14.
Đây là Hiên Hiên đang tránh ta.
Hắn…căn bản không phải chỉ hai sợi xích này là có thể khóa được.
Cái dạng nội công này là thế nào chứ?
Hắn chính là Boss phản diện đã giết chết nguyên chủ của ta, mà nguyên chủ trong nguyên tác cũng không xen vào việc của người khác như ta, hắn vẫn có thể chạy thoát, còn giết ngược trở lại Triệu Uyên và Đỗ Nguyệt Nga nữa.
Còn làm khó hắn phải diễn kịch để cho bọn chúng bắt được nhốt vào đây, còn lúc tương tương nhưỡng nhưỡng cũng không để lộ.
Ta lại nhìn lên người hắn, ta trăm phương ngàn kế dùng đồ vật dán lên trên che dấu xương tỳ bà của hắn, thấy kiểu gì cũng cảm thấy buồn cười.
“Ngươi đã sớm tốt rồi, sao không nói trước với ta?” Ta ngẩng đầu hỏi hắn.
Hiên Hiên cố gắng nuốt nước bọt trong cổ họng: “Ta muốn…kiểm tra tình hình một chút.
”
Được rồi, hắn đang ở chỗ này chơi vô gian đạo với ta.
“Vậy bây giờ hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra chưa? Phát hiện Tề vương Triệu Uyên chỉ là một cây tăm, còn nữ nhân hầu hạ bên người là chưa từng thấy qua việc đời, chắc hẳn trong lòng rất đắc ý phải không?”
Mặt Hiên Hiên tái nhợt: “Ngươi đừng nói như vậy, ta không cố ý lừa ngươi đâu.
”
Cũng không cần phải truy cứu, ta với hắn vốn chỉ là hai người không quen biết, ai mà không cẩn thận chứ?
Ta vốn cũng là một kiểu người miệng lưỡi dẻo quẹo, không nói nổi một lời đứng đắn, cũng trách không được hắn mà.
Hai người chúng ta đang giằng co, đột nhiên cửa sổ trên mái nhà vốn thường được dùng đưa giỏ cơm xuống cho Hiên Hiên được mở ra, ánh sáng lùa vào kéo theo một bóng người hắt xuống.
“Tiểu quai quai của lão tử, đã nói bao nhiêu lần rồi, nếu có chuyện thì cứ tìm ta, ngươi lại không tìm.
Lần này thì tốt rồi, ngươi rốt cuộc cũng biết ta tốt với ngươi đến thế nào rồi.
Nói đi, ngươi muốn phá sạch nơi này hay là đốt trụi? Ngươi yên tâm, ta làm việc đáng tin cậy lắm!”
Một tiểu cô nương khoảng mười lăm mười sáu tuổi từ trên trời giáng xuống, vừa nhảy xuống đất liền chống nạnh, nói bô bô một tràng.
Ta ôm cánh tay, lạnh mặt nhìn Hiên Hiên: “Đây là viện quân do ngươi tìm đến à?”
Hiên Hiên cúi đầu không nhìn ta, nhẹ gật đầu: “Đây là…”
“Vị hôn thê,” tiểu cô nương lại bắt đầu mở miệng nói nhăng nói cuội: “Ta là vị hôn thê của hắn, còn ngươi là vị kia à?”
Ta không trả lời, nhíu mày nhìn Hiên Hiên, thấy hắn mấp máy miệng nửa ngày mới xấu hổ thốt ra hai chữ: “Bằng hữu.
”
Ta bật cười.
“Bằng hữu gì chứ, giáo chủ coi trọng ta quá rồi.
” Ta nhướng mày, khóe miệng cố gắng cong lên: “Bạn tù, ta là ở phòng giam sát vách.
”
Tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt hạnh chớp chớp: “Phòng giam sát vách?”
“Đúng rồi, ở phòng giam sát vách.
” Ta trực tiếp từ lỗ hổng chui trở về, thuận tay bắt đầu xây tường lại, “Chỉ là nhàn rỗi không có việc gì nên sang đây chơi chút thôi.
Ta phải về đây, người giám thị ta cũng sắp tới rồi.
”
Tiểu cô nương nằm ở lỗ hổng nhìn qua, ngạc nhiên một lúc rồi kiêu ngạo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ: “Vậy ra Trác nhi nhà chúng ta mấy hôm nay đều do ngươi chiếu cố rồi! Thôi ngươi đừng về lại bên đó nữa, để chúng ta mang ngươi đi luôn, coi như báo đáp công sức ngươi mấy hôm nay.
