Hàng Ma Tháp

Ngao Khâm không nói được gì, trong đầu trống rỗng chỉ còn lại nét cười không thể xua đi. Tiểu đạo sĩ, ngươi đã cười với ta, với một mình ta. Ngươi sẽ không biết, vì nụ cười này, ta đã khổ sở chờ suốt một trăm năm.

Cố ý hay vô tình, Ngao Cẩm vừa đi, cơn mưa không ngừng không dứt đã tạnh hẳn. Đến nửa đêm, chân trời thậm chí còn dâng lên một vầng trăng viên mãn sáng vằng vặc, gió thổi mây trôi, sao rải khắp trời. Đợi đến khi mặt trời mọc lên ở phương đông, bên tường đông ánh sáng mờ ảo như ngàn sợi tơ mảnh từ từ buông xuống, không trung được mưa gột rửa mênh mông một màu xanh thăm thẳm. Thật là một ngày tốt lành, trời cao biển rộng ngàn dặm không mây, hợp để tắm nắng, hợp để xuất hành, hợp để đi xa.

Ngao Khâm đứng trong viện nhìn một gốc cỏ mới mọc ở đầu tường, xanh non mướt mát như nhánh lá vẽ trên miệng chén đêm qua, trên phiến lá hẹp dài còn vương lại vài giọt mưa lấp lánh, chiết tia nắng sớm thành bảy màu. Phía sau vang lên tiếng cửa phòng hé mở, tiếp theo là giọng một người nào đó có chút khàn khàn, “Đêm qua bần đạo uống rượu, nếu có gì thất lễ mong thí chủ bao dung.”

Y nhất định đã ở phía sau nắm lấy khung cửa chật vật suy nghĩ rất lâu mới nói được hai câu như vậy, tiểu đạo sĩ cực kỳ giữ lễ, vừa tỉnh lại thấy mình uống rượu, đương nhiên hối tới mức muốn chết đi. Ngao Khâm quay người tò mò đánh giá gương mặt tái nhợt như tờ giấy của y, muốn từ trong đó tìm ra một chút dấu vết để lại, trong tay nhàn nhàn một chén trà ướp hương hoa lượn lờ hơi nước, “Đêm qua tại hạ cũng say, nói gì làm gì cũng không nhớ rõ lắm.”

Đạo giả hồ nghi, “Thật không ? Ta nhớ rõ thần sắc của thí chủ lúc đó rất thanh tỉnh, còn hỏi ta rất nhiều….. ngươi hỏi ta, hỏi ta…..” Y nghiêng đầu cố sức tự hỏi, một tay đặt lên trán, sắc mặt lại kém đi một phần, nghĩ đến đau đầu.

Ngao Khâm thong thả tiến đến, mỉm cười, “Đạo trưởng còn chưa hết say, uống một ngụm canh giải rượu rồi cùng ta đối chất cũng không muộn.”

Chậm rãi đưa ra chén trà cầm trong tay đã lâu, chất lỏng trong vắt không màu bên trong khẽ động, phản chiếu rõ nét đôi mắt hoảng hốt mờ mịt của Vô Nhai.

“Đây là …..” Đạo giả trong đầu ong ong rối loạn, cổ họng khó chịu, âm điệu phát ra càng trầm thấp.

Ngao Khâm nói, “Là canh giải rượu.” Đôi mắt thoảng sâu như nước, không dò xét được.

Đạo giả nheo mắt chăm chú nhìn hắn, trong giây lát, cẩn thận đưa hai tay nhận lấy, đưa đến bên môi chậm rãi nuốt xuống, khi hoàn trả không quên khách sáo nói, “Phiền công tử phí tâm.” Sắc mặt trắng bệch cuối cùng cũng khôi phục một chút hồng hào.

Ngao Khâm cũng đưa hai tay tiếp nhận, lại không dám nhìn vào đôi mắt không chút vẩn đục của y. Đoạn đối thoại với Ngao Cẩm lại vang lên bên tai.

“Nếu ta nói cho huynh, huynh sẽ không chỉ cho y uống mấy chén rượu.”

“Đúng vậy, ta thà độc chết hắn.”

“….. Huynh sẽ không. Nếu không, trăm năm qua huynh sẽ không một bước không rời thành này.”

Đạo sĩ ngốc, ngươi nói đúng rồi, tiểu tử Ngao Cẩm kia quả thật không hề thua kém ta.

