Thấy Thác Bạt Xảo Vân lại nhích đến, Tiêu Hùng nhất thời lại tháo chạy, trong lòng rất bất đắc dĩ, mình vẫn là da mặt quá mỏng.
Thác Bạt Xảo Vân nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Tiêu Hùng, thu hồi cơ thể, ưỡn thẳng lưng, đầu ngực ngạo nghễ đứng thẳng càng thêm nhô cao lên.
"Ngươi vừa nhìn thấy cái gì?"
Tiêu Hùng sững sờ, lập tức phản ứng lại, vội vàng phủ nhận nói: "Cái gì cũng không nhìn thấy".
Thác Bạt Xảo Vân bật cười khanh khách, trong ngôn ngữ tràn ngập kiều mị vô cùng mê hoặc: "Ngươi là người thủ hộ ta, ta sau này đều là người của ngươi, nếu ngươi muốn nhìn, ta..."
Tiêu Hùng nhìn Thát Bạt Xảo Ngọc cực kì xinh đẹp, nhất thời sầu não, nữ nhân này là cố ý sao.
Cố ý làm mình xấu hổ phải không.
Chỉ có điều mấy câu nói cuối cùng của Thác Bạt Xảo Vân, thực sự khiến Tiêu Hùng có chút động lòng.
"Ha ha..." Thác Bạt Xảo Vân đột nhiên ôm bụng cười, cười không kiêng nể gì: "Ta phát hiện ngươi quả nhiên rất ngấy thơ...."
Sắc mặt Tiêu Hùng nhất thời có chút đò bừng, phiền muộn phản bác nói: "Nhìn cô chẳng khác gì bách biến nữ lang, lúc thì đoan trang thánh khiết, lúc lại thiên kiêu bách mị...Rốt cuộc cái gì mới là con người thật của cô?"
Thác Bạt Xảo Vân lại chống hông hừ nhẹ một tiếng, một mặt đắc ý nói: "Nữ nhân như ta, gặp khách được, vào bếp được, lên giường được, ngươi cứ việc cười trộm đi".
Tiêu Hùng nhất thời không biết nói gì, nữ nhân này thực sự quá dũng mãnh mà.
Trêu chọc Tiêu Hùng một lát, tâm trạng Thác Bạt Xảo Vân trở nên mỹ hảo vô hạn, nhìn Tiêu Hùng phiền muộn, Thác Bạt Xảo Vân lại quay về chủ đề chính: "Chúng ta mới quay về, cần một khoảng thời gian nữa mới được, nhưng ngươi yên tâm, sẽ không quá lâu đâu, ngươi tranh thủ khoảng thời gian này tu hành cho tốt, muốn đánh bại Lạc Nhật Tiễn không phải là chuyện đơn giản, huống hồ, ngươi bây giờ là người thủ hộ Tây Hoang Điện Thánh nữ, đi ra ngoài, sẽ phải đối diện với rất nhiều lời khiêu chiến, cho nên ngươi phải mạnh mẽ hơn mới được".
Tiêu Hùng gật gật đầu, cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy, dù sao mình vẫn phải tu hành Nguyệt thần tiễn, ở Tây Hoang thần điện này cũng thanh tĩnh.
Chỉ là mình rời học viện lâu như vậy, e rằng bọn Thủy Yên, phụ thân đều lo lắng cho mình.
Chỉ có điều tình hình trước mắt, cũng chỉ có nhẫn nại.
Nơi này không như Hồng Nguyệt vương triều, có thể tìm người gửi thư...
"Đúng rồi, nghe nói nội bộ thần điện gần đây có phản đồ..."
Tiêu Hùng khẽ giật mình, tâm tư lập tức quay về hiện tại: "Thần điện có phản đồ, đây là tình huống gì?"
Thác Bạt Xảo Vân nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng nói: "Nghe nói có người phát hiện nội bộ thần điện có người câu kết với Linh Nguyệt hoàng triều, chỉ là trước mắt vẫn chưa biết rốt cuộc là ai, nhưng bây giờ đã có một số người tâm lý hoảng sợ, tất cả mọi người đều thi nhau nghi kị, ngươi dù sao ngày ngày tu luyện, cũng không đi đâu, không ảnh hưởng gì, tự ngươi biết chuyện này là được".
Tiêu Hùng trịnh trọng gật đầu, nếu chuyện này là thật, đúng là có chút khiến người ta thổn thức, xem ra dân tộc đoàn kết đến mấy, kiên cường đến mấy, cũng có lúc xuất hiện phản đồ, trước sức hấp dẫn cự đại của lợi ích cá nhân, bao giờ cũng có những người không thể chống lại.
"Đúng rồi, trứng Kim Dực Sư Thứu của ngươi đã ấp chưa, ngươi đừng để trong không gian huyết giới mãi, phải lấy ra ấp đi chứ..."
Tiêu Hùng bị Thác Bạt Xảo Vân nhắc nhở, mới nghĩ đến trứng Kim Dực Sư Thứu bị mình bỏ quên trong không gian huyết giới, vội vàng đem trứng Kim Dực Sư Thứu lấy ra.