”
Ta đem toàn bộ gạch ráp trở lại như cũ, chỉ còn chừa ra cửa sổ nhỏ như ban đầu kia, thấy tiểu cô nương đó nắm cánh tay Hiên Hiên như là lẽ đường nhiên, mà hắn không hề trốn tránh gì hết, liền cười: “Ta có lý do không rời khỏi đây được, các ngươi cứ tự nhiên đi.
”
Nói xong liền thuận tay “rắc” một tiếng, đem viên gạch kia đẩy lại như cũ.
Thật tốt, ngay cả “Hiên Hiên” cũng chỉ là một danh xưng mà thôi.
Chuyện hai ngày nay cứ coi như một giấc mộng, trở mình tỉnh giấc liền quên đi thôi.
“Có mùi gì vậy nhỉ? Thật là kỳ quái…”
Mặc dù bị mùi vịt quay, thịt nướng cùng với mùi các loại đồ ăn khác làm cho lẫn lộn, nhưng khí tức dâm mỹ trong căn phòng này vẫn không tiêu tán đi, tiểu cô nương chắc là chưa có kinh nghiệm nên vẫn chưa kịp phản ứng.
“Làm gì có mùi gì!” Ở cách một bức tường ta vẫn nghe ra được Hiên Hiên đang mặt đỏ tía tai, “Đừng có lề mề nữa, đi nhanh lên.
”
“Thập Thất, ngươi thật sự không đi sao?” Hiên Hiên một tay lôi kéo tiểu cô nương khiến nàng không thể đi đứng được bình thường, còn quay lại xích sát vào tường hỏi lại ta.
Khuôn mặt ta không hề thay đổi: “Thật sự không đi.
”
“Ngươi thật sự có biện pháp đối phó hắn à?”
Ta lạnh lùng đáp: “Đó là đương nhiên.
”
Cái rắm….
Vừa gặp liền cứng, thì còn có biện pháp tốt gì nữa.
“Nếu ngươi có việc, ngươi…cứ nói một tiếng với ta.
”
“Đúng vậy, ngươi có gì khó khăn cứ nói với chúng ta một tiếng, chúng ta sẽ tới cứu ngươi.
”
Tiểu cô nương ở bên cạnh phụ họa.
“Đa tạ hảo ý của các ngươi.
”
Nhưng mà ta không cần.
Các ngươi có thể làm được gì chứ? Đừng có đến trước mặt ta làm ta ngột ngạt thì còn tốt hơn.
….
.
Ta gần như ngồi đó cả đêm.
Ngày thứ hai, có hai mama đến hầu hạ ta tắm rửa thay quần áo.
Ta muốn tắm, nhưng lại không muốn các nàng hầu hạ, nghĩ đến việc công khai phản kháng cũng vô dụng, liền dứt khoát đi vào trong nghịch nước cho nhanh một chút cũng được.
Sau một lúc gà bay chó sủa, mama vẫn nhìn thấy trên người ta có mấy dấu vết không đúng, thập phần hoảng sợ, muốn nói lại thôi.
Ta cười lạnh nhìn nàng: “Làm sao, muốn đến trước mặt Vương gia cáo trạng à?”
Nàng không dám cùng ta đối mặt, cúi đầu: “Nô tỳ không có ý này…”
Ta cười nhạo: “Muốn cáo trạng thì cứ cáo trạng, chỉ là ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, đây có tính là công lao của ngươi không?”
Đương nhiên là không tính rồi, Triệu Uyên có nghĩ nát óc cũng không ngờ ta có thể thân ở trong đại lao mà vẫn có thể tìm được một nam nhân cho mình nhanh như vậy, cho nên cũng không để cho các nàng nghiệm thân cho ta.
Không nhận nhiệm vụ nghiệm thân, lại vạch trần rằng ta không còn là thân hoàn bích, ngoại trừ bị mắng đầy đầu chứ làm sao lại có thể có kết cục tốt gì chứ?
Mama cũng không muốn gặp rắc rối, nhanh chóng giúp ta thay quần áo mới, thu dọn đồ đạc rồi chạy đi.
Mấy mama chân trước vừa đi, chân sau cửa liền mở ra.
Ta liền biết ta tắm rửa thần tốc như thế là đúng rồi, nếu như dựa theo quá trình tắm rửa của mấy mama, hiện tại ta cũng chỉ mới tắm được một nửa thôi, đang ngâm mình trong bồn tắm như thế mà lại để cho Triệu Uyên nhìn thấy ta cũng không hề muốn.
Nhưng lần tắm rửa thay quần áo này cũng đủ lớn mật, bộ y phục mới mặc vào này mát mẻ trong suốt, chỉ so với khỏa thân là có che thêm được một chút mà thôi.
Kết quả thấy người vừa tới, ta liền ngây dại.
.