Năm đó khí thịnh, ngang ngược kiêu hoành, nói năng bậy bạ, đã từng đắc tội với rất nhiều người, Huyền Mặc, Thương Giả, Lăng Khung…… Tiên giả tiếng tăm hiển hách của thiên giới trong mắt hắn chẳng qua chỉ là mấy kẻ cố ra vẻ ngạo mạn, tiểu đệ Ngao Cẩm được người người khen ngợi sống lâu như vậy cũng chưa hề thể hiện một chút thú vị nào, những kẻ khác lại càng không đáng nói, buồn chán đến mức không thể trong vài ba câu mà tóm tắt hết được, không mặc kệ mà đi một mạch đến dòng thiên hà rửa tai đã là nể mặt lắm rồi. Hi Di nói, thật không chịu nổi sự cuồng vọng của ngươi, coi như trời đất bao la, chỉ Thanh Long thần quân Ngao Khâm ngươi là lớn nhất.

Trước mặt chúng tiên, hắn cười dài khước từ, “Làm sao, không phải còn có Hi Di ngươi sao ?” Trong bụng hận đến nghiến răng, ngươi không muốn nhìn ta, ta cũng không muốn nhìn ngươi !

Thượng tiên Hi Di, khi cùng bái làm môn hạ của lão quân, y sớm hơn Ngao Khâm một tấc hương, khi cùng luận kinh học đạo, y biết nhiều hơn Ngao Khâm một bộ kinh, khi cùng đánh một ván cờ, a, thật sự là chân mệnh khắc tinh, y khó khăn lắm mới thắng Ngao Khâm nửa mục, Ngao Khâm liên tục thất bại, quả thật như ai đó có ý định trêu đùa, nhiều lần như vậy…… Đã có tâm so đo, chỉ sợ cho dù cùng uống một ấm trà, chén của y so với Ngao Khâm hương thơm cũng phải thuần hơn một chút. Đây không phải chân mệnh thiên địch thì là gì ?

Trên trời tiên gia vô số, trước mặt công chúng chỉ có Hi Di dám trước mặt hắn đủ khí phách nói một câu, “Ngao Khâm, làm người xử sự đừng quá đáng.” Bạch y phiêu phiêu ngay thẳng đến nghiêm nghị, khiến người ta tức giận đến lục phủ ngũ tạng không nơi nào không bị lửa giận thiêu đốt.

Hận đến tận cùng cứ lặp đi lặp lại, thế gian nếu có tử địch hận thù không thể hóa giải được, vậy đó chính là hắn và Hi Di.

Sau khi đạo giả xuất môn, Ngao Khâm đứng trong viện trầm lặng suy ngẫm tới lui, sao rơi lác đác, tựa như chiếc bình hoa vỡ thành muôn vàn mảnh nhỏ. Trăm năm thoáng qua như giấc mộng, cơ hồ không có một thời khắc nào để nhớ trước đây. Bây giờ, tiểu đạo sĩ đến đây, Ngao Cẩm đến đây, nghe nói Hi Di cũng đến, không ngờ đến cả hồi ức cũng tới góp vui, nối gót nhau mà đến.

Buổi chiều, đạo giả trở về, một thân đạo bào bụi bặm cùng sắc mặt u ám, ánh mắt nhạt nhòa một tia mệt mỏi. Ngao Khâm châm một ngọn nến ngồi bên bàn tròn lẳng lặng chờ y, trên bàn đầy thức ăn thịnh soạn. Nhấc tay ý bảo y ngồi bên cạnh mình, “Đạo trường nên nghỉ ngơi một chút chăng ?”

Tiểu đạo sĩ cũng không chịu ngồi vào vị trí, đầu hơi nghiêng tựa như muốn nhớ lại điều gì.

Ngao Khâm nói, “Đây là trà ngon mới pha.”

Y do dự đưa tay, lúc cúi đầu, hai tay nhìn chén trà bán tín bán nghi.

“Ờ….. Có chút tiến bộ.” Ngao Khâm gật đầu như thật.

Vô Nhai bỗng dưng đỏ mặt, cố ý ngồi cách hắn xa xa, “Thí chủ dùng bình rượu đựng trà là vì muốn dọa lừa bần đạo ?”

Ngao Khâm liên tục lắc đầu, giơ chiếc bình bên trong vang lên tiếng tí tách, “Nếu ta nói, thứ này là ấm trà nhà ta thì sao ?”

