Kim Long hiển nhiên là muốn khảo nghiệm Nguyễn Ly, mà vấn đề này Nguyễn Ly đã sớm được Hồng Ảnh nhắc nhở, rằng vị đại năng để lại truyền thừa tính tình rất cổ quái, trước khi tọa hóa đã chạm tới ngưỡng cửa phi thăng.
Có thể tưởng tượng vị Kim Long này mạnh đến mức nào, càng muốn mạng chính là, hắn rất chán ghét nhân loại.
Nguyễn Ly trong lòng căng chặt, nàng tự biết sức mình, chẳng sợ Kim Long chỉ còn lại một sợi tàn hồn, nàng hiện giờ cũng không phải đối thủ của hắn.
Nàng dư quang nhìn Lạc Thanh Từ, trong lòng khó chịu đến lợi hại.
Dựa theo thực lực của Trì Thanh, hoàn toàn không cần thiết cùng Kim Long ngạnh chống, nàng ấy làm như thế, hẳn là đã nhận ra ý đồ Kim Long, cho nên muốn trước tiêu hao của hắn một đợt linh lực.
Vừa rồi Kim Long cùng Trì Thanh đánh một trận, thân ảnh đều trong suốt, xem ra Trì Thanh đã đánh hắn trọng thương rồi.
Dạng này chỉ sợ tàn hồn trước mắt đối Trì Thanh địch ý càng sâu, một cái vung đuôi vừa rồi hắn rõ ràng là muốn lấy mạng nàng ấy.
Nếu chính mình không thể đạt được truyền thừa của hắn, Trì Thanh sẽ khó bảo toàn tính mạng.
Nghĩ đến đây, nàng lập tức đánh lên mười hai vạn phần chiến ý, nàng dùng nghịch lân khó khăn lắm mới cứu được Trì Thanh trở về, tuyệt không thể để nàng ấy bị lão già này làm hại.
Dưới cái bóng to lớn của rồng vàng, ấu long chỉ cao ba thước thật sự quá nhỏ bé, thậm chí nhìn từ xa có chút đáng thương.
Nhưng Kim Long nhìn nàng, sự thưởng thức trong mắt càng ngày càng thịnh, tuy rằng nàng thân thiết với nhân loại làm hắn có chút buồn bực, nhưng khí thế của nàng rất hợp ý hắn.
Khó khăn lắm mới gặp được hậu duệ kim long, chính là nàng huyết thống lại không thuần.
Nghĩ đến đây, hắn có chút ghét bỏ mà nhăn lại mi.
Không đợi hắn cân nhắc thêm nữa, Nguyễn Ly đã một cái xoay quanh mà lên, bay thẳng đến chỗ hắn.
Thân ảnh nho nhỏ lúc này như một cơn gió mạnh, trong hang động tối tăm chỉ có ánh sáng lập lòe của long viêm bên ngoài hắt vào, chập chờn đong đưa, mơ hồ có thể thấy được tàn ảnh của kim long cùng tiểu hỏa long.
Không gian trong động cũng không lớn, cất chứa được con rồng vàng khổng lồ đã thập phần miễn cưỡng, mà Nguyễn Ly tiểu thân thể lại như cá gặp nước, lượn qua vòng lại dưới đỉnh đầu Kim Long, linh hoạt cực kỳ.
Kim Long dùng năm móng vuốt cùng lúc, nhưng không có biện pháp bắt được nàng, trong mắt hứng thú càng ngày càng dày đặc.
Nhưng hứng thú của hắn rơi vào trong mắt Nguyễn Ly, chính là khiêu khích cùng xem thường, ánh mắt nàng lạnh xuống, thân hình ngưng ở giữa không trung, hai mắt nhìn chằm chằm Kim Long.
Ngay khi Nguyễn Ly dừng lại, Kim Long lập tức quay đầu nhào về phía nàng.