Trứng Kim Dực Sư Thứu không có gì biến hóa, trong không gian huyết giới không thể dung nạp sinh mệnh, trong trứng Kim Dực Sư Thứu vẫn chưa ấp ra chim con, đương nhiên cũng không có thương tổn, nhưng cũng không có biến hóa.
"Trứng Kim Dực Sư Thứu này phải ấp thế nào?"
Tiêu Hùng nhìn trứng Kim Dực Sư Thứu bày trước mặt, có chút khó khăn gài gài đầu, đối với cái này, hắn một chút cũng không hiểu: "Còn nữa. ấp ra phải thuần phục thế nào?"
Thác Bạt Xảo Vân xoa cằm, chân mày hơi nhíu lại, bộ dạng suy nghĩ: "Ắp cái này ta từng nghe nói qua, đại khái chẳng khác gì ấp trứng gà, nhưng thuần phục nó, ta cũng không biết, hay là, ta đi hỏi điện chủ giúp ngươi, những thứ hắn biết rất nhiều, chắc chắn biết cách".
Tiêu Hùng đương nhiên không cự tuyệt, với Thác Bạt Xảo Vân thực sự không có gì phải khách khí, cười nói: "Được, cô hỏi giúp ta".
Tiêu Hùng gật gật đầu, nghĩ đến Thánh nữ khác mấy ngày trước chuẩn bị chọn ra, liền hỏi: "Đúng rồi, Thánh nữ chờ tuyển kia thì sao? Nàng bất ngờ quay lại, khiến vị trí vốn đã đến tay của người ta lại bay mất, không lẽ một chút động tĩnh cũng không có?"
Trên mặt Thác Bạt Xảo Vân có thêm hai phần mây đen, thấp giọng nói: "Tạm thời không có động tĩnh, nhưng ta đã nghe ngóng qua, Tô Thiến không phải ngọn đèn thiếu dầu, có lẽ trong lòng rất hận ta, chẳng biết lúc nào sẽ đâm ta một nhát sau lưng..."
Tiêu Hùng nhíu mày, trong khẩu khí không có quá nhiều lo lắng, ngược lại hình như có chút hả hê: "Xem ra nơi nào có người nơi đó có tranh đấu, nơi nào có lợi ích xung đột nơi đó có âm mưu, Tây Hoang yêu tộc đoàn kết thế nào, cũng không thoát khôi định lý này".
Thác Bạt Xảo Vân lựờm Tiêu Hùng một cái: "Ngươi cũng cẩn thận chút, nếu có người muốn đối phó ta, khẳng định cũng đối phó ngươi, thậm chí đối phó ngươi trước, ngươi là người thủ hộ ta, một vị Thánh nữ cả đời chỉ có thể lựa chọn một người thủ hộ, đối phó ngươi xong, rồi đối phó ta, chắc chắn sẽ đơn giản hơn nhiều".
Tiêu Hùng nhún nhún vai: "Ta đâu cũng không đi, ở trong Tâỵ Hoang thần điện này tu luyện, chẳng có ai đối phó được ta, họ đâu thể quang minh chính đại giết người trong Tây Hoàng thần điện, lại nói, ta đâu phải đồ ngốc, đứng im để người ta giết..."
"Tóm lại cẩn thận chút vẫn tốt hơn, ngươi tranh thủ tu luyện đi, qua khoảng thời gian này, chúng ta có thể phải ra ngoài một chuyến".
Tiêu Hùng nhướng mày: "Đi đâu?"
"Đại diện thần điện xuất hành các nơi, một đến trị bệnh cứu người, hai đến tìm hiểu tình hình sinh sống của Tây Hoang yêu tộc ngày nay... Nói một cách đơn giản, chính là dùng hết khả năng giúp đỡ những người cần giúp đỡ".
Tiêu Hùng ồ một tiếng, lại có chút nghi hoặc nói: "Trước đây cũng không nghe nàng nói, cái này hình như sẽ làm chậm trễ khá nhiều thời gian?"
Thác Bạt Xảo Vân lắc lắc đầu nói: "Sẽ không làm chậm quá lâu, ta chỉ đi một số khu vực tụ họp trọng yếu của Tây Hoang yêu tộc, những nơi khác đương nhiên sẽ có người phụ trách tiếp tục".
Tiêu Hùng ồ một tiếng, thở phào nhẹ nhỏm, cười nói: "Hành vi này của các nàng, có thể phát huy bao nhiêu tác dụng với Tây Hoang yêu tộc? Sao ta nhìn thế nào đều cảm thấy giống như đang làm màu..."
Thác Bạt Xảo Vân không phủ nhận, nhưng thần sắc trở nên nghiêm túc hiếm thấy: "Cho dù là làm màu, chỉ cần có thể giúp đỡ một bộ phận Tây Hoang yêu tộc, vậy cũng còn hơn không giúp được ai, huống hồ, Tây Hoang yêu tộc sinh sổng trong hoàn cảnh gian khổ như vậy, nếu đến tinh thần cũng không có kí thác, không có lý tưởng, vậy thì phải sống ra sao?"
Tiêu Hùng nhìn biểu tình nghiêm túc dị thường của Thác Bạt Xảo Vân, ngẫm nghĩ một lúc, tán đồng gật gật đầu nói: "Cô nói cũng có đạo lý, ta thu lại những lời vừa rồi".