Đạo giả không nói gì, nhìn vẻ mặt ranh mãnh đắc ý dạt dào của hắn mà bất đắc dĩ mím môi.

“Nhìn xem, nhìn xem…..” Ngao Khâm bỗng nhiên kêu to, một tay cầm chiếc bình, một tay chỉ vào mi tâm của đạo giả.

Lưng đạo giả cứng đờ, ngơ ngác buông đũa, “ Sao vậy ?”

Ngao Khâm thu tay lại, thong thả nâng bình nhấp một ngụm trà, dưới ánh nến mờ nhạt, rướn người tỉ mỉ nhìn nét mặt khó hiểu của tiểu đạo sĩ, nét cười mĩ mãn tràn từ đôi mắt đến khóe miệng, “Như vậy là quên hết mệt mỏi đúng không ?”

“Ngươi…..” Đạo giả cứng họng.

Hắn tự nhiên hào phóng giải thích, “Ngươi bên ngoài bôn ba một ngày, tất nhiên là muốn ngủ. Dọa ngươi một chút, cho ngươi tạm quên hết chuyện ban ngày, buổi tối cũng sẽ ngủ ngon.”

Lời nói vẫn như trước đầy sơ hở, Ngao Khâm cau mày làm bộ trách móc, “Kỳ thật cười một cái cũng rất tốt, tiếc là ngươi bị mấy lão già cổ hủ dạy hư, từ hôm qua đến bây giờ, căn bản chả thấy một nét mặt tươi cười chân chính nào cả. Là bọn họ không dạy ngươi, hay là ngươi không học được ?”

Hắn nói xong một lúc lâu, đạo giả vẫn ngồi cách chiếc bàn không đáp. Sờ sờ cái mũi, thầm nghĩ hỏng rồi, không nói gì là giận. Ngao Khâm hạ mày, khẩu khí do dự, “Là ta lại thất lễ với đạo trưởng……..”

Từ lúc ở dưới thành gặp nhau, đã không đếm được đến lần thứ bao nhiêu rồi, nếu đặt vào một trăm năm trước, quả thật cũng chỉ là nói nhảm mà thôi.

Vẫn như cũ không có hồi âm, xem ra là giận thật rồi. Tiểu đạo sĩ từ trước đến giờ tâm địa thờ ơ, có thể thực sự làm y tức giận không nhiều lắm, cho nên mới sinh ra những chuyện sau này. Nếu như trước đây y sớm hung dữ với mình, sợ là sẽ có một kết cục khác…… Đem những lời mình vừa nói ra chuyên chú ngẫm lại một lần, Ngao Khâm không dám nhìn sắc mặt của y, không cam tâm tình nguyện mà đem khẩu khí hãm lại một chút, hai tay đặt dưới bàn hung hăng kéo vạt áo, “Tại hạ đối với sư tôn của đạo trưởng cũng thất lễ.”

Chậm rãi giương mắt, trong phút chốc nhịp tim vừa mạnh vừa loạn, khóe miệng đạo giả khẽ cong lên, sau đôi môi đỏ tươi thoáng lộ ra hàm răng tuyết trắng, y đang cười, mặc dù câu nệ, mặc dù lạ lẫm, nhưng là nụ cười chân thật nhất toát ra từ tâm can.

Y ngại ngùng nói, “Công tử là người tốt.” Cùng một lời giống hệt đêm qua, lúc đó là say rượu, bây giờ lại tỉnh táo.

Ngao Khâm không nói được gì, trong đầu trống rỗng chỉ còn lại nét cười không thể xua đi. Tiểu đạo sĩ, ngươi đã cười với ta, với một mình ta. Ngươi sẽ không biết, vì nụ cười này, ta đã khổ sở chờ suốt một trăm năm.

Ngao Khâm biết y muốn né tránh, hướng mắt nhìn ánh sao lóe lên trên khoảng trời trong sân, “Nếu không tìm được người đó thì sẽ thế nào ?

“Sẽ mơ thấy ác mộng.”

“Cảnh trong mơ như thế nào ?”

Y lắc đầu, đôi mắt nhìn thẳng thản nhiên tự thuật, “Giống như một đêm trời đất sập xuống mất đi tất cả.”

Phải dựa vào bóng nến mông lung mới có thể che đi sự mất mát trên nét mặt, Ngao Khâm cứng nhắc đổi đề tài, “Đạo trưởng hôm nay có thu hoạch gì không ?”

Đạo giả chậm rãi lắc đầu, sợ là đã sớm quen với cự tuyệt cùng thất vọng, trong đôi đồng tử đen như mực của y, phảng phất như cũng được châm lên một ngọn nến, “Có lẽ ngày mai xuất môn sẽ gặp được.”

Ngao Khâm phụ họa gật đầu, “Chỉ mong là thế.” Rõ ràng là nói cho có lệ.

Đạo giả ngốc cái gì cũng không nghe ra, lấp loáng đôi mắt như lưu ly ngọc, nửa người trên hơi cúi về phía trước, miệng không ngừng tán thưởng, “Người dân bản địa rất tốt tính, dù bần đạo chưa hỏi được tin tức gì, nhưng cũng không hề bị gây khó dễ.”

“Gây khó dễ ?” Hắn chặt chẽ nắm lấy mấu chốt cuối cùng.

Đạo giả nhận ra đã lỡ lời, hoang mang rối loạn đế thêm một câu, “Không có gì, tại vận số của bần đạo không tốt thôi.”

“Có bị mắng không ?”

“Chỉ là chút hiểu lầm.”

Người ta muốn tìm là ngươi sao ?

Phi, đạo sĩ điên ! – chặn người qua đường mà hỏi, mười người nghe thì tám chín người nói một câu như thế. Mấy vị phu nhân lớn tuổi tính tình thiện lương, cúi đầu cảm thán, ai yo, nghiệp chướng, một người đang êm đẹp sao lại phát điên thành thế này ? Tưởng y không nghe thấy, kỳ thật nghe rõ không sót một chữ nào.

“Có bị đánh không ?”

“Hiểu lầm thôi mà.”

Con người cũng có trăm triệu loại, khó tránh khỏi gặp phải những người nóng tính, kỳ thật chỉ cần nhìn khuôn ngực bóng lưng đã biết là người không dễ chọc, nghĩ đi nghĩ lại, có khi lại biết được gì chăng ? Vì thế bị đánh cũng coi như là tự mình chuốc lấy, mặt mũi bầm dập bị người cười chê cũng đáng, ai bảo ngươi bị quỷ ám ?

“Còn gì nữa ?” Sắc mặt của hắn đã khó coi đến không thể khó coi hơn, ánh nến âm u chiếu lên quỷ mị dọa người.

Đạo giả vẫn giữ nét cười, bưng bát cơm chậm rãi và vào miệng, “Không có.”

“………” Vừa nghe đã biết là không thật. Ngao Khâm trầm mặc sau ánh nến.

Y buông bát, đũa trúc ngay ngắn đặt trên miệng bát, “Ta không muốn nhắc đến.”

Chịu qua giá lạnh, chịu qua đói khát, nhìn bóng mình vật vờ trên đường cái tựa như không còn là con người mà là một loài ác quỷ, hai mắt tỏa ra lục quang, chỉ đợi có một sinh vật xuất hiện liền lao đến mổ bụng moi lấy nội tạng ăn sống nuốt tươi, bị đánh bị mắng là chuyện thường, khi không gặp may, có hôm còn bị người ta thả chó dữ đuổi theo chạy cả ba bốn dãy phố, cánh tay bị súc sinh cào rách sâu thành ba đường, khổ nhất là khi sinh bệnh, cuộn tròn dưới bàn thờ trong ngôi miếu đổ nát suốt ba ngày, vừa đói vừa khát toàn thân rã rời, cũng là ba ngày tuyết rơi lả tả như lông ngỗng, cửa miếu không một bóng người qua đường. Rời khỏi bàn run rẩy đối diện  tượng Lão Quân với đầy bụng thống khổ, ngài đã từ bi với biết bao người, tại sao lại chưa từng từ bi với ta ? “Người đó” rốt cục là ai đang ở phương nào, ta vì sao phải tìm hắn và làm thế nào mới tìm được hắn, cho dù nói cho ta một chữ thôi cũng là công đức của ngài vạn hạnh của ta. Tượng đất với đường nét thếp vàng nứt nẻ chỉ im lặng không nói lời nào, ngơ ngác nhìn ngoài miếu tuyết rơi, nét mặt xót thương đờ đẫn.

