Hạng Gia Đại Thiếu

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Hạng Viễn ngẩng đầu liếc mắt nhìn người vừa tới một cái, chẳng chút để ý hỏi, “Tao có đắc ý hay không, liên quan quái gì đến mày?”

“Mày hại ba phải tới Điền Tây, còn dám nói là không liên quan?”

“Ông ấy đi đâu là do cấp trên quyết định, tao chỉ là một sinh viên nho nhỏ, há lại có thể chi phối được vấn đề này?”

“Mày…” Hạng Viễn không nhận, Hạng Tiêu cũng chẳng có cách nào, “Mày đừng tưởng dựa hơi Diệp gia thì muốn làm gì cũng được, đừng quên, thủ đô này không phải của nhà bọn hắn.”

“Tao biết mà, Tây Bàn Long – Đông Dẫn Phượng, mày thông đồng với Ninh gia ở Bàn Long sơn, đương nhiên coi thường Dẫn Phượng hạng và Diệp gia. Nói về bản lĩnh một chân đạp mấy cái xuồng, khắp chốn kinh kỳ cũng không ai so với Hạng nhị thiếu mày được.” Hạng Viễn trào phúng liếc nhìn Hạng Tiêu, bằng vài lời khua môi múa mép lập tức khiến đối phương tức đến mặt đỏ phừng phừng.

Việc chọn lựa phe cánh của đám con em thế gia đại tộc ở thủ đô là phi thường nhạy cảm, mỗi thiếu gia công tử đều có vòng quan hệ nho nhỏ của mình, loại người dựa vào Diệp gia để phát tài rồi lại âm thầm thông đồng với kẻ thù của Diệp gia, ngoại trừ Hạng Tiêu, đúng là không có người nào khác.

“Tao không qua lại với Ninh gia.” Hạng Tiêu biện hộ.

“Nha, Hạng nhị thiếu, nam tử hán đại trượng phu dám làm thì dám chịu. Dù sao mày cũng đã làm rồi, thừa nhận cũng có dọa người lắm đâu.” Phương Trác đứng dậy, trực tiếp đối diện với Hạng Tiêu, chớp chớp mắt, nói, “Mày cứ giấu giấu diếm diếm như đàn bà thế lại càng khiến anh em khinh thường.”

Khi bọn họ nói chuyện, vừa vặn có vài cậu ấm thế gia đi tới, thấy Phương Trác đang xỉ nhục Hạng Tiêu, cả đám đều nở nụ cười, “Phương thiếu, nói chuyện với ai vậy?”

“Không phải mọi người đều biết sao?” Phương Trác chỉ chỉ vào Hạng Tiêu, lớn tiếng trêu chọc, “Chính là tâm can bảo bối của Phó bộ trưởng Hạng – Hạng nhị thiếu gia!”

Mấy người cười khúc khích, mặt Hạng Tiêu lại càng đỏ hơn, trong mắt nhuốm đầy tức giận, bàn tay cũng gắt gao nắm chặt thành quyền. Từ lúc Hạng Trung Thành đột nhiên bị điều tới Điền Tây hắn đã biết sự tình không ổn, lúc công ty bị thu mua, hắn tưởng Hạng Viễn âm thầm ra tay cho nên thời điểm Hạng Trung Thành bảo sẽ đến Dẫn Phượng hạng đi tìm người kia, hắn mới không phản đối lời nào. Thế nhưng thật không ngờ, lần này ba hắn lại không đủ bình tĩnh, kết quả cùng lúc đắc tội với cả Hạng Viễn và Tam gia.

Người cha luôn yêu thương che chở cho mình đã bị điều đi, công ty cũng bị người thu mua đầy ác ý, ở trong trường học Hạng Tiêu lại càng khó đứng vững hơn. Đám thiếu gia công tử ngày thường vẫn luôn tỏ ra kính trọng hắn bỗng dưng hoàn toàn biến mất, nhóm nữ sinh từng điên cuồng ái mộ hắn cũng nhanh chóng thay đổi hành vi, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, nhị thiếu gia nhà họ Hạng đột nhiên phát hiện, hình như mình đã bị mọi người cô lập rồi.

