cho cửa sổ xe lên, không ngờ cậu học sinh này dám thò tay chặn cửa sổ lại, không chịu buông tay, "Cháu chỉ muốn gặp cậu ấy một lần, chỉ cần một lần thôi là được!"
Giọng điệu khẩn thiết của anh khiến Lâm Thư càng thấy phiền muộn hơn, nghĩ đến Lạc Lâm Viễn phát bệnh cũng có phần công lao của nam sinh trước mặt, bà lại lên cơn giận dữ.
Lâm Thư xuống xe, trở tay đóng cửa xe lại, "Cậu gặp nó làm gì?"
Du Hàn không hề nhượng bộ trước sự tức giận của bà, "Gặp mặt để nói rõ ràng."
Lâm Thư không nhịn nổi nữa, "Nói rõ ràng cái gì? Có gì hay mà nói! Cậu hủy hoại danh tiếng của nó còn chưa đủ sao? Bố mẹ cậu không dạy cậu lễ nghi liêm sỉ ư?!"
Dứt lời, bà bỗng nhớ ra thân thế của Du Hàn, trào phúng nói: "Tôi quên mất, cậu là con riêng, sao có thể biết những điều này được."
Du Hàn không giận vì lời nói của Lâm Thư, anh chỉ trầm tĩnh cố chấp nói: "Cháu muốn gặp Tiểu Viễn."
Lâm Thư: "Để tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, nó không muốn gặp cậu, hai đứa cũng không thể ở bên nhau đâu."
Dứt lời, bà giơ tay gọi bảo vệ đuổi người nhưng cổ tay bị tóm lấy.
Lâm Thư giật thót trong lòng, dù sao cũng là một tên nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn, người cao sức lớn, ra tay với bà cũng thừa sức.
Nhưng Du Hàn cũng không động thủ mà chỉ lặp lại câu nói kia, "Cháu muốn gặp Tiểu Viễn." Hai mắt anh đỏ hoe, giọng khàn khàn, "Cho dù muốn chia tay thì cậu ấy cũng phải nói ngay trước mặt cháu, đây là sự tôn trọng cơ bản."
Lâm Thư không ngờ hóa ra con trai mình đã xử lý sạch sẽ, thằng bé này đã sớm bị bỏ mặc rồi, bây giờ chỉ không cam lòng thôi.
Thế nhưng...!Lâm Thư hất tay Du Hàn ra, "Nó nói không muốn gặp cậu, cậu có chờ ở đây bao lâu thì nó cũng sẽ không gặp cậu đâu.
Nếu cậu không tin thì cứ chờ thử ở đây mà xem, có khi chờ một ngày một đêm, biết đâu cậu sẽ thấy nó xuất hiện."
Lâm Thư vượt qua chàng trai, tiến vào biệt thự nhà họ Lạc.
Đêm đó bà uống hết nửa chai rượu vang đỏ để xoa dịu cảm xúc, đợi trong phòng vẽ tranh rất lâu.
Đêm ngày càng khuya, bà mất kiên nhẫn gọi một cú điện thoại cho phòng bảo vệ, bên kia trả lời bà, vẫn đang chờ.
Lâm Thư nắm chặt ống nói, muốn cười giễu nhưng lại cười không nổi.
Thực sự không tồn tại thứ gọi là thâm tình đâu, đúng là tuổi trẻ ngông cuồng.
Bà không ngủ được, cuối cùng vẫn đứng dậy đi tới phòng ngủ của Lạc Lâm Viễn.
Bà muốn sắp xếp ít quần áo mang đến bệnh viện cho thằng nhóc oan gia kia thay, nhỡ đâu thay quần áo của mình, không mặc quần áo bệnh nhân nữa có thể dễ chịu hơn một chút, có lẽ sẽ tỉnh lại sớm hơn, đừng tiếp tục nằm im nữa.
Lâm Thư rất ít khi vào phòng của Lạc Lâm Viễn nên thấy có phần xa lạ, rất nhiều đồ trang trí bà không biết là ai tặng cậu.
Thu dọn vài bộ quần áo từ trong tủ ra, Lâm Thư ngồi gấp ở mép giường, chợt phát hiện ra nửa chiếc khung hình lộ ra từ dưới gối của Lạc Lâm Viễn.
Bà lấy khung hình ra, đó là một bức tranh được đóng khung, phía trên vẽ một chàng trai đang say giấc đắm mình trong ánh sáng, ấm áp như mơ.
Hình ảnh chan chứa cảm xúc, gần như muốn kéo người xem vào để cảm nhận được tình cảm sâu nặng trong đó.
Từ trước tới nay bà không hề biết, hóa ra con trai mình còn có thiên phú như vậy.
Lâm Thư ngắm bức tranh một lúc, cuối cùng đặt về chỗ cũ.
Bà khoác thêm một lớp áo mỏng, rời khỏi biệt thự nhà họ Lạc, lúc này mới nhận ra chẳng biết mưa đã rơi xuống từ khi nào.
Bà cầm ô, cảm nhận được hơi thở của mùa đông đến ngập tràn trong cơn gió mà cơn mưa mang tới.
Lâm Thư đi qua, "Cậu đi đi, nó thật sự không muốn gặp cậu."
Chàng trai đứng trong mưa không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn bà.
Lâm Thư nói: "Nếu nó đã lựa chọn chia tay với cậu, cậu nên hiểu cho nó."
Giọng Du Hàn đã khàn đến mức tựa như đã rất lâu không nói chuyện, "Cháu muốn nghe chính miệng cậu ấy nói."
Lâm Thư: "Có ý nghĩa gì sao?"
Du Hàn không đáp lời bà, có lẽ đã nghe ra được sự mềm mỏng hơn trong giọng điệu của bà, anh nói: "Cô à, cô nói với cậu ấy giúp cháu...!Bảo cậu ấy ra ngoài gặp cháu một lần.
Cho dù...!cho dù cậu ấy nghĩ thế nào, cháu muốn nghe chính miệng cậu ấy nói."
Lâm Thư xoay người về biệt thự nhà họ Lạc, không quan tâm đến cậu trai đứng ở cổng nữa, chỉ dặn dò người ở phòng bảo vệ đưa ô cho anh, còn lại không cần bận tâm gì nữa.
Sáng hôm sau thức dậy, bà xuống tầng, nhìn thấy Lạc Đình sắc mặt sa sầm ngồi đó ăn điểm tâm, còn dặn dò bác Ngô tăng cường an ninh.
Lâm Thư cau mày nói: "Mới sáng sớm anh lại bày ra trò gì vậy?"
Lạc Đình đập cốc cà phê lên bàn, "Thằng ôn kia tưởng mình là con riêng của Quan Sóc Phong nên tôi sẽ khách sáo với nó! Còn dám vác mặt tới đây!"
Lâm Thư: "Anh có thể làm gì nó?"
Lạc Đình ngoài cười nhưng trong không cười, "Còn có thể như nào, đánh một trận rồi đuổi đi là được, chẳng lẽ tôi còn gϊếŧ nó được sao?"