"Phu nhân, nàng muốn kinh doanh sao?"
Giọng nói của người đàn ông trong trẻo và lạnh lẽo như suối, Lâm Chí dường như không thể nghe chút kinh ngạc nào trong lời Thẩm Sơ Dao.
Lâm Chi im lặng thu lại ống tay bị hắn nắm chặt, tựa như nàng không thích sự đụng chạm của hắn.
Nàng đáp: “Đúng vậy, ta muốn kinh doanh.
" Bằng không thì cả nhà làm ruộng cũng khó đủ cơm ăn áo mặc, chứ đừng nói đến việc chăm sóc những đứa con này và phu quân bị liệt của nàng.
Nhưng việc này nói dễ làm lại khó, hiện giờ họ bị biếm làm thường dân không còn tiền trong người , muốn Đông Sơn tái khởi cũng khó thực hiện hơn
Thẩm Sơ Dao nhìn thấy nằng rút tay áo lại mới nhận ra hành động mình có chút đột ngột.
Tuy hai người đã thành thân đã lâu nhưng phu thê chi gian đều trống trải.
Hắn xấu hổ rút tay lại, nói: "Vậy được rồi, phu nhân muốn làm thì cứ làm.
Ta chỉ không biết phu nhân muốn kinh doanh gì thôi?"
Lâm Chi lắc đầu, nàng vẫn chưa nghĩ tới.
Nàng có một chú sở trường, như làm điểm tâm? Tốt xấu gì lúc trước khi xuyên tới đây nàng cũng có sự nghiệp riêng.
Lâm Chí ở trung tâm thành phố mở một tiệm bánh ngọt, nàng đối với tay nghề mình vẫn còn rất tin tưởng.
Có lẽ, nàng ở đây cũng có thể kiếm tiền bằng đôi tay này.
“Có lẽ ta sẽ mở một cửa hàng.”
Nói xong, Lâm Chí cẩn thận quan sát vẻ mặt của Thẩm Đồ Dao.
Anh ta dường như không quá cảm động, bình tĩnh nói: " Ý tưởng của phu nhân quả thực không tồi, chỉ là nói dễ làm khó, phu nhân tính mở cửa hàng gì?'
“Ta tính mở một tiệm điểm tâm.”
Thẩm Sơ Dao nghe xong nhếch môi cười với nàng, nhẹ giọng nói:" Ta hiểu được ý của phu nhân, nhưng mà nàng cũng thấy đấy phu quân nàng là một kẻ tàn tật, trong nhà còn không đủ chi.." Mặt hắn lộ vẻ khó xử, buôn bán hắn cũng không có ý kiến.
Không cần nói Lâm Chí cũng hiểu ý của hắn,chính nàng làm gì cũng được, nhưng muốn đòi tiền một đồng cũng không có.
"Ta hiểu rồi, ta sẽ tự tìm cách."
Lâm Chí đã sớm đoán được kết quả này, cho nên nàng cũng không quá thất vọng.
Trong nhà bây giờ xác thật không có tiền, nam nhân này cũng không đáng tin cậy nàng cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Một ngày nào đó, Thẩm Đồ Dao sẽ có cái nhìn khác về nàng.
Vậy thôi không có gì nữa, ta đi vào bếp làm cho tụi nhỏ chút đồ ăn."
Nghe xong lời này, trong mắt Thẩm Đồ Dao hiếm thấy có chút gợn sông.
"Sao mấy ngày nay phu nhân quan tâm đến mấy đứa trẻ thế?Làm cho ta cũng có chút ghen tị."
Nghe được lời Thẩm Sơ Dao, Lâm Chí liền nhanh chân đào tẩu, thật là thấy ghê quá đi.
Ghen? Hắn ghen sao? Hắn, Thẩm Sơ Dao chính là dấm của cẩu, cũng sẽ không ghen với nàng.
" Phu nhân thật là vô tâm.Nghe ta nói ghen thì lại càng nahnh." Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm vào dáng người uyển chuyển của nữ nhân kia, cho đến khi bóng dáng đó rời đi, cuối cùng biến mất.
Sau khi nữ nhân đó rời đi, Thẩm Sơ Dao liền cởi bỏ ngụy trang hằng ngày, trên khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không có ý cười, chỉ có sự chán ghét không thể che giấu.
"Lâm Chí, Lâm Chí, đầu óc ngươi không thích hợp làm kinh doanh..." Nhưng tính toán của nàng cũng có cái hay.
Hắn nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại bát trà Lâm Chí mang đến cho hắn lúc đó, nếu không uống ly trà đó, có lẽ hắn vẫn là một Thám Hoa lang khí phách thay vì ngồi trên xe lăn.
phải dựa vào nữ nhân và hài tử nuôi.
Gió thổi càng lúc càng lớn, một chiếc lá bạch quả rơi xuống trên bờ vai gầy gò của Thẩm Sơ Dao.
Hắn nghiêng đầu xem,l ại giống như không còn chút sức lực nào.
Trên trán Thẩm Đồ Dao đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, môi trắng bệch, khuôn mặt như ngọc lúc này có vẻ có chút dữ tợn.
Những ngón tay thon dài hắn nắm chặt lấy vạt áo trước ngực, trông như vô cùng đau đớn.
“Đau…… Đau quá……” Lục phủ ngũ tạng như có dung nham chảy qua đau đến mức không thở nổi
Không biết bao lâu, hắn đau đến mất ý thức