Nếu Hạng Viễn không trở lại thì tốt biết bao! Thời điểm bị thầy giáo răn đe, bị các công tử thế gia khác cười nhạo, Hạng Tiêu đã nghĩ như vậy không chỉ một lần. Lúc này cũng thế, rõ ràng danh hiệu tôn vinh ‘Sinh viên khởi nghiệp’ là của hắn, thế mà sự xuất hiện bất ngờ của người kia lại khiến hắn để vuột đi.

Căn cứ vào bản tính kiêu ngạo, kỳ thực Hạng Tiêu cũng không quan tâm tới việc có giành được giải thưởng hay không, nhưng khi hắn ngồi dưới hội trường, nhìn kẻ đã từng là đối thủ tươi cười lên bục nhận thưởng thì trong lòng ít nhiều cũng có cảm giác không cam tâm. Huống hồ, trên thế giới này, kẻ muốn dệt hoa trên gấm thì nhiều, chứ mấy ai lại muốn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, khi hắn cô đơn sa cơ lỡ vận, cái hắn nhận được không phải an ủi vỗ về mà là nhạo báng trắng trợn vô cùng.

“Ngôi sao sinh viên khởi nghiệp cái gì, còn không phải dựa vào gia đình mà ngóc cổ lên sao!”

“Trước kia trâu bò như vậy, bây giờ đại thiếu chân chính đã trở về thì phải lập tức hiện nguyên hình thôi.”

“Nghe nói mẹ hắn là kẻ thứ ba…”

Lỗ tai tràn ngập đủ loại đàm tiếu, mỗi một câu đều đâm thẳng vào tim vào phổi của Hạng Tiêu. Cha mẹ là không thể lựa chọn, tuy năm đó cách làm của bọn họ không được đàng hoàng, nhưng đối với hắn, họ vẫn là người cha người mẹ tốt nhất trên đời, hắn không có một chút oán hận nào cả.

“Vì sao mày lại trở về?” Phẫn hận dâng tràn không có chỗ trút, cho nên hắn mới xúc động tới đây tìm Hạng Viễn.

“Ha ha ha… Đây là câu nói buồn cười nhất mà tao nghe được trong năm nay” Trong đám thiếu gia, một người tên là Lạc Bạch dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi Hạng Tiêu, cười châm chọc, “Mày là một đứa con riêng do kẻ thứ ba sinh ra, thế nhưng chạy đến trước mặt trưởng tử của nguyên phối(*) mà giương oai diễu võ, sao mà mặt mày dày thế?”

(*) Nguyên phối: Vợ chính thức, vợ cả

Đi theo Tiêu Nhạc Hằng và Hạng Viễn đều là những thiếu gia được gia tộc coi trọng, thân phận Hạng Tiêu vốn đã bị người lên án, hiện tại hắn còn chán sống chạy tới gây sự với Hạng đại thiếu gia, không phát uy thì đám công tử kia có khác gì mèo con bị bệnh hay không hả? Vì thế cho nên, không cần Hạng Viễn lên tiếng, bọn họ tôi một câu anh một câu, nhanh chóng chèn ép cho Hạng Tiêu đến không còn mặt mũi.

“Được rồi, để hắn đi đi,” Hạng Viễn ngồi trên miệng bồn hoa, chờ mọi người trêu chọc chán chê mới mở miệng nói với Hạng Tiêu, “Tao không rảnh để đi gây phiền toái cho mày, chỉ cần mày đừng sinh sự, không làm gì hại đến Diệp gia, về sau chúng ta sẽ coi như không hề quen biết.”

“Mày!” Hạng Tiêu vốn định tìm tới trút giận một phen, nào ngờ bản thân lại không được đối phương để vào trong mắt, hắn vừa xấu hổ vừa uất ức, khuôn mặt đẹp trai cũng vì thế mà vặn vẹo hẳn lên.

“Mày đi đi.” Hạng Viễn nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt bình ổn lại khoan dung, bản thân cậu đã từng bị người giày xéo vũ nhục tại M quốc, so ra, những gì Hạng Tiêu phải gánh chịu bây giờ, cũng chỉ là một chút cỏn con thôi.

Bởi vì từng trải, cho nên Hạng Viễn không thích mấy việc sỉ nhục người khác như thế này, hơn nữa cậu cũng chẳng có cảm giác với Hạng Tiêu, đối phương ưu tú cũng được, tầm thường cũng được, tóm lại là hắn như thế nào thì cũng có quan hệ gì với cậu đâu? Sau khi trọng sinh, người hoặc vật cần phải quý trọng rất nhiều, cậu không muốn lãng phí thời gian lên mình những kẻ chẳng liên quan.

