Lạc Thanh Từ vừa nghĩ đến đây, trong rừng trúc đột nhiên nổi lên một trận cuồng phong, lúc bắt đầu chỉ có lá trúc run rẩy đung đưa dữ dội, sau đó cành trúc đều cong đi xuống.
Những đệ tử kia dồn dập giơ lên tay áo ngăn trở bão cát, chợt từng tiếng kêu to phẫn nộ từ trong khe nứt nổ tung, quạ ba chân giống như đám mây đen lớn mang theo gió lốc, che kín bầu trời hướng về phía đoàn người nhanh chóng lao xuống.
Trong chớp mắt, nhóm thiếu niên hiểu đời không sâu đã bị đâm đến người ngã ngựa đổ.
Quạ ba chân gần như đã phát điên, móng vuốt sắc bén kéo lên hạ xuống khiến cho một đám người chưa từng thấy qua loại chiến trận này một bên bị hất bay, một bên bị cào nát bả vai, náo loạn không thể tả.
Từng tràng tiếng kêu thảm thiết cùng sợ hãi không ngừng vang lên, sôi sùng sục, rất náo nhiệt.
Lần lượt từng khối ngọc bài bị bóp nát, bảy trăm đệ tử đảo mắt liền treo màu hơn một trăm người.
Hiện trường còn lại không đến mấy chục người có thể đứng vững, Nguyễn Ly ngay ở trong đó.
Đệ tử vượt qua vòng đầu thí luyện phần lớn đã chạm tới ngưỡng cửa tu tiên, bước đầu có bản lĩnh ngưng tụ linh lực.
Nhóm người còn đứng vững nhanh chóng dùng linh lực đọ sức cùng quạ ba chân, chỉ có Nguyễn Ly, thanh trường kiếm trong tay nàng ánh sáng ảm đạm, không có linh lực, chỉ có kiếm phong.
Nàng đang gắng gượng chống đỡ, toàn bộ bằng chiêu thức ứng đối kẻ địch.
"Đứa nhỏ này, khá lắm." Cố Chi Triều không biết lúc nào đã tới, hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Ly rồi nói một câu như vậy.
Dẫn tới mấy vị đại lão đều hứng thú quan sát tài năng mới nổi này, chỉ có Lạc Thanh Từ lòng nóng như lửa đốt, trong mắt lược hiện một tia sầu lo, nàng đã ngồi yên không được nữa.
Phần lớn người tu đạo đều theo con đường tu tâm và tu linh, mượn linh lực củng cố thể phách cường hãn.
Một khi linh lực tiêu hao hết hoặc mất đi tu vi, lực công kích sẽ rớt xuống còn thua cả phàm nhân có thể trạng cao to.
Nhưng vẫn có một ít người không chỉ tu linh, còn luyện thể.
Nguyễn Ly chính là thuộc nhóm người này.
Luyện thể phải trải qua muôn vàn thử thách, qua nhiều lần gọt giũa, chịu nhiều thống khổ, vết thương chồng chất mới làm nên thành tựu.
Trong nguyên tác, Nguyễn Ly ban đầu không luyện thể, mà sau khi bái sư mới được sư tôn mài giũa ra tới.
Cốt truyện làm sao càng ngày càng lệch? Chẳng lẽ nàng xuất hiện đã mang đến hiệu ứng bươm bướm sao?
Bên kia quạ ba chân không ngừng bổ nhào xuống, bất luận trúng mục tiêu hay không, nó đều sẽ bay lên thật cao, chuẩn bị cho vòng công kích kế tiếp.
Nhiều người không biết ngự kiếm, phạm vi linh lực công kích càng có hạn, đối mặt một đám quạ ba chân nắm giữ quyền chế ngự bầu trời, chỉ có thể cứng đối cứng.
"Địch nhiều ta ít, tiếp tục như vậy sẽ bị đào thải.
Người ngã xuống nhanh đứng lên, đừng suy tính chuyện khác nữa, cứu người trước."
Nguyễn Ly nhíu mày, đối những người xung quanh hô vài câu, sau đó nghiêng người tách ra một con quạ ba chân.
Quả nhiên là nữ chủ, tính giác ngộ rất cao, vừa xuất hiện đã có phong thái thủ lĩnh.
Lạc Thanh Từ thỏa mãn cực kì, Tiểu Long Tử nắm rõ tình thế rồi.
Chỉ thấy Nguyễn Ly triển khai bộ pháp, trong nháy mắt tiếp cận mấy người Diệp Không.
Quạ ba chân phía sau đuổi theo không bỏ, Nguyễn Ly lại không thèm để ý, trái lại xoay trường kiếm đâm thẳng về phía Diệp Không.
Diệp Không sắc mặt trắng bệch, cuống quít nghiêng đầu tránh ra, trong tay một đạo linh lực tàn nhẫn bắn tới, hướng về yết hầu Nguyễn Ly mà đi.
Người ở Càn Nguyên Điện trông thấy tình cảnh này mà giật mình, phong chủ Vọng Nguyệt Phong thân mình hơi động, liền biến mất ở tại chỗ.
Hắn vội vàng đi ngăn thảm kịch, hoàn toàn không hay biết ngay khi Diệp Không giơ tay, Lạc Thanh Từ đã loáng một cái không còn hình bóng.
Lạc Thanh Từ vẫn luôn nhìn chằm chằm Nguyễn Ly, lúc Nguyễn Ly tiếp cận Diệp Không, nàng liền biết nàng ấy muốn làm gì.
Theo cốt truyện, nữ chủ cùng Diệp Không quan hệ rất xấu, nguyên nhân là do trong quá trình thí luyện kết thù, Diệp Không suýt chút nữa hạ sát nữ chủ.
Tuy rằng mấy vị phong chủ ra tay can thiệp, nhưng nữ chủ vẫn bị trọng thương, suýt nữa không qua khỏi vòng thí luyện thứ hai.
Vì lẽ đó Lạc Thanh Từ một mực lưu tâm.
Bảo vệ Tiểu Long Tử của nàng là trọng yếu nhất, những cái khác đều là quỷ.
Giang Nguyệt Bạch kinh ngạc nhìn bạch y nữ tử bên cạnh biến mất ở tại chỗ, sau đó màn ảnh trước mặt mọi người toàn bộ ngưng trệ, đột nhiên tiêu thất.
Không cần nói cũng biết, là Lạc Thanh Từ ra tay ngưng trọng thời gian!
Khu rừng trúc ầm ĩ náo động trong nháy mắt bị treo hình ảnh, ngay cả gió cũng im bặt, chỉ có đầy trời lá trúc khô vàng phác họa ra đường nét của nó.
Quạ ba chân giương nanh múa vuốt, nét mặt sợ hãi hoảng loạn của thiếu niên, giống như tượng điêu khắc bị thời gian bỏ rơi.
Lạc Thanh Từ lẳng lặng xuất hiện trong mảnh thời không ngưng trệ này.
Nàng nhìn Nguyễn ly duy trì động tác xuất kiếm, vẻ mặt nàng ấy kiên định mà thản nhiên, vầng trán khẽ nhíu, môi mỏng nhếch lên, nhìn không ra một tia tì vết.
Như vậy gần gũi ngắm nhìn, vẫn là hoàn mỹ không góc chết.
Quả nhiên là sắc đẹp làm điên đảo Tu Chân giới.
Lạc Thanh Từ đưa tay gạt xuống vài chiếc lá trúc treo không, đi tới trước mặt hai đương sự.
Nàng liếc nhìn Diệp Không, tay phải nhanh chóng phất qua đạo linh lực nơi yết hầu của Nguyễn Ly, làm nó lệch rồi ba tấc, nhắm thẳng vào quạ ba chân đang chộp tới phía sau lưng nàng ấy.
Làm xong đâu đó, ánh mắt nàng rơi vào trên người Nguyễn Ly.
Trên mái tóc nàng ấy còn dính một mảnh lông tơ quạ ba chân, Lạc Thanh Từ dừng lại một hồi, đưa tay nhẹ nhàng bắt phiến lông chim này, chậm rãi phun ra một hơi, xoay lưng biến mất rồi.
Trong nháy mắt nàng rời đi, hết thảy đều khôi phục như lúc ban đầu.
Bức tranh huyên náo và hỗn loạn được tái hiện.
Trong tiếng xé gió, trường kiếm của Nguyễn Ly đâm trúng đầu quạ ba chân phía sau Diệp Không, mà Diệp Không linh lực cũng đánh nát quạ ba chân sau lưng Nguyễn Ly.
Diệp Không giật nảy mình, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên cùng mờ mịt.
"Ân, ta làm chuyện này không quá phận chứ?" Lạc Thanh Từ vững vàng ngồi trên ghế, liếc nhìn Tiết Thành đang lảo đảo trở về chỗ, lại hướng Cố Chi Triều dò hỏi.
Cố Chi Triều khoát tay áo, quy củ là chết, người là sống, đây là chuyện ngoài ý muốn, sẽ không đào thải Nguyễn Ly.
Nàng ấy vì cứu Diệp Không mà bị Diệp Không hiểu lầm đánh lén, nếu Lạc Thanh Từ không ngăn cản kịp, để Nguyễn Ly xảy ra chuyện, đó chính là oan uổng nàng ấy rồi.
Nghe thế, Lạc Thanh Từ không hề nhiều lời, lại tiếp tục quan sát màn ảnh.
Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, mấy người ngồi đây đều không kịp phản ứng.
Chỉ có Cố Chi Triều nhướng mày nhìn Lạc Thanh Từ.
Những người khác không ý thức được, chỉ có Tiết Thành hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Vừa phát hiện tình huống không đúng, hắn lập tức truyền tống qua sẵn sàng ra tay can thiệp Diệp Không nhất chiêu, nhưng hắn còn chưa lộ diện đã bị giam cầm bên trong hư không, nhìn Lạc Thanh Từ đi tới hiện trường trước hắn một bước.
Người tu tiên đến trình độ nhất định, đạp không phá phong dễ như trở bàn tay, thế nhưng hiếm có ai ngưng trọng được thời không.
Điều kỳ quái chính là, hắn chỉ còn nửa bước lên Phân Thần vẫn bị cản trở, trong lòng hắn nghi ngờ không thôi, Lạc Thanh Từ đã nghịch thiên tới mức này sao? Lẽ nào nàng đã thần không biết quỷ không hay khôi phục cảnh giới Đại Thừa?
Nghĩ đến đây, Tiết Thành yên lặng đánh giá Lạc Thanh Từ, chắp tay thi lễ: "Hoài Trúc Quân quá lời, vốn là phải làm."
"Hoài Trúc Quân vừa đi cứu người sao?" Viên Túc một mặt khó mà tin nổi nhìn Lạc Thanh Từ.
Tuy nói mấy vị ngồi đây đều có trách nhiệm bảo vệ đệ tử thí luyện an toàn, nhưng trong mắt họ, dựa theo tính cách quạnh quẽ của Lạc Thanh Từ, đừng nói là đệ tử tham gia thí luyện, coi như đồ đệ Tô Ngọc của nàng, nàng cũng không nhất định động tay.
"Ồ, mặt trời mọc đằng tây rồi sao, Hoài Trúc Quân trái tim sắt đá, không biết thương xót chúng sinh, dĩ nhiên sẽ cứu người?" Vạn Triệt, phong chủ Trích Tinh Phong nghe Viên Túc nói, lập tức mở miệng châm chọc.
Hắn cùng Lạc Thanh Từ có thù cũ, lúc trước đồ đệ hắn gặp chuyện, hắn đến cầu xin Lạc Thanh Từ cho bảo vật cứu giúp, nhưng Lạc Thanh Từ nhất định không nhả ra, khiến đồ đệ hắn tu vi vĩnh viễn dừng ở Trúc Cơ.
Vì lẽ đó hai người xưa nay không hợp nhau, nói chuyện cũng không lưu tình chút nào.
Trên mặt Lạc Thanh Từ không có một tia cảm xúc, trong lòng lại đang thầm mắng.
Tiếp tục như vậy, đừng nói ngày sau nữ chủ muốn tìm nàng nợ máu trả máu, một đám vai phụ lung ta lung tung này hợp lại cũng có thể khiến nàng gặp chuyện.
Một mực nàng không thể biện giải, chỉ có thể đến một cái tiếp một cái, bát tô đều nện khắp trên lưng nàng rồi.
"Cứu người không nhất định là thiện tâm, hẳn là nữ tử kia có chỗ đặc biệt, làm Hoài Trúc Quân nổi lên lòng mến tài, muốn thu làm đồ đệ." Tần Nam Dương nói chuyện càng là âm dương quái khí.
Lạc Thanh Từ cảm thấy tâm mệt, nàng biết chính mình không được người hoan nghênh, trước đây ở Thiên Diễn Tông nàng giữ danh hiệu đệ nhất thiên tài, khiến chúng đệ tử ngước nhìn, mà nhóm sư huynh tỷ muội cũng ngụy trang đến mức hòa hòa khí khí.
Hiện tại, Thiên Cơ Tử không ở, tu vi chính mình trì trệ không tiến, oán hận trong lòng bọn họ liền nhân cơ hội bộc phát.
"Không có thiện tâm, Nam Dương Quân cùng Vạn Phong Chủ ăn nói nên thận trọng.
Ta vô thiện tâm, nhưng có trí nhớ." Ánh mắt nàng nghiêng dò xét bọn họ, mở miệng nói.
Tiếng nói của nàng lãnh đạm, ngữ khí lạnh lẽo, tuy rằng ngữ điệu không cao nhưng lực uy hiếp mười phần.
Hai người kia tu vi thấp hơn nàng, lập tức đóng lại miệng, trên mặt nhưng đủ cả sắc màu.
Mười mấy năm này bọn họ chưa từng nghe Lạc Thanh Từ phản bác, cho nên mới trắng trợn không hề kiêng dè, nhưng không ý nghĩa thật sự dám cùng nàng trở mặt.
Cho dù nàng tu vi đại ngã, trước mắt cũng là Phân Thần trung kỳ, để một đám nửa bước Phân Thần như bọn hắn không dám thật bất kính.
Nàng lại tu theo Vô Tình Đạo, kia Tuyệt Tình Kiếm Quyết đã là tầng thứ bảy, nếu chọc giận nàng rồi, nàng cũng không nhất định sẽ đối đồng môn hạ thủ lưu tình.
Bọn họ ở kia nghĩ cách châm chọc, bên này Lạc Thanh Từ lại đang cao hứng.
Ngón tay nàng đếm đếm, nhẫn nhịn nghĩ: Vừa rồi nàng nói hai câu, tổng cộng hai mươi bốn chữ.
Thật sự là nghẹn chết nàng, chỉ mấy chữ mà phải giả bộ nghiêm trang cùng khủng bố nói ra, thật sự không thoải mái.
Đổi thành dĩ vãng, nàng đã như súng máy liên thanh bắn phá hai tên kia rồi.
"Được rồi, ở trước mặt chúng đệ tử, xin các vị trưởng lão cùng phong chủ giữ hòa khí." Cố Chi Triều giơ tay giảng hòa, ngăn trở hai nam nhân tiếp tục khua môi múa mép.
Thí luyện còn đang tiến hành, Diệp Không bắn ra đạo linh lực kia đã hối hận rồi.
Tuy rằng hắn tự mãn, nhưng không phải kẻ ác, huống hồ bây giờ hắn mới hiểu, Nguyễn Ly không thể nào ở thời điểm đó đối hắn hạ độc thủ, nàng chỉ là muốn giúp hắn đánh quạ ba chân sau lưng.
May là vừa rồi linh lực lệch đi, nếu làm nàng trọng thượng, các vị phong chủ nhất định sẽ xử lý hắn.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn nhất thời năm màu lộ ra, nhìn Nguyễn Ly muốn nói lại thôi.
Nguyễn Ly chỉ là liếc nhìn hắn, cũng không nói gì, tựa hồ nàng không để ý việc hắn suýt nữa tung ra sát chiêu đối với nàng.