Ở thời khắc con rồng vàng lao xuống, cự trảo thẳng chụp vào nàng, nàng một cái thuấn di vòng qua đuôi rồng, bay lên đỉnh huyệt động.
Vừa đáp xuống đỉnh chóp, Nguyễn Ly một khắc không ngừng, nhanh chóng xoay người, nhân lúc Kim Long ưỡn thân ép về phía đỉnh động, nàng thuận thế vòng qua bụng hắn, không chút lưu tình mà phun hắn một ngụm long viêm.
Ngọn lửa rồng nóng như thiêu đốt, Kim Long trong nháy mắt cảm thấy đau rát, hắn nhanh chóng dựng thẳng lân giáp, quanh thân linh lực mãnh liệt mà ra.
Long viêm của Nguyễn Ly tuy rằng uy lực không nhỏ, nhưng trước mặt viễn cổ thần, ngọn lửa này căn bản không đủ chống lại hắn, rất nhanh đã bị xua tan.
Kim Long phát ra một tiếng cười nhạo, con ngươi hồng quang đại thịnh, chuẩn bị đùa giỡn với nàng một chút.
Nhưng ý cười trên mặt hắn sau một khắc liền ngưng kết, bởi vì ngay khi hắn dựng lên lân giáp, Nguyễn Ly đã dùng linh lực đột phá cái chắn, há miệng phun ra mấy đạo kiếm băng, bắn thẳng đến da thịt bên dưới lân giáp kia.
Chờ Kim Long ý thức được chính mình lơi lỏng phòng ngự, hắn đã bị đâm trúng vài chỗ.
Càng muốn mệnh chính là, Nguyễn Ly công kích lại đúng vào chỗ hắn bị Lạc Thanh Từ chém bị thương, tức khắc toàn bộ hư ảnh có chút lập lòe.
"Ngươi là hệ hỏa, làm sao có được công pháp hệ băng?" Kim Long ổn định lại hình thể, nghiêm túc thăm dò Nguyễn Ly.
Nguyễn Ly có chút lăng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ sư tôn, nàng lạnh lùng nói: "Không cần thiết nói cho ngươi."
Tuy tàn hồn này có thần thức Kim Long, nhưng chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi, Nguyễn Ly cũng không sợ đắc tội hắn.
Nàng lại một lần công kích đi qua, Kim Long cũng không còn khinh địch nữa, linh lực trong mắt như kiếm vũ ào ạt bắn tới.
Mặc dù thân thể hắn bị không gian hạn chế, nhưng linh lực lại không chịu ảnh hưởng, dưới sự tàn phá dữ dội của mưa tên bão kiếm, Nguyễn Ly tốc độ bắt đầu không theo kịp.
Dày đặc kiếm khí làm nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhìn chúng nó như tia chớp tập kích lại đây, nàng không có thời gian phản ứng, chỉ có thể trốn tránh.
Đang lúc nàng khắp nơi bôn tẩu, một đạo linh quang cắt qua lưng nàng, tức khắc xốc lên một mảnh long lân, làm nàng đau đến xuyên tim, thân thể nhoáng một cái liền ngã xuống.
May mắn thời điểm khẩn cấp nàng ổn định thân thể, mới đề khí né tránh, đạo linh quang xẹt qua người nàng, đánh vào trên mặt đất mở ra một cái hố to.
Nguyễn Ly lòng nóng như lửa đốt, vẫn luôn không dám trốn về nơi Trì Thanh đang nằm, hiện tại nàng ấy nàng hôn mê bất tỉnh, nếu chính mình chạy đến đó, dẫn tới Kim Long ra tay liên lụy, Trì Thanh chắc chắn dữ nhiều lành ít.
"Ngươi đánh không lại hắn, để ta làm, ta sẽ giúp ngươi che chở Trì Thanh, không để Kim Long thương tổn đến nàng ấy."
Hồng Ảnh bắt đầu mê hoặc nàng, Nguyễn Ly trong mắt có chút chán ghét, "Ngươi tưởng ta ngốc sao? So với hắn, ngươi đối Trì Thanh mà nói càng nguy hiểm."
Nàng cự tuyệt lời đề nghị của Hồng Ảnh, trong lòng càng thêm phát trầm, nàng quá yếu, đừng nói phản kích, ngay cả tránh né cũng là cả một vấn đề.
Nàng hô hấp càng ngày càng gấp, liên tiếp vài lần bị Kim Long đánh trúng làm tốc độ của nàng giảm xuống đáng kể.
Giữa hoảng hốt, nàng đột nhiên nhớ tới lời sư tôn dạy, lần đó cùng sư tôn đối chiêu, sư tôn tốc độ quá nhanh, nàng càng nỗ lực muốn nhìn rõ, càng sơ hở trăm ngàn.
Tiếng nói thanh lãnh kia quanh quẩn ở bên tai, "Đồ nhi, có đôi khi con mắt sẽ trói buộc ngươi, muốn thấy rõ, hãy dùng tâm để cảm thụ linh lực dao động."
Nguyễn Ly đôi mắt híp lại, ngay sau đó đơn giản nhắm mắt, thị giác mất đi, thính giác lại trở nên cực kỳ nhạy bén.
Linh lực bắn ra mang theo gió, nàng có thể cảm giác được hướng đi của nó.
Một đạo kiếm khí đánh vào trên người nàng, nàng cắn răng tiếp tục cảm thụ, đột nhiên nàng phát hiện chính mình nhìn thấy rõ ràng linh lực từ trong mắt Kim Long bắn ra, nhắm vào đầu của nàng.
Trong chớp mắt nàng nghiêng đầu né tránh, tựa như chốt cửa được mở ra, nàng thật sự ngộ đạo tới rồi, nhắm hai mắt để cảm nhận linh lực dao động, theo sau nàng hậu tri hậu giác phát hiện, cái gọi là cảm thụ, chính là đem thần thức trải ra.
Mà ở Tiên môn, tu sĩ dưới Kim Đan vô pháp ngoại phóng thần thức, càng đừng nhắc có thể dùng thần thức bắt giữ được quỹ đạo di chuyển của linh lực.
Kim Long cũng nhìn ra Nguyễn Ly động tác rõ ràng thay đổi, lần này nàng không còn hoảng sợ khắp nơi chạy trốn nữa, ngay khi đạo kiếm khí tới gần, nàng lắc mình một cái liền tránh thoát, hành động thong dong bình tĩnh, tuy rằng tốc độ không tăng lên, nhưng lại xử lý rất dễ dàng.
Hắn con ngươi sáng ngời, quả nhiên là hạt giống tốt.
Hắn không do dự nữa, chỉ cần Nguyễn Ly có thể vượt qua tầng thí luyện này, liền có thể được đến hắn truyền thừa.
Nhưng hắn sẽ không ra tay lưu tình, rốt cuộc truyền thừa cũng không thể tùy tiện giao ra, còn phải xem tư cách của nàng.
Nghĩ đến đây, hắn xoay vòng mà lên, long mục nhìn thẳng Nguyễn Ly, há mồm phun ra một ngụm long viêm, ngọn lửa thiêu đốt so với long viêm bên ngoài còn áp bách hơn rất nhiều, không chỉ cực nóng mà còn mang theo linh lực như sóng thần dâng trào, toàn bộ động phủ đều không chỗ có thể trốn.
Nguyễn Ly lúc này đã không thể chống cự, thân hình nhỏ bé phiêu diêu trong ngọn lửa, không ngừng lui về phía sau.
Nàng quay đầu nhìn Lạc Thanh Từ, một cái xoay người lao thẳng về phía nàng ấy.
Trên người Lạc Thanh Từ có nghịch lân của nàng, tuy không sợ nhiệt độ của lửa rồng, nhưng dưới sự áp bách này, Lạc Thanh Từ vốn đang trọng thương căn bản không thể chịu đựng nổi.
