Vân Huyên nhìn Phục Linh sắc mặt đột nhiên trắng bệch, ánh sáng trong mắt theo lời của nàng dần tắt, trong lòng tức khắc hoảng hốt.
Nàng biết Phục Linh lý giải sai rồi, vội vàng nói: "Phục Linh, ý của ta là...."
Phục Linh thất hồn lạc phách mở miệng, vành mắt đều đỏ, "Nguyên lai ta còn không được làm thế thân, nàng rốt cuộc xem ta là gì?"
Vân Huyên chân tay luống cuống, "Không phải, ta không phải ý này, Phục Linh, không có thế thân, từ đầu tới cuối đều là nàng, ta chỉ có nàng, chưa từng có người khác."
Phục Linh ngây ngẩn cả người, nàng nhất thời có chút không hiểu ra sao, chỉ chỉ chính mình, "Nàng chỉ có ta?"
Sự tình đã đi đến nông nỗi này, Vân Huyên cũng không định giấu giếm.
Mấy ngày nay Phục Linh rầu rĩ không vui, luôn hỏi nàng vì sao không tiếp thu nàng ấy, làm nàng một lòng giống như hỏa nướng dầu chiên.
Phục Linh đi rồi, nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, cho dù Lạc Thanh Từ không nhắc đến, nàng cũng muốn thẳng thắn một lần, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ khiến hai người các nàng tăng thêm phiền não.
Vì thế nàng đứng lên thi lễ với Nguyễn Ly cùng Lạc Thanh Từ, "Vương thượng, vương hậu, đã làm phiền các ngài, ta sẽ giải thích rõ ràng với A Linh."
Dứt lời nàng dắt lấy tay Phục Linh, "Ta mang nàng trở về."
Lạc Thanh Từ đối việc Vân Huyên gọi nàng vương hậu đã là cam chịu, mà Nguyễn Ly nghe được lập tức tâm hoa nộ phóng, vẫy vẫy tay, "Suy nghĩ cẩn thận liền tốt, đi thôi, ta cùng vương hậu nhà ta chờ tin vui của các ngươi."
Phục Linh đầu óc còn choáng váng, liền như vậy ngây ngốc mà bị Vân Huyên nắm rời đi.
Dọc theo đường đi, Phục Linh mấy lần nhịn không được muốn hỏi, nhưng Vân Huyên chỉ là quay đầu nghiêm túc nhìn nàng: "Chúng ta về nhà, ta sẽ nói cho nàng biết tất cả, được chứ?"
Phục Linh từ nhỏ liền không cha không mẹ, Vân Huyên với nàng mà nói chính là nàng hết thảy dựa vào, dù cho đã bái sư, hiện giờ nàng cũng có thể tự mình đảm đương một phía, nhưng đối mặt Vân Huyên, nàng vĩnh viễn là đứa trẻ ngoan, cũng vô pháp cự tuyệt nàng ấy.
Vân Huyên đem lại cho nàng một loại an tâm kỳ diệu, làm nàng đình chỉ suy nghĩ hỗn loạn, chuyên chú mà nhìn chằm chằm nàng ấy.
Mà khi Vân Huyên nhìn đến ánh mắt Phục Linh, tim đập không biết vì sao bắt đầu không quy luật.
Nhiều năm như vậy nàng vô số lần rối rắm nhẫn nại, rất nhiều thời điểm an ủi chính mình như vậy cũng tốt rồi, ở bên Phục Linh, chiếu cố nàng ấy cả đời.
Nhưng mỗi lần muốn dung túng bản thân đối Phục Linh tiến thêm bước nữa, nàng lại nhớ tới cảnh tượng ngày đó Mạnh Thuyền trút hơi thở trong vòng tay nàng, nàng liền cảm thấy chính mình không xứng, cũng thực có lỗi với Mạnh Thuyền.
Mà Phục Linh tuy rằng không nhớ tới, nhưng càng ngày càng giống Mạnh Thuyền trong quá khứ.
Từ thói quen nhỏ, cử chỉ nét mặt, ngay cả biểu đạt tâm ý đều không khác xưa, làm Vân Huyên một lòng không ngừng dày vò.
Nếu không phải Phục Linh biểu hiện ra khổ sở cùng suy sụp, có lẽ nàng đến bây giờ vẫn còn chần chừ.
Nghĩ vậy nàng nhanh hơn tốc độ, mang theo Phục Linh trở về căn nhà gỗ, nơi nàng đã canh giữ nàng ấy phá xác ra đời.
