3.
Sau khi đút cho đại mỹ nhân ăn đến no mây mẩy (câu trong lời kịch ta luôn cảm thấy có vẻ hỏng bét), ta liền hấp tấp bưng chén thuốc đã vỡ trở về phục mệnh.
Cũng may là cô nương ta đã xem qua nguyên tác, bật hack, miễn cưỡng nhớ lại những triệu chứng lúc ăn độc dược xong lại ăn giải dược – Đau bụng, toát mồ hôi lạnh, lấy đầu đập đất mới có thể lừa gạt tới cùng, lúc báo cáo cho Vương gia bá đạo cũng không bị lộ tẩy.
Chỉ tiếc là nghe xong nếu ăn xong giải dược sẽ phải chịu tội như vậy, Nguyệt Nga tiểu thư của chúng ta lại không chịu, một lần nữa phát huy kỹ năng điềm đạm đáng yêu, lôi kéo tay áo Triệu Uyên yên lặng rơi lệ.
“Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?”
Triệu Uyên tức giận trừng mắt nhìn thái y.
Tiểu lão đầu run run rẩy rẩy: “Nếu như có một người có nội lực cực kỳ thâm hậu, thay Nguyệt Nga tiểu thư ăn vào giải dược, đem dược lực hóa thành nội lực rót vào trong cơ thể Nguyệt Nga tiểu thư, sẽ đêm toàn bộ độc tính trên thân thể Nguyệt Nga tiểu thư hút ra hết, có thể làm giảm đi những nỗi khổ mà Nguyệt Nga tiểu thư phải chịu, nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Triệu Uyên vẻ mặt không kiên nhẫn, ngữ khí tăng thêm.
Thái y khó khăn lau mồ hôi túa ra ở thái dương: “Hồi bẩm vương gia, chỉ là nếu làm như vậy, nội công của người thi triển sẽ bị hao tổn cực lớn.
”
Ta….
Đều là kẻ làm công ăn lương giống nhau cả, có thể đừng có hãm hại nhau như thế được không?
Dựa theo cái mạch não kín của vương gia bá đạo của chúng ta, đây chẳng phải là việc ta chuẩn bị phải làm lần nữa sao?
Ngay sau đó, ta liền quỳ gối trước mặt Triệu Uyên, một tay kéo lấy vạt áo của hắn: “Vương gia, tuyệt đối không thể!”
Triệu Uyên lại sững sờ.
Hắn phỏng chừng có thể đoán ra được ta không muốn hy sinh giải độc cho Đỗ Nguyệt Nga, nhưng ta xưa nay đều luôn thuận theo hắn, nhưng không nghĩ đến hắn còn chưa có hạ lệnh, ta đã trước hết nhảy ra vung nồi đến.
Lúc nãy việc ta đã có ý cự tuyệt nhiệm vụ thử thuốc, đã là gan to bằng trời rồi, bây giờ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, không phải là vuốt râu hùm à, ta chẳng lẽ lại không muốn sống?
Làm sao có thể, ta còn muốn sống lâu trăm tuổi a!
“Vương gia, ta biết ngài đối với Nguyệt Nga tiểu thư tình cảm sâu đậm, cũng biết ngài võ công trác tuyệt, nội lực thâm hậu, nhưng thân thể ngài là thiên kim, không thể xử lý theo cảm tính, tự mình tiêu độc cho Nguyệt Nga tiểu thư được.
”
Ta than thở khóc lóc, tình chân ý thiết.
Đôi mắt sắc bén của Triệu Uyên hiện lên một tia mê mang, khóe miệng đã treo mấy phần giễu cợt của Đỗ Nguyệt Nga cũng cứng đờ.
Một câu nói của ta tựa như một cây đao, đem tấm màn che hư tình giả ý của hai vị này quấy cho rối tung lên hết.
Triệu Uyên ngoài miệng thì nói yêu nàng, nhìn trúng nàng, nhưng đến thời điểm nàng gặp nguy nan, liệu có thể thực sự vì nàng mà hy sinh bản thân mình?
Đừng nói có thể hay không, cho dù là nghĩ, hai người này cũng không hề nghĩ tới.
Còn tâm tính của Đỗ Nguyệt Nga, giống như coi trọng một cái túi LV trị giá mười vạn tệ, đang muốn thuyết phục bạn trai mua để khoe khoang với ta, kết quả ta rống lên một câu: “Ngài tuyệt đối đừng mua cho nàng cái túi Hermes trị giá trăm vạn tệ như thế”, trong nháy mắt liền đem kỳ vọng trong lòng nàng bay thẳng lên cao, LV ở trong lòng nàng chỉ trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm.
Thử tưởng tượng đến bạn trai rõ ràng có thể móc ra được một trăm vạn, nhưng lại tuyệt nhiên không thể mua Hermes cho mình, người ta sẽ dễ dàng liên tưởng đến một câu hỏi mang đầy tính triết lý sâu sắc: “Chẳng lẽ ta không xứng sao?”
Giết người thì tính là gì, ta phải đánh vào tâm lý a.
Nghĩ rõ ràng đến tầng này, mắt thấy sắc mặt Đỗ Nguyệt Nga dần dần trở nên trắng bệch, mặt Triệu Uyên lại lập tức tái xanh.
Ta thấy hắn vừa thay đổi sắc mặt, vừa thấy liền thay đổi thái độ, bỗng nhiên bưng tay bịt miệng lại: “Chẳng lẽ là, vương gia không có ý định tự thân vì Nguyệt Nga tiểu thư tiêu độc?”
Triệu Uyên: ….
Ngươi câm miệng lại đi.
Ta lập tức giả mù sa mưa tự cho mình một bạt tai, “Đều do thuộc hạ hồ đồ, vương gia là thiên kim chi tử, làm sao có thể tự thân vì người khác tiêu độc, dù cho người này là Nguyệt Nga…Coi như thuộc hạ cái gì cũng chưa nói đi ạ…”
Mắt thấy ánh mắt của Triệu Uyên như muốn ăn thịt người, ta tỏ vẻ nhát gan lùi lại hai bước, lộ ra nụ cười lấy lòng.
Triệu Uyên bị ta làm cho tức giận đến mức phải hít thở sâu mấy lần, mới miễn cưỡng đè ép cái trán đang bạo gân xanh: “Thập Thất, ngươi đến tiêu độc cho Nguyệt Nga tiểu thư.
”
Được rồi, ta cũng không hy vọng mình có thể thoát được.
Xoay người lại, ta xích lại gần nhỏ giọng (Kỳ thật thanh âm một chút cũng không nhỏ, ta chính xác là đang cố ý) hỏi thái y: “Vương viện phán, cái vấn đề tiêu độc này có cần phải chú ý cái gì không? Nếu ta nắm giữ sức lực không tốt, ra tay hơi nặng một chút, Nguyệt Nga tiểu thư sẽ thế nào?”
Đỗ Nguyệt Nga vốn đang thương tâm mất mát mà cụp mắt xuống, đột nhiên trừng mắt nhìn ta, nhưng ta không tránh không né, hướng nàng nở nụ cười bí hiểm.
Đúng vậy.
Lần này, ta vẫn là cố ý.
.