Nguyễn Ly phủ phục trên người Lạc Thanh Từ, linh lực kim hồng từ thân thể của nàng tỏa ra, quang mang bắt mắt, chiếu đến Lạc Thanh Từ một thân thanh y đều biến thành vàng óng ánh.
Theo Kim Long linh lực không ngừng đè xuống, thân thể Nguyễn Ly chống đỡ không được nữa, tấc tấc trầm xuống.
Nàng nhắm hai mắt, gắt gao cắn răng, sống lưng đều bị ép cong, lại sống chết không chịu thoái nhượng nửa bước.
Một tiếng kẽo kẹt lệnh người ê răng truyền đến, long cốt trên người Nguyễn Ly răng rắc kêu lên, phảng phất liền phải đứt đoạn.
Kịch liệt đau đớn làm nàng hai mắt sung huyết, khóe miệng không ngừng chảy máu.
Từng giọt dừng ở trên mặt nạ Lạc Thanh Từ.
Nguyễn Ly tầm mắt đều bắt đầu mơ hồ, nàng cũng không quản Kim Long đang làm gì, chỉ là rũ đầu nhìn Trì Thanh nằm ở dưới thân mình.
Trên mặt nạ đã dính đầy máu, một bên đỏ đậm, một bên màu bạc.
Cặp mắt dịu dàng kia đang nhắm lại, môi mỏng nhấp chặt.
Nhân gian đều nói người môi mỏng bạc tình, nhưng Trì Thanh một chút cũng không liên quan đến câu nói này.
Trì Thanh nhặt nàng về, đem nàng ấp, tận tâm tận lực dưỡng nàng.
Chính mình bởi vì nhân sinh quá mức tối tăm, liền đem Trì Thanh ánh mặt trời duy nhất gắt gao bắt lấy, không đành lòng buông tay.
Trong những năm tháng đó, niềm vui sướng cùng chút tín nhiệm còn sót lại của nàng đều dành hết cho Trì Thanh, cho nên nàng tham luyến, nàng không muốn rời xa nàng ấy.
Vậy còn Trì Thanh thì sao? Nàng ấy tiêu dao khoái hoạt, hài hước thú vị, rất biết cách trải nghiệm cuộc sống.
Trong mắt nàng, một người nhiệt liệt tự do như Trì Thanh, vô cùng hấp dẫn nàng.
Cho dù Trì Thanh nói nàng ấy sống ung dung tự tại, không quan tâm đến nhiều thứ, nhưng nàng luôn cảm thấy, người có tính cách như Trì Thanh, nhất định là ngoài mặt hào sảng nhưng bên trong rất xa cách, trên đời cũng sẽ không ai thật sự hiểu được nội tâm nàng ấy, mà nàng ấy cũng sẽ không mở lòng để người khác có cơ hội chạm vào.
Nàng ấy cả đời hẳn là vui sướng trôi chảy, một con rồng như nàng sẽ chẳng bao giờ là nỗi vướng bận của nàng ấy được.
Nhưng Trì Thanh lại lặp đi lặp lại nhiều lần hộ nàng, vô điều kiện mà sủng nàng, làm nàng hoàn toàn không thể chống đỡ, có lẽ....!trong lòng Trì Thanh, nàng cũng có một chút đặc biệt đi?
Nàng không thể làm Trì Thanh xảy ra chuyện, một chút cũng không được, ai cũng không thể diệt đi ánh mặt trời này của nàng.
Hơn nữa, nàng vẫn chưa nhìn thấy dung mạo của Trì Thanh.
Khi còn nhỏ, nàng liền cảm thấy mặt nạ kia thật là xấu, thập phần chướng mắt.
Hiện giờ đẹp, cũng có chút chướng mắt.
Nhưng lúc này, nàng mơ màng hồ đồ nghĩ, cũng may có mặt nạ che chắn, nếu không nàng đã làm dơ mặt Trì Thanh rồi.
Trì Thanh xưa nay thích sạch sẽ, sao có thể chịu được đầy mặt đều là máu.
Cơn đau dữ dội lại tăng lên, nàng nhịn không được phun ra một búng máu, nhìn nhìn Trì Thanh, nàng liều mạng đem linh lực trong người ngoại phóng, ngay cả kinh mạch bị phong bế cũng bị nàng mạnh mẽ giãn khai, nàng há miệng liền rống giận một tiếng.
Một trận long ngâm thoang thoảng nãi vị, nhưng cũng mang theo một cổ khí thế bàng bạc xuyên phá bầu trời, kim quang trên người nàng đột nhiên bốc lên, một đạo ánh sáng vàng lộng lẫy đến cực điểm giống như lưu quang chảy xuôi toàn thân.
Ở vị trí móng vuốt thứ năm, mơ hồ có kim quang hiện lên, như là có thứ gì muốn nảy ra.
Cùng lúc đó trong thân thể nhỏ bé của nàng thế nhưng dâng lên một cổ uy áp lạnh lẽo, khác với sự áp bách của Kim Long, đó chính là một cổ khí tức làm Long tộc không thể không khuất phục.
Vì thế trong nháy mắt, Kim Long gây áp bách không còn sót lại chút gì, thân thể hắn giống như đụng phải một tòa núi đá, thật mạnh dội vào trên vách, tiếp theo, hắn hư ảnh kể hết về tới trong di hài hóa thạch.
Trong động phủ quanh quẩn một tiếng cảm khái cuối cùng của Kim Long, "Ngươi thế nhưng là khí phách của một vị vua, ta không tiếc nuối."
Nguyễn Ly cũng không nghe thấy được lời này, nàng mơ màng hồ đồ từ không trung ngã xuống, thống khổ mà cuộn tròn trên người Lạc Thanh Từ, kim quang khắp người còn chưa tiêu tán, quanh thân long cốt không nơi nào không đau.
Sau khi giọng nói Kim Long biến mất, long thân lại một lần khôi phục, trên vách đá huyệt động hiện lên một con rồng vàng hùng vĩ, theo sau răng rắc một tiếng, thạch bích mở ra.
Tiềm lực trong người Nguyễn Ly đã bị khai quật tới cực hạn, giờ phút này nàng căn bản vô tâm tư để ý chuyện khác, nàng giống như đứa trẻ bị ủy khuất, đầu gác lên trên ngực Lạc Thanh Từ, nâng móng vuốt lột bái mặt nạ nàng ấy, nhỏ giọng nói: "Trì Thanh, ta đau."
Lạc Thanh Từ trong hôn mê cảm giác được trên mặt có dị động, theo sau lại nghe một tiếng 'Trì Thanh ta đau', âm thanh này phảng phất chui vào chỗ sâu trong tai nàng, làm nàng ho khan một tiếng bỗng nhiên mở bừng mắt.
Phía sau lưng kịch liệt đau ý, làm nàng khụ đến phổi đều phải xé rách, thân thể chấn động đồng thời rõ ràng cảm giác được trên người nằm bò tiểu gia hỏa, nàng cố nhịn cơn buồn đau nơi ngực, giãy giụa ngồi dậy, duỗi tay vuốt Nguyễn Ly thân thể, mơ hồ nói: "A Ly, nơi nào đau."
Hệ thống cuối cùng nhìn đến Lạc Thanh Từ tỉnh, hành động vừa rồi của Nguyễn Ly làm hệ thống trong lòng ngũ vị tạp trần, phỏng đoán mà đời trước nó nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, giờ đây đủ loại chứng cứ xác thực, làm nó không khỏi chấn động cả người.
"Vừa rồi A Ly cùng Kim Long đánh một trận, thiếu chút nữa bị linh lực đối phương áp chết, bởi vì mạnh mẽ thúc giục thần lực trong người áp chế rồng kia, nàng hiện tại cả người đều đau nhức." Hệ thống trầm giọng nói.
Lạc Thanh Từ tức khắc thanh minh vài phần, chóp mũi dày đặc mùi máu tươi, nàng sờ sờ mặt nạ, đều là huyết.
Lại nhìn Nguyễn Ly, long mục nửa khép, trong miệng còn đang hộc máu.
Nàng sắc mặt đại biến, cũng không quản chính mình thương thế, mạnh mẽ ăn vào Bồi Nguyên Đan, theo sau đem linh lực truyền vào cơ thể Nguyễn Ly.
"A Ly ngoan, rất nhanh sẽ hết đau." Nàng miễn cưỡng dựa vào vách đá, tay trái vỗ về trấn an Tiểu Long Tử còn đang run rẩy.
Tay vừa động liền sờ đến một mảnh dinh dính, Lạc Thanh Từ nhìn xuống liền phát hiện dãy kim lân xinh đẹp trên lưng Nguyễn Ly đã bị rơi mất vài phiến, tràn đầy đều là vết máu.
Long lân là hộ giáp của rồng, long lân rơi xuống không khác lăng trì.
Lạc Thanh Từ trong đầu từng đợt phẫn nộ, tay đều phát run, "Hỗn đản, hỗn đản, là tên khốn nào làm?"
Đây là sau rất nhiều năm, nàng tức giận đến mắng không lựa lời, trong lòng cổ đau ý từng đợt cuồn cuộn, cảm xúc mãnh liệt liền dẫn tới Vô Tình Đạo phản phệ tra tấn.
Hệ thống sửng sốt, "Ngươi......!Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói là tên khốn nào làm?" Lạc Thanh Từ giận đến váng đầu, nàng lau đi vết máu nơi khóe miệng, giơ tay một phen linh kiếm bay ra, tàn nhẫn chém về phía Kim Long, may mắn nàng còn lý trí sợ hủy hoại Nguyễn Ly truyền thừa, nhất kiếm kia chỉ là chém vỡ một bên đầu rồng, làm bắn lên đầy trời hỏa tinh.
"Trì Thanh, nàng đừng chửi bậy nha." Giọng nói mỏng manh còn kèm theo tiếng ho khan hỗn loạn, từ miệng rồng nhỏ phun ra, cuối cùng xoa dịu tâm tình hỏng bét của Lạc Thanh Từ.
Lạc Thanh Từ vội vàng phủng đầu Nguyễn Ly, ôm nàng lên: "Ta sai rồi, ta không chửi bậy, nàng rất đau phải không?"
Nói xong nàng lại ảo não: "Khẳng định rất đau, nàng trước đừng vội nói, nghỉ ngơi một chút đi, khôi phục thể lực."
Nguyễn Ly giãy giụa một chút, lại vô lực nằm xuống, "Ta không thể biến về hình người."
"Đừng sợ, không có việc gì, nàng thế này cũng rất xinh đẹp, đáng yêu thật sự." Hiện tại Lạc Thanh Từ giống như người không có đầu óc, chỉ biết hồ loạn dỗ dành Rồng Con, hệ thống ở bên nhìn đến từng đợt nhíu mày.
"Đinh, Trì Thanh độ hảo cảm +20, Lạc Thanh Từ độ hảo cảm +10."
Lạc Thanh Từ ngây ngẩn cả người, đây là lần đầu tiên hai bên cùng nhau tăng độ hảo cảm.
Nàng đang mang thân phận Trì Thanh, hà cớ gì thân phận Lạc Thanh Từ lại được bỏ thêm 10 điểm?
Một ý nghĩ thoáng qua, khiến Lạc Thanh Từ giật mình một cái, hoảng loạn sờ sờ lên mặt nạ chính mình.
- ---------------------------------
*Sư tôn: tại sao nàng cho Trì Thanh 20 điểm, ta lại chỉ có 10?