"Lại tách ra, liền không còn kịp." Nguyễn Ly nhanh chóng cứu một nữ đệ tử bên cạnh, quét mắt nhìn đám người xung quanh, không khỏi tức giận nói.
Từ Mộ Sơn vốn đang ác chiến bên kia cũng không phải kẻ ngốc, hắn đã nhìn ra vấn đề, vội vàng nói: "Cứu người, đứng sát lại chúng ta mới có cơ hội, sau đó cùng nhau vượt ải."
Hắn xếp hạng nhất vòng đầu, tự nhiên cũng có chút bản lĩnh cùng được người tin cậy, so với Nguyễn Ly, lời hắn nói hữu hiệu hơn nhiều.
Những người ngã dưới đất nhanh chóng được nâng dậy, mọi người cũng dồn dập áp sát.
"Quạ ba chân tốc độ rất nhanh, móng vuốt linh hoạt, nhưng khi công kích bị chặn nó sẽ ngưng trệ.
Nhược điểm của nó là đầu, vì vậy nó sẽ ngẩng đầu trong lúc tấn công chúng ta." Nguyễn Ly một bên đánh, một bên thở gấp nói.
Hoa Nhứ Vãn đã sớm chú ý Nguyễn Ly, nàng luôn cảm thấy Nguyễn Ly biết rất nhiều, thật sự rất an toàn khi đứng bên cạnh nàng ấy, vì vậy lập tức tiếp lời: "Chúng ta nên làm sao đây?"
Nguyễn Ly thoáng nhìn nàng, "Người linh lực dồi dào đứng giữa, còn lại vây quanh bốn phía phòng hộ, khi quạ ba chân vừa lao xuống tấn công, lập tức đánh vào đầu nó."
Hoa Nhứ Vãn không chút do dự lớn tiếng lập lại lời nàng, đồng thời nhắc nhở: "Từ Mộ Sơn, Diệp Không, các ngươi bảo tồn linh lực, tránh lãng phí."
Trong nháy mắt, những người chạy tán loạn bắt đầu ôm làm một đoàn, tạo thành mười mấy vòng.
Bên ngoài chống đỡ, ở giữa dùng linh lực công kích quạ ba chân.
Nguyễn Ly cũng không biết ngự kiếm, nhưng người nàng nhẹ như yến.
Ngay khi một con quạ ba chân vuông góc bổ nhào xuống muốn bắt lấy Hoa Nhứ Vãn, Nguyễn Ly nhảy lên một cái, mượn lực từ vai người bên cạnh, cả người lăng không bay lên.
Trên không trung nàng cùng quạ ba chân chính diện đối chiến, nàng vung kiếm lên, quạ ba chân to lớn như vậy liền rơi xuống, đập ầm ầm trên đất.
"Xin lỗi." Nàng vững vàng rơi xuống, trường kiếm xoay tròn một vòng, mũi kiếm hướng lên trên chém một nhát, cắt đứt móng vuốt một con quạ ba chân khác.
Máu tươi bắn sượt qua mặt nàng, một ít đọng ở trên khóe mắt đuôi lông mày, làm trước mắt nàng lan tràn ra một mảnh hồng.
Nàng hơi chớp mắt, giơ tay lau một chút, một đạo vết máu từ đuôi mắt lướt qua, nàng quay đầu hướng người vừa bị giẫm lên vai nói lời xin lỗi.
Thiếu nữ thân thể như ngọc, y phục dính máu, giữa một mảnh hỗn loạn có vẻ đặc biệt trấn định, cũng tự nhiên khiến người liếc nhìn.
Vết máu nơi khóe mắt càng làm cho da thịt trắng thuần có thêm chút sắc thái, vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm, tăng thêm vẻ quyến rũ khó tả.
Để người kia vốn trong lòng sinh oán ý nhất thời đỏ mặt, nhìn đến ngây dại.
"Nha đầu này, chúng ta đã xem nhẹ nàng." Tiết Thành trong mắt mang theo cười, tràn đầy cảm khái.
- -----------------------------------.