Bởi vậy, không bị mắng không bị đánh đã là tốt lắm rồi, chẳng sợ người nọ lạnh lùng nghiêm mặt hay triệt để mặc kệ y. Ban đầu còn tấm tắc lấy làm lạ, đi cả ngày, trong thành này chẳng phân biệt nam nữ già trẻ đều như thế, đều vội vội vàng vàng như có chuyện rất quan trọng phải đi, dừng chân lắc đầu rồi lại vội vã bước đi, một chữ nửa câu cũng không chịu lãng phí. Đạo giả đuổi theo vài vị phụ nhân quen thuộc hỏi thăm mấy con phố, các nàng dừng lại, lắc đầu, rồi sau đó tiếp tục bước đi. Đạo giả lại hỏi, các nàng lại dừng, cứ trải qua như vậy, nhưng không hề giận dữ, thậm chí một chữ “phiền” cũng không thấy nói ra, chỉ vừa đi vừa cằn nhằn liên miên trò chuyện về cuộc sống của các nàng.

Cứ suy nghĩ mãi cũng không tìm ra được một nguyên do, chỉ có thể bán tín bán nghi đoán là con người bản địa vốn rất tốt tính. Nếu sau này đi đến nơi khác cũng được như thế, vậy thật sự cảm ơn trời đất.

Đạo giả lại cường điệu, “Ta sinh ra là để tìm người đó, từ khi mới biết ghi nhớ ta đã biết là phải tìm người.”

Ngao Khâm biết y muốn né tránh, hướng mắt nhìn ánh sao lóe lên trên khoảng trời trong sân, “Nếu không tìm được người đó thì sẽ thế nào ?”

“Sẽ mơ thấy ác mộng.”

“Cảnh trong mơ như thế nào ?”

Y lắc đầu, đôi mắt nhìn thẳng thản nhiên tự thuật, “ Giống như một đêm trời đất sập xuống mất đi tất cả.”

Đôi tay đặt dưới bàn lại hung hăng siết chặt vạt áo, Ngao Khâm dõi theo nét mặt y, tầm mắt như mũi tên sắc nhọn, “Ngươi đã bao giờ thấy con sông chảy xuyên qua một thành nọ, có biết dưới sông có bao nhiêu cá chép, hoa rơi trên sông có bao nhiêu cánh, liễu trồng bên bờ có bao niêu lá không ?”

Đạo giả nói không biết, hắn lại trầm mặc, khi mở miệng lần nữa đã thay đổi chủ đề, “Vậy ngươi có từng nghe qua truyền thuyết Kính Hà long vương cùng thuật sĩ đánh cược chưa ?”  

Long vương kiêu ngạo có ý làm hại một thuật sĩ rất giỏi gieo quẻ, cố ý mang cả đầu rồng ra đánh cược xem ngày hôm sau mưa sẽ rơi bao lâu. Vốn tưởng rằng bản thân thao túng gió mưa mà nắm chắc thắng lợi, ai ngờ, gần đến lúc cho mưa, thiên đình đột nhiên triệu đến thay đổi, mà yêu cầu lại giống hệt như những gì thuật sĩ nói ra. Vì muốn thắng cược, long vương khư khư cố chấp, dám cãi mệnh trời cho mưa xuống ba tấc tám giờ, được như nguyện sỉ nhục thuật sĩ. Cũng không ngờ, vừa quay lưng đã có người mang chuyện cắt xén mưa báo lại với thiên đình, cuối cùng long vương đầu rồng cũng không giữ được.

Đạo giả gật đầu, “Đây là một truyền thuyết dân gian.”

Ngao Khâm đứng dậy cầm đũa gắp đồ ăn bỏ vào bát cho y, “Chuyện như vậy, không hẳn chưa từng có.”

Đạo giả tròn mắt.

Hắn thong thả ngồi xuống, tựa lưng lên thành ghế, nét mặt phấn khởi, “Có thời gian rảnh rỗi thì luyện quẻ thuật đi, đợi ngươi trả lời được dưới sông có bao nhiêu cá chép, hoa rơi trên sông có bao nhiêu cánh, liễu rủ bên bờ có mấy chiếc lá, ta sẽ nói cho ngươi biết.”

“Thì ra căn bản là ngươi không muốn nói cho ta biết.” Có chút suy tư, đạo giả dùng đũa chọc chọc đáy chén, sóng mắt long lanh.

Ngao Khâm không chút hoang mang, tâm cơ toàn bộ đều viết trên mặt, “Ngươi có thể không muốn trả lời, ta đương nhiên cũng có thể không muốn nói.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui