Khoảng khắc Tiêu Hùng tiến lên, thanh niên đó cũng nhận ra Tiêu Hùng đang nhìn mình, càng căng thẳng hơn, thân thể đột nhiên hướng về phía trước, đồng thời, tay phải cũng rút ra từ trong ngực áo.
Con ngươi Tiêu Hùng bỗng nhiên co rút lại, tay phải thanh niên đó, nắm chặt một con dao găm lấp lánh hàn quang!
Không chỉ có vậy, trên lưỡi dao găm còn có một vệt lam sắc mắt thường có thể nhìn thấy được, rõ ràng là nhúng kịch độc!
Khoảng khắc đó, mắt người thanh niên trở nên vô cùng hung ác, giống như ma thú hung mãnh, toàn thân hắn tuôn trào chiến khí, sau lưng xuất hiện một chiền hồn hư ảnh độc xà màu sắc sặc sỡ, con dao đã biến thành hàn quang, đâm thẳng vào ngực Thác Bạt Xảo Vân.
Mắt Thác Bạt Xảo Vân đột nhiên trợn to, lộ rõ vẻ sợ hãi, nàng hoàn toàn không ngờ người thanh niên này lại bất ngờ công kích mình.
Thác Bạt Xảo Vân không phải võ giả, nàng thậm chí còn không kịp đưa ra bất cứ phản ứng hay động tác tránh né nào, chỉ ngồi đó trợn mắt nhìn con dao găm đâm đến trước ngực mình.
Mắt thấy con dao găm sắp đâm vào ngực Thác Bạt Xảo Vân, một ban tay đột nhiên từ bên cạnh với ra, giữ chặt lấy con dao găm.
Tiêu Hùng!
Thời điểm mấu chốt, Tiêu Hùng không kịp lấy ra bất cứ vũ khí gì, cũng không kịp đưa ra bất cứ công kích gì đối với người thanh niên, gần như là một loại bản năng, Tiêu Hùng trực tiếp giơ tay bắt lấy.
Tay Tiêu Hùng mặc dù giữ được con dao găm, cũng điên cuồng vận chuyển chiến khí, nhưng sự tình phát sinh quá đột nhiên, chiến khí của Tiêu Hùng căn bản không kịp vận hành hoàn toàn, lưỡi dao găm trong nháy mắt cắt đứt bàn tay Tiêu Hùng, nhưng Tiêu Hùng vẫn giữ bướng binh giữ chặt lấy con dao, ngăn không cho nó tiếp tục tiến lên.
Bất chấp bàn tay lúc này đang tóe máu, Tiêu Hùng tiến thêm một bước nữa, tay phải siết chặt đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào ngực thanh niên kia.
Thanh niên kia vị một quyền của Tiêu Hùng đánh bay ra ngoài, vượt qua đầu đám đông, sau đó rơi mạnh xuống đất, trong lúc nguy cấp, thực lực Tiêu Hùng bạo phát toàn bộ, thanh niên kia mặc dù là một võ giả, nhưng sao có thể đỡ được một quyền uy mãnh của Tiêu Hùng, cả lồng ngực lòm xuống, vẫn chưa rơi xuống đất, đã chết rồi.
Tiêu Hùng chẳng buồn nhìn thanh niên kia, quét ánh mắt qua những Tây Hoang yêu tộc còn lại, hắn lo lắng trong những người này vẫn còn thích khách khác.
Lúc này, mọi mới từ trong kinh biến vừa rồi phản ứng lại, thi nhau hét lên sợ hãi.
Tay trái Tiêu Hùng giữ chặt Thác Bạt Xảo Vân, đem nàng vẫn chưa phản ứng lại trực tiếp kéo ra sau lưng mình, sau đó mới xòe bàn tay phải.
Nhìn máu tươi chảy ra từ miệng vết thương, đã rất nhanh biến thành màu đen, chân mày Tiêu Hùng nhíu chặt.
Mẹ kiép, có độc, hơn nữa còn là kịch độc!
Tiêu Hùng nhanh chóng từ trong không gian huyết giới lấy ra một bình thuốc giải độc, trực tiếp đổ vào trong miệng, sau đó lấy ra một miếng vải quấn cánh tay mình lại, ngăn không cho độc tố thuận theo huyết dịch chạy vào tim.
Khi Tiêu Hùng chuẩn bị tiếp tục xử lý, hai bàn tay trắng muốt đã ấn chặt cánh tay hắn: "Đẻ ta giúp ngươi xử lý".
Tiêu Hùng nghiêng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt mỹ lệ của Thác Bạt Xảo Vân, trên khuôn mặt sạch sẽ như tuyết trắng đó không có bất cứ sợ hãi vì bị ám sát, có chỉ là vô cùng cảm kích và lo lắng.
Tay Tiêu Hùng bê bết máu, bàn tay bị cắt đứt ẩn hiện có thể nhìn thấy xương trắng hếu, may mắn Tiêu Hùng kịp thời dùng chiến khí bọc lấy cánh tay, mặc dù rất vội vàng, không phải toàn lực, nhưng ít nhiều vẫn cung cấp cho cánh tay một số bảo hộ, nếu không, e rằng cánh tay Tiêu Hùng đã bị cắt đứt.
