Hạng Gia Đại Thiếu

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Hạng Viễn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Tam gia ngã xuống. Khi nghe Cát Kiện nói Tam đang ở trong bệnh viện, cả người cậu đều rơi vào trạng thái mê man.

“Sao Tam gia lại bị thương?” Cậu tóm chặt cổ áo Cát Kiện, vội vàng hỏi.

“Trên đường về thành phố có người cố ý đâm xe, nhóm vệ sĩ đã cố hết sức mình, nhưng vẫn khiến Tam gia bị thương.”

“Có nghiêm trọng không? Có nghiêm trọng không?”

“Không nghiêm trọng lắm, nhưng mà…” Cát Kiện dừng một chút, gian nan mở miệng, “Nhưng lại khiến cho bệnh cũ tái phát.” Hạng Viễn vừa nghe tin này sắc mặt lập tức thay đổi, không cần quan tâm đến bất cứ cái gì, nhanh chóng chạy ra bên ngoài, “Mau đưa tôi tới bệnh viện.”

“Cậu chờ một chút, tôi phải tới thư phòng lấy vài món đồ.”

Hạng Viễn thoáng dừng bước chân, bất đắc dĩ nói, “Để chú Chu đưa anh đi, thuận tiện xử lý vết thương trên mặt một chút.”

Tuy cậu rất nóng lòng muốn gặp Tam gia, nhưng nhìn vào bộ dáng mặt mày be bét máu của Cát Kiện, rốt cuộc cũng không đành lòng.

Cát Kiện gật đầu, vội vàng bước đi.

Hạng Viễn đứng ở cửa trong chốc lát, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, vội vàng quay về phòng ngủ, sắp xếp chút đồ dùng cá nhân cho Diệp Tam gia.

Hai người xách đồ vội vã chạy tới bệnh viện. Bởi vì Tam gia bị tập kích cho nên cả tầng lầu đều bị Diệp gia khống chế, khi Hạng Viễn tới nơi, Tam gia vẫn đang nói chuyện cùng Diệp Khang Niên ở trong phòng. Cậu biết hiện tại không phải lúc thích hợp để tiến vào, nên chỉ có thể đè nén tâm tình nóng nảy, ngoan ngoãn chờ đợi ở ngoài.

Vết thương của Tam gia dự kiến sẽ phải tiến hành phẫu thuật, vì thế Diệp Khang Niên cũng không nấn ná lâu, nói hết những điều quan trọng rồi đứng dậy ra ngoài

“Đông Đông đến à?” Thấy Hạng Viễn lo lắng đứng ở góc tường, Diệp Khang Niên vỗ nhẹ bờ vai cậu, trấn an, “Đừng lo, Quân Niên không vấn đề gì.”

“Dạ,” Hạng Viễn gật gật đầu, ngây ngốc hỏi, “Em có thể vào không?”

“Đương nhiên, nhưng đừng ở lại lâu, hắn cần tiến hành phẫu thuật.”

“Vâng, em biết.” Được cho phép, Hạng Viễn một bước cũng không dừng, trực tiếp vọt vào phòng chuẩn bị.

“Đông Đông?” Tam gia đang nhắm mắt dưỡng thần, lại thấy cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, cảnh giác mở to đôi mắt. Ngay sau đó hắn đau lòng không gì sánh được, vội vã duỗi tay, cố gắng vươn về phía Hạng Viễn, “Đừng khóc, anh ổn.”

“Sao anh lại thành ra như vậy?” Tất cả lo lắng trong lòng bỗng chốc hóa thành nước mắt lách tách rơi xuống, cậu không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông của mình tái mặt nằm trên giường bệnh, cảm xúc đột nhiên không cách nào khống chế được.

“Đông Đông ngoan, anh không sao, lại đây.”

Hạng Viễn giơ tay lau nước mắt, chậm rãi dịch qua dưới ánh mắt trông đợi của Tam gia.

“Sao em lại đến đây? Đi cùng Cát Kiện à?” Tam gia giữ chặt tay cậu, ôn nhu giúp cậu lau nước mắt.

“Ừm, em vẫn chờ anh trở về, sau lại nghe được động tĩnh rất lớn ở đầu ngõ, cho nên vội vàng chạy ra xem, kết quả thấy Cát Kiện mang theo gương mặt đầy máu trở về…”

“Sợ lắm đúng không?” Tam gia sờ sờ đầu cậu, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, chỉ là vết thương ngoài da thôi, bác sĩ tiến hành tiểu phẫu, nghỉ ngơi vài ngày là ổn cả rồi.”

“Vâng, em không sợ.” Rõ ràng người đàn ông bị thương không nhẹ, thế mà còn phải an ủi mình, Hạng Viễn lau khô nước mắt, kiên cường mỉm cười, nói, “Anh ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ đi, em ở ngoài chờ anh.”

“Được.” Tam gia kéo tay Hạng Viễn, hôn hôn vài cái, mỉm cười nhìn theo cậu chầm chậm đi ra khỏi phòng chuẩn bị.

Phòng giải phẫu sáng đèn, Hạng Viễn ngồi trên ghế chờ, hai tay nắm chặt vào nhau, đặt lên trước trán nhỏ giọng cầu nguyện.

Thấy cậu lo lắng quá mức, Diệp Quan Đào khẽ thở dài, đi đến bên cạnh, khuyên nhủ: “Cậu đừng căng thẳng, chú ba không sao đâu.”

“Tôi biết.” Hạng Viễn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, rồi lại lập tức cúi đầu.

Lý trí vẫn luôn tự nhủ chắc chắn Tam gia sẽ không có việc gì, nhưng tình cảm lại khiến tâm tư cậu khó lòng lơi lỏng. Từ khi trọng sinh cho tới ngày hôm nay, Hạng Viễn luôn nghĩ mình sẽ là gánh nặng của Diệp gia, cho nên một mực né tránh nguy cơ, loại bỏ tất cả khả năng khiến Tam gia phải đưa mình ra nước ngoài.

Thế nhưng, ai có thể nói cho cậu biết, vì sao cậu không có việc gì, mà người đàn ông không có gì không làm được kia lại xảy ra chuyện? Lần này đã khiến vết thương cũ tái phát, về sau sẽ ra sao? Có khi nào người đàn ông của cậu sẽ rơi vào hoàn cảnh càng nguy hiểm hơn thế nữa?

Hạng Viễn thực sự hoảng hốt, cậu không biết việc mình trọng sinh sẽ mang tới thay đổi gì, số mệnh của bản thận cậu hay vận mệnh của Diệp gia? Hoặc là toàn bộ thế giới?

Lần này Tam gia bị tập kích chắc chắn Ninh gia không thoát khỏi liên quan, sau khi Diệp Khang Niên nghe được đầu đuôi câu chuyện, cũng không chờ Tam gia vào phẫu thuật mà lập tức rời đi.

Gia chủ của một đại tộc không còn thong dong như dĩ vãng, điều này rõ ràng thể hiện tính nghiêm trọng của sự tình.

Hạng Viễn ngồi ngoài phòng phẫu thuật, cũng không dám nghĩ nhiều, chỉ mong Diệp Tam gia có thể bình an, toàn bộ Diệp gia đều được bình an.

Không biết qua bao lâu, có thể là một hai tiếng, lại cũng có thể vì chờ đợi quá lâu nên quên mất khái niệm thời gian, chỉ biết đèn phòng giải phẫu vụt tắt, Tam gia được bác sĩ đích thân đẩy ra ngoài.

“Thế nào rồi?” Hạng Viễn vội vã vọt lên, khẩn trương hỏi.

“Phẫu thuật rất thành công, lát nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”

“Tốt, tốt quá.” Hạng Viễn kích động đến nói năng chẳng rõ đâu đuôi, cậu đặt tay lên tay vịn, muốn sờ sờ Tam gia, nhưng rồi lại không dám.

Bác sĩ đưa Tam gia về phòng bệnh, ở lại chờ Tam gia tỉnh dậy, kiểm tra đảm bảo tình trạng hắn hoàn toàn bình thường, mới nhẹ tay nhẹ chân đi ra bên ngoài.

“Quân Niên, Quân Niên…” Hạng Viễn ghé vào bên giường, ngây ngô gọi.

“Hửm?” Tam gia có chút mỏi mệt, nhưng sợ đứa nhỏ lo lắng nghĩ quẩn, nên vẫn cố chống đỡ nói chuyện với cậu vài câu.

“Anh có đau không?”

“Thuốc tê vẫn còn, không đau.”

“Vậy anh có buồn ngủ không?”

“Vừa tỉnh lại mà, em thử nói xem?”

“A… thế anh có khát nước không?” Hạng Viễn thật sự không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, chỉ có thể ngây ngô hỏi ra mấy câu cũng thực là ngu ngốc.

Tam gia bị cậu chọc cười, ngay cả vẻ uể oải cũng không còn bóng dáng, một phen kéo tay bảo bối của mình, ôn nhu nói, “Đúng là hơi khát, nhưng bác sĩ không cho anh uống nước.”

“Em dùng khăn ướt chấm môi cho anh nhé?”

“Anh nghĩ có một cách tốt hơn…”

“Cách gì?” Người nào đó hiếu kỳ hỏi.

“Em lại đây, cúi đầu xuống một chút.”

Người nào đó ngây ngô không rõ, cho nên ngoan ngoãn lại gần, cúi đầu xuống, sau đó hai cánh môi lập tức bị đối phương bắt giữ, “Ưm, ưm…” Tam gia dùng tay không cắm kim truyền vòng qua gáy cậu, chậm rãi làm nụ hôn này sâu thêm. Hạng Viễn chỉ có chút kinh ngạc chứ không hề kháng cự, cậu ghé vào giường bệnh, hôn đến cũng khá là vất vả.

“Chú ba…” Cửa phòng bệnh bị mở ra, ngay sau đó lại được đóng vào.

Hai người đang hôn môi nồng nhiệt nhất thời cứng đơ, khi Hạng Viễn thẹn thùng kéo giãn khoảng cách thì gương mặt cậu đã đỏ tưng bừng. “Là Quan Đào.” Thân thiết với người yêu lại bị cháu trai bắt gặp, Hạng tiểu thẩm bày tỏ mình đã chẳng còn mặt mũi để gặp người.

“Bảo nó vào đi.” Ngược lại Tam gia vô cùng bình tĩnh.

Hạng Viễn mặt đỏ tai hồng đi ra ngoài, không lâu sau Diệp Quan Đào xuất hiện trong phòng bệnh. Có thể khiến Diệp đại thiếu gia không gõ cửa đã vội vã xông vào khẳng định không phải chuyện tầm thường, quả nhiên, tin tức hắn mang đến đã khiến Tam gia phải nhíu mày lần nữa.

“Ninh gia vậy mà lại dùng tới thế lực của bộ phận kia?”

“Đúng vậy, cha đã đi xử lý rồi, nhưng mà kế tiếp, chắc chắn sẽ rất loạn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui