Hàng Long Phục Hổ

Tiêu Hùng thấy khóe miệng Thác Bạt Xảo Vân vẫn còn vết máu tươi, vừa định lên tiếng, thì nhận ra trên mặt Thác Bạt Xảo Vân có một phần thanh khí dị thường, trong lòng thoáng giật mình, hô lên khe khẽ: "Nàng trúng độc rồi".
Thác Bạt Xảo Vân không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ mỉm cười dịu dàng nói: "Không sao, chỉ là một chút dư độc thôi, ta uống thuốc giải độc là được..."
Thác Bạt Xảo Vân vừa nói vừa đứng dậy, ai ngờ mới đứng lên, thân thể đã mềm nhũn ngã ngửa ra sau, Tiêu Hùng giật mình, giơ tay ôm ngang người Thác Bạt Xảo Vân.
Trên mặt Thác Bạt Xảo Vân có vài phần thần tình bất đắc dĩ, quay đầu nói với y nữ bên cạnh: "Cho ta một bình thuốc giải độc".
Y nữ vội vã đưa lên, Thác Bạt Xảo Vân cũng không kiêng kị mình đang nằm trong vòng tay Tiêu Hùng, cứ vậy mở nắp bình, uống luôn thuốc giải độc, sau đó mới quay sang Tiêu Hùng nở một nụ cười áy náy: "Không cần lo lắng, độc tố rất nhẹ, chỉ là ta không phải võ giả, sức đề kháng yếu, rất nhanh sẽ không sao..."
Tiêu Hùng nhíu mày nói: "Nàng chắc chứ?"
Thác Bạt Xảo Vân gật gật đầu, một lần nữa nói: "Không cần lo lắng, ngủ một giấc là khôi".
Tiêu Hùng gật gật đầu, đỡ Thác Bạt Xảo Vân dậy, đem nàng giao cho y nữ bên cạnh, nhíu mày hỏi: "Vậy nàng an tâm nghi ngơi, ta ra ngoài xem xét tình hình".
Thác Bạt Xảo Vân biết sức khôe mình bây giờ cũng không thích hợp làm bất cứ chuyện gì, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn bổ sung một câu: "Thích khách đó chỉ là trà trộn trong bọn họ, ngươi đừng trút giận lên dân chúng ở đây".
Tiêu Hùng thoáng sừng người, quay đầu nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thác Bạt Xảo Vân, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu nói: "Được, ta biết rồi".
Tiêu Hùng đúng là có chút phẫn nộ.
Không phải vì mình bị cắt đứt bàn tay, mà là vì có người ám sát Thác Bạt Xảo Vân.
Thác Bạt Xảo Vân thân là Thánh nữ, có thể cũng có lợi ích bản thân trong đó, nhưng thân là Thánh nữ, những gì nàng làm cho Tây Hoang yêu tộc, đều là thật tâm chân thành, nàng cũng là thật tâm yêu thương Tây Hoang yêu tộc, vì sự nghèo khổ của cả Tây Hoang yêu tộc mà lo lắng, nhưng một người như vậy, lại có người muốn ám sát nàng!
Lúc Tiêu Hùng đi ra, sắc mặt đã cực kì nghiêm túc, thủ lĩnh thần điện hộ vệ nhìn thấy hắn đi ra, vội vàng chạy đến.
"Thế nào, tra ra thận phận người đó chưa?"
Chu Vô Nhai có chút nuối tiếc trả lời: "Tra ra rồi, có người biết hắn, hắn không phải cư dân ở đây, mà là một kẻ lang thang, ừm. chính là loại người sống một mình... Hắn và Thánh nữ có lẽ không thù không oán, e rằng là bị người ta xúi giục, chỉ là hắn đã chết, tra không ra kẻ xúi giục sau lưng".
Tiêu Hùng nhíu mày, ngẫm nghĩ nói: "Chuẩn bị một phòng đơn, cách ly tất cả mọi người, không được lại gần, để Thánh nữ nghi ngơi được tốt, làm tốt công tác bảo vệ".
Chu Vô Nhai gật gật đầu: "Vậy tiểu đội y chữa bệnh của chúng ta vẫn tiếp tục chứ?"
Tiêu Hùng vốn dĩ muốn thu đội, nhưng nghĩ đến những lời Thác Bạt Xảo Vân vừa nhắn nhi, do dự một lúc nói: "Tiếp tục đi, Thánh nữ vừa nói qua, kẻ ám sát chỉ là trà trộn trong họ chứ bản thân họ không biết gì, không được trút giận lên họ... ừm. chú ý an toàn cho mọi người, ngoài ra, truyền đạt ý tứ của Thánh nữ đến chúng yêu, bảo họ không cần lo lắng, Thánh nữ không trách họ".
Chu Vô Nhai không chút do dự gật đầu, trong ánh mắt lộ ra sự khâm phục không hề giấu giếm: "Rò, Mộc Lâm đại nhân, ta sẽ đi làm ngay".
Thác Bạt Xảo Vân rất nhanh được sắp xếp vào một căn phòng đơn độc, xung quanh căn phòng đó đều là thần điện hộ vệ, các y nữ một lần nữa khôi phục công việc, chỉ là lực lượng bảo vệ được tăng cường, tất cả yêu tộc đều bị cách ly ở một cự ly nhất định, đến phiên ai, mới được đi vào khu vực này, tiến hành tựu chẩn.
Chu Vô Nhai cao giọng truyền đạt lời của Thác Bạt Xảo Vân đến tất cả yêu tộc thần sắc hoảng sợ đang tụ lại với nhau, nghe thấy Thác Bạt Xảo Vân đã rơi vào hôn mê mà vẫn không từ bỏ giúp đỡ mọi người, trên tuyết địa nhất thời quỳ đầy những yêu, tất cả yêu đều hai tay chạm đất, cảm tạ nhân từ của Thánh nữ, đồng thời cũng vì Thánh nữ cầu nguyện, hi vọng Thánh nữ có thể sớm ngày bình phục.
Tiêu Hùng sau khi nhìn thấy tất cả đã khôi phục bình thường, mới quay về căn phòng của Thác Bạt Xảo Vân.
Thác Bạt Xảo Vân nằm trên giường, bình yên như đứa trẻ đang ngủ, Tiều Hùng lại gần, nhìn kĩ mặt Thác Bạt Xảo Vân, chân mày càng lúc càng nhíu chặt.
Thanh khí trên mặt Thác Bạt Xảo Vân hình như không tiêu tán, ngược lại nồng đậm thêm hai phần.
Thuốc giải độc hình như không phát huy quá nhiều tác dụng?
Tiêu Hùng suy nghĩ một chút, đi đến góc phòng khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể mình, Tiêu Hùng khẽ giật mình, thân thể mình cũng vẫn ở trong trạng thái trúng độc, thuốc giải độc không thể hoàn toàn giải trừ độc tố trong người.
Độc tố quá mạnh!
Tiêu Hùng không có nửa phần do dự đi vào không gian hư nghĩ, tìm Lai Ân đại thúc lấy dược thiện và thực tài.
Ưu thế của không gian hư nghĩ là chỉ cần có năng lượng, Lai Ân có thể sáng tạo ra tất cả dược thiện thực tài cần thiết, trong dược thiện có không ít tác dụng giải độc, hon nữa còn có kì hiệu.
Sau khi dùng dược thiện, Tiêu Hùng bắt đầu lo lắng cho Thác Bạt Xảo Vân, sau khi hỏi Lai Ân một số thứ, Tiêu Hùng rút khôi không gian hư nghĩ.
Kiểm tra không gian huyết giới của mình, Tiêu Hùng thầm thở phào nhẹ nhỏm, may mà trong không gian huyết giới vẫn còn không ít dược thiện thực tài, đều là Tiêu Hùng chuẩn bị cho mình, dù sao không gian huyết giới cũng theo sự tăng cường của thực lực Tiêu Hùng mà biến rộng, còn Bách Thiện Đường của Tiêu Hùng không thiếu nhất chính là dược thiện thực tài.
Tìm được một căn bếp, Tiêu Hùng bận rộn nửa ngày, cuối cùng bưng ra một bát Lam hoa dược thiện có hiệu quả giải độc rất tốt.
Bưng dược thiện vào trong phòng, Tiêu Hùng đánh thức Thác Bạt Xảo Vân đang ngủ say dậy, do dự một chút, đỡ nàng ngồi dựa vào đầu giường, đem dược thiện đưa cho nàng.
"Thuốc giải độc không có tác dụng, nàng uống cái này đi".
Thác Bạt Xảo Vân nhìn Lam hoa dược thiện trong bát, trên mặt có vài phần kinh ngạc: "Cái này lại là dược thiện gì, ngươi hình như biết chế tác rất nhiều dược thiện, ngươi là một dược thiên sư sao?"
Tiêu Hùng gật gật đầu, nhưng không giải thích quá nhiều, chỉ đem bát dược thiện trong tay đẩy đến trước mặt Thác Bạt Xảo Vân.
Thác Bạt Xảo Vân hơi động tay phải, nhất thời nhíu mày, ngẩng đầu có chút bất đắc dĩ nói: "Ta không có khí lực..."
Tiêu Hùng gật gật đầu, trực tiếp ngồi xuống mép giường, cầm chiếc thìa trong bát, khuấy khuấy mấy cái nói: "Vậy ta đút cho nàng".
Thác Bạt Xảo Vân ngoan ngoãn há miệng, nhận miếng đầu tiên Tiêu Hùng đút cho, nhìn Tiêu Hùng yểu ớt nói: "Ngươi lại cứu ta một lần..."
Tiêu Hùng khẽ lắc đầu, thì thầm nói: "Đừng nghĩ nhiều, ta là người thủ hộ của cô, ta không bảo vệ cô, thì ai bảo vệ cô?"
Mắt Thác Bạt Xảo Vân sáng lên, trong ánh mắt nhìn Tiêu Hùng có thêm vài phần ấm áp và dịu dàng: "Đúng vậy, ngươi là người thủ hộ ta, ngươi sẽ mãi mãi bảo vệ ta chứ?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui