Thẩm Tông Hoàn cụp mắt, nhìn xuống đất không nói lời nào.
Cậu không thể tưởng tượng được rằng hôm nay mẹ kế lại hỏi cậu muốn ăn gì, trước kia mỗi khi Lâm Chí nhìn thấy cậu cũng sẽ giơ roi đánh cậu.
Thẩm Tông Hoàn ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực thản nhiên liếc nhìn mấy quả trứng chất trên bàn, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.
“Nương, người có thể nấu cho con chút rau dại được không…?”
Giọng nói của thiếu niên trở nên e dè và nhỏ lại, dần dần mất đi tự tin.
Lâm Chí có chút đau lòng,cậu chỉ là cậu bé, năm nay mười bốn tuổi, tuy khuôn mặt rất đẹp, nhưng thân mình rất gầy gò.
Mỗi lần làm công việc nặng nhọc nhất, về nhà cậu vẫn phải gánh chịu sự tức giận và đánh đập của mẹ kế mỗi ngày.
Trong nguyên tác, Thẩm Tông Hoàn là một đứa trẻ mồ côi, thân phận của cậu đến cuối sách cũng chưa được nói qua.
Người ta chỉ nói rằng cậu mắc bệnh tiểu tiện từ khi còn nhỏ, sống lang thang trên đường phố như một người ăn xin từ rất sớm, sau đó Thẩm Sơ Dao đã đưa cậu về Thẩm phủ và nhận cậu làm con nuôi.
Từ đầu đến cuối, cuốn sách không hề đề cập đến thân phận của cậu hay mục đích của Thẩm Đồ Dao đưa cậu về nhà.
Tuy nhiên, chính vì từ nhỏ đã làm ăn xin, cuối cùng cũng có gia đình nên dù phải chịu bao nhiêu bất công, cậu cũng chưa bao giờ phản kháng như anh trai Tạ Tất Hiên
Đối với Thẩm Tông Hoàn, cậu không dễ gì có được nơi dung thân nên dù chịu mọi đòn roi, chửi bới của mẹ kế cậu đều nhẫn nhịn.
Thuốc trong nồi đã sôi, Lâm Chí xoay người đổ thuốc vào bát.
"Tiểu Hoan, con về phòng nghỉ ngơi trước đi.
Nương sẽ làm đồ ăn cho con, lát nữa A Ly sẽ đưa qua."
A Ly mà Lâm Chí nhắc đến chính là Chu Ly, người cũng được Thẩm Sơ Dao đón ở ngoài.
Chu Ly là một cô nương dễ thương, đáng yêu, đối với Lâm Chí, nàng sẽ yêu thương Chu Ly như một thiên thần nhỏ.
Vì vậy, Lâm Chí đã âm thầm thề sẽ tranh thủ lấy lòng Thẩm Sơ Dao, sau đó đem mấy đứa nhỏ này nuôi đến trắng trẻo mập mạp.
Cuối cùng, nàng chỉ mong có được kết cục tốt đẹp.
Tuy nhiên, nàng không hiểu sở thích đặc biệt của Thẩm Sơ Dao.
Hắn không yêu tiền cũng, cũng không gần nữ sắc.
Sở thích duy nhất của hắn là nhặt những đứa trẻ tội nghiệp trên đường và đưa về nhà làm con nuôi.
Hiện tại hắn cũng chỉ hơn hai mấy tuổi đầu đã là cha của ba người con.
Nhưng nuôi con thì tốn tiền, chữa trị chân Thẩm Sơ Dao và mua thuốc cũng tốn tiền.Bây giờ, nhà họ rất nghèo, họ chỉ có thể dựa vào mùa màng trên đồng và Tạ Tất Hiên, người làm việc ở trấn.
Mà điểm chết là nguyên thân này rất thích đánh bạc, đánh tới mức những quả trứng rẻ tiền này còn được coi là món đồ xa xỉ trong nhà.
"Nương, vậy con về phòng nghỉ ngơi một lát, buổi trưa con sẽ tới đây làm cơm trưa."
Lâm Chi thấy nhẹ nhõm một chút khi có một đứa con trai ngoan ngoãn như vậy, nàng giục cậu: “Được rồi, con mau đi nghỉ ngơi đi.”
Trên đường trở về phòng, Thẩm Tông Hoàn âm thầm thắc mắc sao mấy ngày nay tính tình Lâm Chí lại đột nhiên thay đổi.
Nàng đã thực sự nghĩ thông suốt hay nàng đã nghĩ ra một kế hoạch độc ác nào khác?
"Đệ phải nhớ lời ca dặn, không được ăn đồ ăn do nữ nhân đó đưa khi ca ca không có ở nhà, đệ cũng phải chăm sóc muội muội và cha thật tốt." Lời nói Tạ Tất Hiên vang vọng trong đầu anh, khiến Thẩm Tông Hoàn cảnh giác.
Cậu không thể dễ dàng tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ cha mình.
Sau khi Thẩm Tông Hoàn rời đi, Lâm Chí bưng chén sứ đựng đầy thuốc đi tìm Thẩm Sơ Dao.
Không ngờ, chưa bước được hai bước đã nhìn thấy Thẩm Sơ Dao một mình đẩy xe lăn trong sân.
Trời đã cuối thu, ngoài trời gió mát thổi qua.
Gió thổi tung chiếc áo có phần mỏng manh của Thẩm Sơ Dao.
Chiếc áo choàng dính đầy lá bạch quả vàng rơi trong sân.
Người đàn ông này dù có suy sụp nhưng vẫn rất đường hoàng.
Nếu Lâm Chí nhớ chính xác cốt truyện trong sách thì thân thể tàn phế của Thẩm Sơ Dao cũng có liên quan đến nàng.
Trước cuộc binh biến nàng đã hạ dược, làm hắn khi đánh trận thân thể vô lực mà ngã ngựa liệt thân dưới.
Hiện tại, hắn không những không đi được, ngay cả những việc cơ bản cũng không làm được.
Và đây chính là điều khiến Lâm Chí ngưỡng mộ Thẩm Sơ Dao nhất.
Rõ ràng hắn đã biết tất cả mọi việc nhưng lại giả vờ như không biết gì cả còn phối hợp với nữ nhân hắn hận nhất diễn trò phu thê ân ái.
Lâm Chí hiểu rõ Thẩm Sơ Dao không thể sinh hoạt hằng ngày, cho nên dù có hận nàng sâu sắc nhưng hắn vẫn tạm thời dựa dẫm vào nàng, cho nên cho đến khi hắn bình phục, Lâm Chí tạm thời vẫn được an toàn.
Thẩm Sơ Dao cau mày, tựa hồ nhận ra điều gì đó.
Anh nhìn xuống gốc cây bạch quả, tình cờ nhìn thấy Lâm Chí đang đi tới.
Thanh niên nheo nheo mắt phượng, “Làm phiền phu nhân thử giùm ta chén thuốc này, chắc phu nhân không biết, Thẩm mỗ sợ đắng,không biết phu nhân có phiền không ?” Thẩm Sơ Dao mỉm cười, nhưng Lâm Chí trong nụ cười lại không nhìn được một tia thiện ý, mà giống như đang cười lạnh.
“Được, vậy ta nếm thủ giùm phu quân.”
Ngoài miệng nói sợ đắng, nhưng trong lòng là không an tâm nàng sợ nàng hạ dược thôi.
Lâm Chi cầm lấy cái muỗng múc một muỗng thuốc đen xì đưa vào miệng, chua xót tràn khắp khoang miệng.
Uống xong, Lâm Chi đem chén thuốc đưa cho hắn: “Không đắng lắm.”
Có lẽ thấy nàng không chút do dự uống thử thuốc, Thẩm Sơ Dao nhận lấy chén thuốc Lâm Chí đưa, uống một ngụm
Uống xong, Thẩm Sơ Dao đem chén đưa cho Lâm Chí: “Đa tạ phu nhân.”
“Phu quân sớm ngày khôi phục thì tốt.” Hơn nữa, nàng không phải làm vì hắn mà rõ ràng là vì đường sống của chính bản thân mình.
Uống thuốc xong, Lâm Chí nghĩ mình có thể về ngủ một lát.
Nàng vừa quay người lại thì Thẩm Đồ Dao đột nhiên kéo nàng lại.
Hắn hỏi: “Phu nhân, mấy ngày gần đây có chuyện gì sao, nàng hình như có chuyện muốn nói?”
Lâm Chí quay người lại, hóa ra hắn rất tinh ý, ngay cả những tính toán nhỏ trong lòng nàng cũng không thể thoát khỏi hắn.
"Trong nhà bây giờ gia cảnh không còn như trước, thiếp cũng biết Tiểu Hoàn muốn học, cho nên muốn học kinh doanh một chút.