Phục Linh từ lúc sinh ra đến lúc hóa hình đều ở chỗ này, trước khi bái sư nàng vẫn sống ở đây, căn nhà này chứa đựng quá nhiều hồi ức của nàng, mà trong những ký ức đó đều là Vân Huyên.
Nàng còn đang ngơ ngác nhìn phòng ở quen thuộc, Vân Huyên đã ôm nàng ngồi xuống.
Phục Linh thu hồi suy nghĩ tán lạc, nhìn Vân Huyên, chờ nàng ấy mở miệng.
"Chuyện ta sắp kể có lẽ sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nàng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không được có gánh nặng, nàng nghĩ gì đều có thể nói cho ta biết, không cần cố kỵ."
Phục Linh khẽ gật đầu, nàng đôi tay không tự giác nắm chặt, có chút khẩn trương.
Tâm sự đè ở đáy lòng lâu như vậy, rốt cuộc có thể thổ lộ, Vân Huyên mấp máy môi mấy lần cũng không thể nói thành lời.
"Trước đây nàng luôn hỏi ta vì sao phải đeo lên hạt châu nhỏ, ta từng nói rằng là có người tặng cho nàng bảo bối, cần thiết mang bên mình."
Nghe Vân Huyên nói, Phục Linh nhịn không được lấy ra hạt châu màu tím vẫn luôn đeo trên cổ.
Tuy rằng ảm đạm không ánh sáng, tài chất lại ôn nhuận như ngọc, thoạt nhìn cũng không đục lỗ.
"Cho nên?" Nàng có chút nghi hoặc hỏi Vân Huyên.
"Kỳ thật đây là ca ca nàng đưa cho nàng.
Hạt châu này vốn rực rỡ lấp lánh, thập phần xinh đẹp, chỉ là đã xảy ra một số việc, nó mới trở nên ảm đạm như vậy."
"Ca ca ta? Ta có ca ca?" Phục Linh mở to hai mắt.
"Đúng vậy, Mạnh Kiều là ca ca nàng, nàng trước kia tên là Mạnh Thuyền."
Vân Huyên gọn gàng dứt khoát đáp lời khiến Phục Linh nhất thời phản ứng không kịp, nàng dĩ nhiên biết Mạnh Kiều, ngoài Vân Huyên thì Mạnh Kiều là người thân thuộc nhất của nàng, tựa như huynh trưởng.
"Mạnh Thuyền?" Phục Linh ngơ ngác lặp lại.
"Khó trách ta cảm thấy huynh ấy rất thân thuộc, hóa ra huynh ấy là ca ca ta.
Nhưng ta....!Ta không phải Long tộc sao? Cho nên Hoài Trúc Quân nhắc đến Ngự Long Giả, chính là ta ư?"
Vân Huyên nghe được trái tim nhịn không được run lên, đây là vết thương lòng vĩnh viễn không thể khép, bi kịch của các nàng không khởi phát từ khế ước, mà chính bởi vì ba chữ Ngự Long Giả kia.
Khóe mắt Vân Huyên trong hồi ức đỏ lên, nhìn Phục Linh đáy mắt thủy quang lấp loáng, nàng không muốn bại lộ cảm xúc trước nàng ấy, nhưng miệng vết thương quá đau, nàng căn bản nhịn không nổi nữa.
Nói hết tất cả với Phục Linh, thân thế nàng ấy, giữa các nàng tương ngộ quen biết hiểu nhau, lại đến bất đắc dĩ chia lìa, sinh ly tử biệt.
"Lúc ấy nàng bởi vì mạnh mẽ cởi bỏ khế ước dẫn tới bị khế ước chi lực phản phệ, cuối cùng ca ca nàng dùng Tụ Hồn Châu lưu giữ hồn phách của nàng.
Sau đó Long tộc vừa lúc có một trứng rồng vô pháp nở, vương thượng giúp ta đưa hồn phách của nàng vào, mượn trứng rồng giúp nàng một lần nữa xuất thế."
Phục Linh đã sớm có dự cảm, hiện giờ nghe thấy đáp án này nhất thời đầu óc có chút hỗn loạn, hoàn toàn không biết nên làm ra phản ứng gì
Sau một hồi nàng ngẩng đầu lên nhìn Vân Huyên, "Nàng rất thích Mạnh Thuyền đúng không?"
Vân Huyên không trả lời, nhưng ánh mắt của nàng đã thắng qua thiên ngôn vạn ngữ.
Phục Linh hốc mắt có chút chua xót, "Cho nên nàng đối tốt với ta, chỉ bởi vì ta là nàng ấy?"
Vân Huyên có chút nghẹn lời, trong mắt cũng có chút gấp, "Ta vô pháp phủ nhận là bởi vì cái này, nàng thực để ý đúng không?"
Phục Linh cúi đầu suy nghĩ, khẽ gật đầu rồi lại lắc đầu, ngay khi Vân Huyên muốn nói tiếp, nàng ngăn trở Vân Huyên, ngước mắt nhìn nàng ấy, "A Huyên, tuy rằng ta rất muốn giữa chúng ta thanh thanh bạch bạch bắt đầu, nhưng loại sự tình này ta quá nhiều rối rắm sẽ chỉ làm nàng khó xử, cũng khiến chính mình khó chịu."
Vân Huyên sợ nhất chính là Phục Linh không tiếp thu được sự thật, dù cho là cùng một người, nhưng không có ký ức quá khứ, toàn bộ hồi ức đều hoàn toàn mới sáng lập, nói nàng ấy là một người khác cũng không sai.
Một người độc lập, ai lại nguyện ý bản thân trở thành hình bóng của người khác.
Nghe được những lời Phục Linh vừa nói, trái tim Vân Huyên đều treo lên, cơ hồ vẫn không nhúc nhích, chờ nàng ấy nói tiếp.
Phục Linh hòa hoãn cảm xúc, trong mắt hiện lên một tia nhút nhát, nàng rụt rè nói: "Ta không thèm nghĩ những cái đó, cũng sẽ không vì vậy mà trách nàng, suy cho cùng, người khổ sở nhất chính là nàng, ta cái gì đều không nhớ rõ.
Ta vừa sinh ra liền hưởng thụ sự chăm sóc của nàng, nàng chiều chuộng ta hết mực, ở bên nàng nhiều năm như vậy, ta đều trôi qua sung sướng, ta cũng chưa từng chịu ủy khuất gì.
Ta chỉ là, chỉ là có một vấn đề muốn biết, nàng đúng sự thật đáp ta có được không?"
Trong lòng Vân Huyên giống như nghẹn một đoàn trọc khí, trái tim nàng bị ép đến rầu rĩ phát đau, nhưng nàng lại ở trong đó cảm nhận được hân hoan, ngũ vị tạp trần, thế cho nên đáy mắt nàng sương mù bao phủ, nàng chớp mắt nhẫn nại, khi mở miệng thanh âm lại làm bại lộ cảm xúc của nàng.
"Nàng cứ nói đi."
Phục Linh ngực phập phồng vài lần, mới nức nở nói: "Nàng đối tốt với ta bởi vì ta là Mạnh Thuyền, ta có thể lý giải.
Nhưng ta cái gì đều không nhớ rõ, nàng kia là người thế nào, từng đối xử với nàng ra sao, khi đó chúng ta ở chung đã xảy ra chuyện gì, ta hoàn toàn không biết.
Thậm chí ta cũng không biết mình cùng người kia có giống nhau không, nhưng ta thích nàng, muốn ở bên nàng là sự thật.
Cho nên A Huyên, nếu ta không phải Mạnh Thuyền, biểu hiện của ta nhiều năm qua có thể lọt vào mắt nàng không? Ta lấy thân phận Phục Linh ở bên nàng, nàng sẽ thích ta chứ?"
Nàng không muốn phủ nhận sự quan tâm mà Vân Huyên dành cho nàng, chỉ bởi vì nàng là Mạnh Thuyền, nàng cũng không muốn nhiều rối rắm chuyện này.
Nhưng nàng rất sợ Vân Huyên tiếp thu nàng, chỉ bởi vì nàng là người kia.
Sống bên nhau lâu như vậy, từ lúc nàng phá xác đến khi trưởng thành, nàng cũng sẽ có lúc tùy hứng, cậy sủng sinh kiều, hướng Vân Huyên cáu kỉnh, nhưng trong trí nhớ Vân Huyên chưa bao giờ nổi giận với nàng, cũng chưa từng đối nàng thờ ơ lạnh nhạt.
Vậy nếu bỏ qua tầng gút mắt này, nàng có chọc Vân Huyên chán ghét hay không, nàng biết Vân Huyên không chỉ một lần khổ sở vì nàng mất đi ký ức, thậm chí bởi vì không còn người kia bên cạnh mà ảm đạm sầu thương.
Dọc theo đường đi ý niệm này không ngừng lặp đi lặp lại tra tấn nàng, mỗi lần nghĩ đến nàng liền khổ sở đến không được.
Nghe được vấn đề làm Phục Linh rối rắm, Vân Huyên trợn to hai mắt, miệng cũng khẽ nhếch, biểu tình tràn đầy kinh ngạc, ngay sau đó lại có chút chua xót, thế cho nên nàng không có biện pháp kiểm soát nét mặt của mình.
Khóe miệng nàng giật giật, giọng mũi cũng nặng lên, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, bị người mình yêu chọc trúng đầu quả tim, lập tức cảm xúc thiếu chút nữa nhẫn không được.
Nàng cúi đầu sửa sang lại biểu tình, áp xuống đắng chát nơi cổ họng, nhưng khi mở miệng tiếng nói lại như cũ nghẹn ngào, "A Linh, ta mặc kệ nàng nhớ hay quên, cũng mặc kệ hiện giờ nàng là ai, nàng là một người sống sờ sờ, một đường đi đến tận đây nàng không nên tự hoài nghi bản thân.
Nàng là người rất tốt, vô luận nàng có phải Mạnh Thuyền hay không, nàng vẫn luôn là một cô nương ưu tú.
Ta không phải thánh nhân, ta có thể cất giấu bí mật này nhiều năm như vậy, không chỉ vì ta có thể chịu đựng, mà vì nàng cho ta rất nhiều an ủi.
Nếu không phải dĩ vãng để lại quá nhiều tiếc nuối cùng đau khổ, ta liền hoàn toàn buông bỏ tâm tư, để nàng trôi qua cả đời không lo không nghĩ."
Nàng duỗi tay lau nước mắt cho Phục Linh, tiếp tục khàn giọng nói: "Ta yêu nàng không chỉ bởi vì nàng là Mạnh Thuyền, mà còn bởi vì nàng là Phục Linh.
Ta ở bên nàng những năm qua thực vui vẻ, cũng thực an tâm, niềm vui sướng này hoàn toàn tách biệt với quá khứ nàng là Mạnh Thuyền."
Được đến hồi đáp chắc chắn, nỗi lo sợ trong lòng Phục Linh rơi xuống, nàng nước mắt rơi như mưa, không quan tâm duỗi tay ôm lấy Vân Huyên.
Trong lòng nàng đong đầy cảm giác an toàn, rồi lại sinh ra một cổ chua xót không thể miêu tả, đầy ngập cảm xúc cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu nghẹn ngào oán trách, "Vậy nàng vì sao vẫn luôn cự tuyệt ta?"
Vân Huyên hồng hốc mắt, hàm chứa nước mắt ôm Phục Linh, "Là ta cố chấp, ta nhìn thấy nàng trôi qua nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, liền vẫn luôn muốn giữ hiện trạng này, nhưng A Linh, quá khứ ta cùng nàng có quá nhiều tiếc nuối, đều là ta sai lầm, mỗi lần nhớ tới ta đều trằn trọc không yên.
Nàng trưởng thành rồi, ta thống khổ tiếc nuối xem như được đền bù, nhưng nghĩ đến năm đó nàng ôm theo bao nhiêu tiếc hận rời đi, ta liền không có biện pháp yên tâm thoải mái mà bắt đầu lại tất cả."
Phục Linh từ trong ngực Vân Huyên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy đau lòng, "Sao nàng không nói sớm cho ta biết, nếu nàng từ đầu nhắc nhở ta, ta liền có thể sớm hồi ức lại, cũng sẽ không để nàng một mình đau khổ chịu đựng."
Vân Huyên nín khóc mà cười, rũ mắt nhìn người trong lòng, "Ta không biết nàng có nguyện ý tiếp thu những hồi ức kia hay không, nàng trong mắt ta vẫn luôn là một người độc lập, ta đã vì tư tâm can thiệp nhân sinh của nàng rồi, cho nên ta không thể lại tiến thêm một bước quyết định thay nàng, làm nàng phải lựa chọn là Phục Linh hay là Mạnh Thuyền."
Phục Linh quả thực không biết nên đáp thế nào, nàng nhịn không được búng tay lên trán Vân Huyên, "Đồ ngốc này, sao nàng không ngẫm lại một chút, chẳng lẽ biểu hiện của ta chưa đủ làm nàng tín nhiệm sao? Hơn nữa, năm đó không chỉ nàng sai, ta lựa chọn cái chết để trả tự do cho nàng, bỏ lại nàng một người thống khổ, ta ngàn vạn sai lầm rồi, điểm này ta nên đền bù cho nàng mới phải."
"Nhưng mà, sao đột nhiên nàng lại nói hết cho ta biết? Là Hoài Trúc tiên tôn khuyên nàng sao?" Phục Linh có chút tò mò hỏi.
Vân Huyên khẽ lắc đầu, "Ta bổn ý không muốn làm nàng bối rối, nhưng ta chịu đựng không nổi nữa, ta đã làm nàng đau khổ rồi, nàng có quyền được biết quá khứ của mình.
Những tiếc nuối kia Mạnh Thuyền đã mang theo, ta không muốn nàng lại vướng vào."
Nếu nói phía trước Phục Linh còn hoài nghi Vân Huyên không thật lòng với mình, thì hiện giờ nàng đã xác định.
Trái tim nàng hoàn toàn bị nữ nhân cố chấp mà chân thành này chinh phục, từng lời Vân Huyên mang theo săn sóc cùng để ý, khiến nàng hoàn toàn đầu hàng.
Nàng chăm chú nhìn Vân Huyên, sau một hồi nhẹ giọng nói: "Ta hiện giờ vẫn chưa nhớ rõ quá khứ, nàng có thể tạm thời buông xuống chuyện năm đó mà tiếp thu ta hay không? Ta sẽ thực cố gắng nhớ lại, những tiếc nuối kia ta cũng sẽ đền bù cho nàng, được không?"
"Nàng không cần cố gắng nhớ đến, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi.
Ta đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần nàng tin ta, nguyện ý lấy thân phận Phục Linh ở bên ta, ta liền thấy đủ.
Chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều năm, ta không muốn lại phí phạm thời gian."
Phục Linh bị Vân Huyên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm, lại nghe nàng ấy thổ lộ tâm tình, gương mặt không tự giác trào ra một cổ hồng, trái tim nàng đập thật sự mau, nơi lồng ngực một luồng xúc động khó có thể ức chế, nàng nhìn bờ môi Vân Huyên gần trong gang tấc, ngẩng đầu liền hôn lên.
Hành động này đã hao hết toàn bộ dũng khí của nàng, trong lúc Vân Huyên còn sững sờ, nàng đã lùi về động tác, vùi vào trong ngực Vân Huyên không dám nhìn nàng ấy.
Vân Huyên ngây người một lát, giơ tay sờ sờ khóe môi chính mình, nơi đó ấm áp vừa rời đi, nhưng cũng đã lưu lại dấu vết, làm trái tim nàng nhịn không được gia tốc, hoàn toàn không nói đạo lý.
Nàng cúi đầu nhìn Phục Linh vành tai đỏ bừng, nhấp miệng nở nụ cười.
Nàng xưa nay bình tĩnh tự giữ, rất hiếm khi giãn ra nét mặt, tuy giây lát lướt qua, nhưng vẫn minh diễm không gì sánh được.
"Vậy nàng có thể dẫn ta đến những nơi ngày xưa chúng ta từng trải qua?"
Người trong ngực đột nhiên nói một câu như vậy, làm Vân Huyên có chút lăng, sau khi hiểu ra nàng nhẹ giọng nói: "A Linh, nàng không cần phải nhớ lại, mọi chuyện đều đã trôi qua, ta không muốn nó trở thành gánh nặng của nàng."
Phục Linh khẽ lắc đầu, "Ta muốn tiếp nhận nó, bởi vì đó là quá khứ của ta và nàng.
Chỉ bằng mấy chữ này, nó liền không phải gánh nặng.
Vô luận tốt xấu, chỉ cần có liên quan tới nàng, ta đều muốn biết.
Khi còn nhỏ ta vẫn luôn luyến tiếc vì gặp nàng quá muộn, chưa từng cùng nàng trải qua những năm tháng gian khổ nhất, hiện giờ phát hiện ta chỉ là quên mất, cho nên ta rất hy vọng mình có thể nhớ tới."
Vân Huyên đỏ mắt, "Chính là rất khổ sở." Đoạn ký ức kia quá mức thống khổ, nàng không muốn Mạnh Thuyền nhớ tới, nhưng đó cũng là hồi ức quý giá nhất của các nàng.
"Chỉ có khổ sở sao?"
Vân Huyên cúi đầu nhìn nữ tử trong ngực, nàng đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên gặp Mạnh Thuyền, tiểu cô nương kia có chút ốm yếu, mở đôi mắt to tròn tràn đầy thương xót cùng đau lòng nhìn nàng, duỗi tay về phía nàng.
"Không phải, cũng có rất nhiều vui vẻ."
"Vậy là tốt rồi."
"Phục Linh......"
"Nàng cứ gọi ta là A Thuyền đi."
Vân Huyên trọn to mắt, có chút khó có thể tin.
Nàng chưa từng nhắc qua năm xưa chính mình gọi Mạnh Thuyền thế nào, là trùng hợp sao?
"Ta cảm thấy nàng hẳn là gọi ta như vậy."
[Phiên ngoại Vân Huyên – Mạnh Thuyền kết thúc].