Vết thương đối với Tiêu Hùng mà nói, mặc dù có chút thê thảm, nhưng đối với Tiêu Hùng mà nói không có vấn đề gì, phiền phức là trên con dao đó có dính độc tố.
Độc tố này rõ ràng là kịch độc cực kì cường liệt.
Mặc dù đã uống thuốc giải độc chuẩn bị từ trước, nhưng Tiêu Hùng vẫn không chắc chắn thuốc giải độc này có thể giải trừ tất cả kịch độc trên người hay không.
Động tĩnh bên này đã kinh động người bên ngoài, rất nhiều thần điện hộ vệ chạy vào, bao vây lấy bọn Thác Bạt Xảo Vân và Tiêu Hùng, người nào người nấy mặt đầy nộ khí liếc nhìn Tây Hoang yêu tộc xung quanh.
Những Tây Hoang yêu tộc đó cũng đã hồi lại thần, nhìn thấy có người ám sát Thánh nữ, ai cũng cảm thấy phẫn nộ, lớn tiếng chửi rủa, thậm chí có người còn chạy đến bên cạnh thanh niên đã chết, động thủ với thi thể thanh niên hành thích, tựa hồ như muốn tiên thi xả hận, đương nhiên có thần điện hộ vệ chạy đến tách đám người ra, đem thi thể thanh niên kéo sang một bên.
Thanh niên bỗng nhiên bạo khởi hành thích, khiến tất cả thần điện hộ vệ đều vô cùng căng thẳng, có một kẻ hành thích này, khó đảm bảo trong đám đông vẫn có thể ẩn giấu kẻ thứ hai, thậm chí nhiều thích khách hơn.
Rốt cuộc là ai muốn hạ độc thủ với Thánh nữ mọi người yêu mến?
Thủ lĩnh thần điện hộ vệ Chu Vô Nhai đã sắp xếp thần điện hộ vệ bao vây an toàn thành nữ, đồng thời phái người điều tra thân phận thanh niên này.
Ôn ào bên ngoài, không ảnh hưởng đến thao tác của Thác Bạt Xảo Vân, hai tay nàng mặc dù trắng nõn, nhìn có vẻ cực kì mềm mại, nàng ôm lấy tay Tiêu Hùng, trực tiếp cúi người xuống.
Tiêu Hùng thoáng giật mình, tay trái ngăn Thác Bạt Xảo Vân lại, thì thầm nói: "Có độc".
Thác Bạt Xảo Vân ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Chính vì có độc, nên mới phải hút ra, nếu không độc tố vào tim sẽ rất phiền phức."
Tiêu Hùng lắc lắc đầu: "Không cần hút, nó sẽ khiến nàng trúng độc đấy..."
Thác Bạt Xảo Vân vẫn kiên trì lắc đầu, khẩu khí không cho phép phản bác nói: "Nghe lời ta, ta là y sư, ta biết xử lý thế nào".
Tiêu Hùng còn chưa kịp nói gì, Thác Bạt Xảo Vân đã trực tiếp đẩy tay Tiêu Hùng ra, cúi đầu xuống, bắt đầu hút máu độc trong vết thương đã dần chuyển sang màu đen.
Thác Bạt Xảo Vân ôm cánh tay Tiêu Hùng, chuyên tâm hút máu độc, hút xong một ngụm, sau đó nghiêng đầu nhổ máu độc xuống đất, lại nghiêng đầu, tiếp tục hút.
Khuỷu tay Tiêu Hùng vừa hay chạm vào bờ ngực mềm mại nhô cao của Thác Bạt Xảo Vân, xúc cảm mềm mại khiến Tiêu Hùng cảm thấy có chút bối rối, nhẹ nhàng rút khửu tay mình, nhưng khửu tay hắn vừa động, Thác Bạt Xảo Vân đã dùng lực hai tay, kéo tay hắn lại, ấn mạnh xuống, khiến Tiêu Hùng càng phải dựa sát vào nàng, khửu tay càng trực tiếp được ôm vào lòng.
Tiêu Hùng nhất thời không dám giãy giụa nhiều, nhìn Thác Bạt Xảo Vân hút từng ngụm máu độc trên tay mình, trong lòng Tiêu Hùng nhất thời được một thứ tình cảm dịu dàng lấp đầy.
Hút một hồi, Thác Bạt Xảo Vân thấy máu chảy ra trên tay đã chuyển sang màu đò tươi, mới thở phào nhẹ nhỏm, căn dặn y nữ bên cạnh lấy một hộp thuốc cao đến, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên tay Tiêu Hùng, sau đó lại dùng vải ti mỉ quấn lại.
Thác Bạt Xảo Vân đến lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, nhẹ nhàng buông tay Tiêu Hùng, lúc này mới phát hiện cánh tay Tiêu Hùng hoàn toàn dán trên ngực mình, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hùng nói: "Máu tươi đã chuyển đò, ta vừa bôi cho ngươi cao trị thương và giải độc, đều là dược vật thần điện, hiệu quả rất không tệ, chắc là không sao nữa rồi".