Trì Thanh: tại sao nàng lại cho điểm sư tôn ở trước mặt ta?
Tiểu Long Tử: làm nũng, nằm trên ngực Trì Thanh, đuôi quấn lấy eo sư tôn, chỉ muốn ôm ôm
Hệ thống: nữ chính nàng sao có thể hai lòng? Còn ta thì sao?
Độc giả: não tui, làm ơn đi, tác giả đại đại!
*Người bình luận: Phó Tư Điềm vợ của Thời Ý
Hy vọng sư tôn hiểu rõ, rua rồng không chỉ có thể dùng tay xoa xoa toàn thân, mặc dù hôn đuôi có chút biến thái, nhưng còn có thể dùng miệng hôn sừng nhỏ, móng vuốt, khuôn mặt nhỏ nhắn, cổ họng nhỏ bé! Hôn rồng cũng giống như hôn mèo con, giơ lên cao rồi vùi mặt vào hôn điên cuồng!
A Ly cũng vậy, phát huy hết ưu điểm của thân rồng, dù sao bây giờ nàng chỉ cao hơn một mét, cuộn tròn trong lòng sư tôn, cọ cọ vào cổ, quấn quấn eo sư tôn nào! Giẫm giẫm sữa trên ngực sư tôn cũng được, chui vào trong ngực áo sư tôn cũng tốt! Hãy nghĩ đến cái đuôi nhỏ nhanh nhẹn và những chiếc vảy trong suốt di chuyển nhẹ nhàng bên trong bạch y, trực tiếp dán trên da thịt không hề cách trở.....!(rút gọn 5000 chữ, các ngươi muốn đọc tiếp, liên hệ phu nhân ta).
Ta nghĩ cảnh tượng này rất kích thích đấy, A Ly có thể nằm trên người sư tôn, và từ hình rồng biến thành hình người, vùi mặt vào ngực sư tôn, hẳn là rất tuyệt đi?
Đột nhiên ta phát hiện, cấm chế không chỉ ngăn cản sư tôn đánh nhau với rồng, còn biến sư tôn trở thành y sư chuyên chữa bệnh cho rồng bằng linh lực.
Rồng con rất thích linh lực của sư tôn, dễ hiểu thôi, bởi vì ảnh hưởng của cấm chế Long Vương, nên linh lực trong người sư tôn đã được chuyển hóa một cách thần kỳ, nói cách khác, linh lực này tương tự linh lực của Long Vương, hoàn toàn tương thích với Rồng Con.
Còn về phần vô tình đạo, ta thật ra không quá lo, bởi vì sư tôn có thể chịu đau, ngay cả khi sư tôn động tâm, trái tim loạn nhịp vì Rồng Con, thì sư tôn vẫn thừa khả năng chịu đựng vô tình đạo phản phệ, ta chưa bao giờ nghi ngờ điều này, bởi vì quyển sách này là do phu nhân của ta viết.
Quyển sách tuyệt vời này chỉ có thể đến từ trời, ngọt cho đến vô cùng tận, phu nhân, tặng cho nàng một quả ngư lôi nước sâu để động viên tinh thần!
>Sư phụ, xin nhận của đệ tử một lạy
>Ta muốn đọc 5000 chữ kia, xin hỏi ta có thể tìm thấy ở đâu?
>Văn phong này, không thể lẫn vào đâu được, lão đại, ta nghĩ rằng ta đoán được thân phận của ngài~
>Tác giả: cảm ơn nàng đã tặng ngư lôi nước sâu, thế nhưng...!ai là phu nhân của nàng vậy?
>Lâu chủ, từ người viết ngược văn, chuyển qua người viết ngọt văn, đao ngược cắm đầy mỗi chương, ta không tin ngươi đâu!
>Vừa lên weibo thì nhận được phiên ngoại 108 thức ngược Phó Tư Điềm, lão đại xin ngươi tha cho chúng ta!.