“Không nghe thấy à? Anh Hạng bảo mày cút đấy!” Phương Trác sải chân bước tới, lớn tiếng quát lên.

Thấy Hạng Viễn dễ dàng buông tha cho mình như vậy, vẻ mặt Hạng Tiêu không khỏi có phần phức tạp. Hắn tự cho mình là một nhân vật đặc biệt, không ngờ lúc đứng trước mặt Hạng Viễn rồi, hắn mới phát hiện ra, ở trong mắt người ta, hắn chỉ là một thằng hề diễn hài kịch, ngay cả tư cách để làm đối thủ của người kia cũng đều không có.

Đây là sức mạnh của quyền thế ư? Hạng Tiêu đảo mắt nhìn thoáng qua kẻ có vẻ mặt thờ ơ ở trung tâm của cả đám người, cười khổ một tiếng rồi lặng lẽ xoay người rời đi.

“Cuối cùng cũng đi, chưa thấy ai không biết điều đến thế!” Hạng Tiêu vừa đi, bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng, Phương Trác nhảy chân sáo tới trước mặt Hạng Viễn, chỉ vào cậu, nói, “Anh, anh tử tế quá, nếu là em, nhất định phải vả cho nó sưng vù mặt lên!”

“Vừa rồi anh cũng có ngăn cản mày đâu!” Hạng Viễn nhún vai đầy vô tội.

Phương Trác ai oán liếc mắt nhìn ông anh của mình một cái, người này không biết vóc dáng cậu thấp bé, vả người sẽ lao lực lắm hay sao?

“Muốn vả mặt nó sao không nói sớm,” Lạc Bạch đi tới, khoác cánh tay dài lên vai Phương Trác, cười cười, “Nếu mày với không tới thì còn có anh em mà!”

“Thằng ma ốm này, cút ngay cho tao!”

Hai người vui vẻ trêu đùa, Hạng Viễn ở bên cạnh cũng cười theo, chờ khi cả bọn đùa đủ mới vung tay, hào sảng nói: “Hôm nay anh mày vui vẻ, phải mời mọi người một chầu chứ nhỉ?”

“Sao lại một chầu, phải mười chầu nha!”

“No chết ông mất!”

“Ăn cơm chắc chắn là phải có, ca hát massage… A không không không, ca hát là đủ rồi, ca hát là đủ rồi.” Dám lôi kéo anh Hạng đi massage này nọ, tuyệt đối là không muốn sống nữa rồi.

“Đừng khẩn trương như thế, đi thôi, ăn cơm trước đã.” Thấy Phương Trác lo lắng đến mức suýt nữa cắn đứt lưỡi, Hạng Viễn vui vẻ vô cùng, bảo cậu nhóc lái xe, sau đó đoàn người lập tức tiến về phía khách sạn Dật Hào.

Hôm nay Hạng Viễn mời khách không phải bắn tên không đích ngắm. Trước là cậu muốn cảm tạ mọi người đã chiếu cố đến mình, nếu không có đám anh em này, chuyện Hạng Tiêu cũng sẽ không thông thuận như vậy được; sau nữa là cậu muốn nghe quan điểm của mọi người về vần đề tạo dựng sự nghiệp riêng. Dù sao thì cậu cũng không muốn đi lên vết xe đổ của kiếp trước, nhất định phải kiếm cái gì đó để làm.

Đến Dật Hào, bọn họ đi vào phòng VIP đã đặt trước, vài người một phòng, gọi mấy món ăn, chọn một ít rượu, sau đó vui vẻ cười đùa, thái độ rất là thân thiết.

“Sao hôm nay Nhạc Hằng không đến?” Hạng Viễn kỳ quái hỏi.

“Hình như anh Tiêu có tiệc, không dứt ra được.”

“Đúng rồi, hình như lão gia tử nhà hắn gọi hắn đi.”

Trong cái vòng quan hệ nho nhỏ này, đừng thấy thân phận Hạng Viễn cao mà lầm tưởng, lãnh tụ tinh thần thực tế chắc chắn vẫn là Tiêu Nhạc Hằng. Điểm ấy, Hạng Viễn cũng phi thường đồng ý, dù cậu bằng tuổi Tiêu Nhạc Hằng, lại còn trọng sinh một lần, thế nhưng xét về lòng dạ thâm sâu, kiểu gì cũng không sánh ngang với đối phương đuộc.

Nhưng mà kiếp trước Tiêu Nhạc Hằng như thế nào nhỉ? Tại sao một chút ấn tượng cậu cũng không có nha! Hạng Viễn gãi gãi đầu, lại một lần nữa thống hận vì một kiếp không học vấn không nghề nghiệp của mình, nếu ngày ấy cậu để tâm tới chút tình thế của thủ đô thì hiện tại có lẽ cũng không đến mức bị động như này.

“Anh, hôm nay anh có thể uống rượu không?” Phương Trác cầm một chai rượu trắng, cười cười hỏi.

“Anh uống chút rượu vang là đủ rồi.” Thuốc bổ của bác sĩ Khưu thỉnh thoảng vẫn phải dùng đến, cho nên Hạng Viễn cũng không dám uống rượu linh tinh.

“Vậy được.” Dường như trong bất tri bất giác, mọi người đều bắt đầu chiếu cố Hạng Viễn nhiều hơn, thấy cậu chỉ uống rượu vang cũng không ai dị nghị, thậm chí Lạc Bạch còn chủ động uống cùng cậu nửa ly.

Uống ba tuần rượu, nếm vài món ăn, không khí trên bàn cơm đã náo nhiệt lên nhiều, Hạng Viễn thấy thời cơ đã tới, làm bộ lơ đễnh hỏi, “Gần đây chán quá, tôi với Tiểu Phương muốn tìm chút chuyện làm ăn, trong tay các cậu có mối nào ngon ngon không?”

“Mối ngon?” Mọi người nhất thời sửng sốt, đây là có ý tứ gì?

“Anh, anh muốn buôn bán hả?” Lạc Bạch cẩn thận thăm dò.

“Ờ.” Hạng Viễn gật đầu.

“Nhưng mà…” Đậu má, có ai không biết bá chủ thương giới chốn kinh kỳ! Người có tiền nhất cái thủ đô này chính là Tam gia đó! Mà anh Hạng – phu – nhân của Tam gia lại muốn làm ăn? Chắc không phải bọn họ uống nhiều quá nên say rồi đâu ha?

Thấy mọi người lộ ra vẻ mặt cổ quái, Hạng Viễn cũng ngượng ngùng, “Tôi làm thế có gì không đúng?”

“Không phải không đúng.” Mọi người đồng loạt lắc đầu, chẳng qua bọn họ cảm thấy có chút không thể tin được, mặc dù Hạng Viễn là anh em của bọn họ, nhưng cậu ta cũng là phu nhân của Tam gia. Có bá chủ thủ đô bao bọc, người này phải có bao nhiêu luẩn quẩn trong lòng mới quyết định tự mình chạy đi kiếm tiền đây!

“Nhìn bộ dạng của chúng mày đã thấy trong tay không có cái gì ngon ăn hết,” Phương Trác thấy Hạng Viễn khó xử, vội vàng nhảy ra hoà giải, “Về sau tao với anh Hạng mà kiếm được tiền, chúng mày đừng có thèm nhỏ dãi đấy!”

Nhỏ dãi cái gì nha, rõ ràng là dù bọn họ có cố gắng cả đời cũng chẳng thế sánh được với đầu ngón tay út của Tam gia.

“Bọn em không có ý đó, chỉ sợ Hạng thiếu không vừa mắt với việc buôn bán của bọn em thôi.” Lạc Bạch giải thích.

“Đúng vậy, đều là mấy phi vụ cỏn con vụn vặn, cho dù chút tiền mua lại công ty của Hạng Tiêu anh em cũng không có đủ đâu.” Đám thiếu gia này không nói láo, tuy bọn họ tương đối được gia tộc coi trọng, nhưng đều chưa tốt nghiệp đại học, tài nguyên trong tay cũng rất hữu hạn thôi.

“Đang bàn luận gì đó? Ai muốn làm ăn?” Khi cả đám đang ồn ào thì cửa phòng bị người mở ra, sau đó Tiêu Nhạc Hằng bước vào.

“Là anh Hạng muốn kinh doanh, mọi người còn đang thảo luận với nhau.”

“Kinh doanh?” Tiêu Nhạc Hằng nhíu mày, cười cười, quay sang nói với Hạng Viễn, “Chỗ tôi có một hạng mục, không biết cậu có hứng thú không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui