Lâm Chí bận sứt đầu mẻ trán trong bếp .Không biết Thẩm Sơ Dao đã ngất xỉu ngoài sân.
Nàng lục lọi trong bếp chỉ tìm thấy một ít rau và vài quả trứng.
Kỹ năng nấu ăn của nàng không tính là xuất sắc nhưng nàng cũng thừa sức làm một vài món ăn đơn giản.
Lâm Chi rửa sạch rau dại, khi dầu trong nồi còn nóng, nàng cho rau cùng chút muối vào xào trong vòng hai phút, một đĩa rau xào đơn giản đã sẵn sàng.
Với số trứng còn lại, Lâm Chí quyết định làm món canh trứng cho 2 đứa nhỏ.
Nàng khéo léo đập trứng vào mép bát, sau đó đổ nước vào trứng để đánh, thêm chút hành lá và muối rồi cho vào nồi hấp một lúc thì mùi thơm bay ra ngoài.
cái nồi nàng mới dập tắt cửi lửa
Sau khi đã chuẩn bị xong, nàng đưa cơm cùng món vừa nấu đến phòng Thẩm Tông Hoàn.
Lâm Chí đi tới cửa phòng liền dừng lại.
Nàng nghe thấy giọng nói của Thẩm Tông Hoàn từ bên trong truyền ra, hình như đang dạy em gái Chu Li đọc chữ.
"Đúng vậy, chữ này đọc được.
A Li rất thông minh, tiến bộ rất nhiều."
Thẩm Tông Hoàn tính tình rất tốt, giọng nói cũng nhẹ nhàng.
Dù có phải chịu đựng nhiều đau khổ nhưng cậu vẫn luôn đối xử tốt với người khác.
Lâm Chí nhớ ra mình cũng chưa gặp cậu trai cả Tạ tất Hiên.
Trong tiểu thuyết nói gốc nói rằng Thẩm Tông Hoàn và Tạ Tất Hiên có tính tình trái ngược nhau.
Nếu tính tình của Thẩm Tông Hoàn giống như một con thỏ hiền lành thì Tạ Tất Hiên lại giống như một con sói hung ác, đầy ác ý với mọi người.
Những tia nắng bên ngoài chiếu vào trong nhà, Chu Li ngồi trên đùi Thẩm Tông Hoàn, giọng ngọt ngào nói: "A Li không, đều là ca ca dạy hay."
Lâm Chí nhìn khung cảnh ấm áp, không khó để nhận ra, cho dù hai người không cùng huyết thống cũng không sao.
Thiếu niên hiếm khi nhận được lời khen ngợi, cho nên khi nghe Chu Li nói:" Ca ca dạy hay”, khóe miệng hơi nhếch lên, “A Li sau này nên học tập chăm chỉ, đi ra ngoài nhìn thế giới rộng lớn hơn.”
Chu Li gật đầu, sau đó có chút bực bội kéo hai bím tóc đen của mình.
"Nàng" ghé vào tai ca ca thì thầm: "Ca, khi nào đệ mới có thể ngừng thắt bím tóc giống con gái? Đệ cũng muốn búi tóc cao cao như ca ca.."
Nghe vậy, Thẩm Tông Hoan có chút không vui.
Cậu đặt cuốn sách trong tay xuống, khẽ cau mày trách mắng Chu Li: "Nói vớ vẩn, ca và cha đã dặn em cái gì? Lần sau đừng nhắc đến chuyện này nữa."
Chu Li không hiểu tại sao lại không được nhắc tới.
Cậu là con trai, đã mặc quần áo con gái ba bốn năm nay.
Nếu chuyện này sao này bị truyền ra, chẳng phải có nghĩa là người ta sẽ cười chết sao.
"Nhưng ca ơi, đệ.." Chu Li còn chưa nói hết lời, hắn dường như đã nhìn thấy gì đó.
Hắn kéo mạnh góc áo của Thẩm Tông Hoan: "Ca ca nữ nhân đó lại đến nữa kìa."
Thẩm Tông Hoan nhìn theo ánh mắt Chu Li, nhìn ra ngoài.
Tại sao lại là nàng? Hai ngày vừa qua cực kỳ chu đáo đến kỳ lạ.
Thẩm Tông Hoan đứng dậy nói: "Nương, sao người lại tới đây? Vào ngồi đi."
Thẩm Tông Hoàn không thích Lâm Chí làm mẹ kế, nhưng nàng vẫn cần lễ tiết đàng hoàng.
Cậu nhận lấy đĩa từ tay Lâm Chí, mời nàng vào ngồi.
Lâm Chí bước vào phòng, nhéo nhéo khuôn mặt trẻ con quá mức đáng yêu của Chu Lịch: “Ta thấy ngươi dạy A Li đọc sách, không muốn quấy rầy các con.” Phải nói là Lâm Chí, rất thích 'con gái' Chu Lịch.
Điều quan trọng là 'cô bé' trông rất dễ thương, mặc dù chỉ mới mười một tuổi nhưng 'cô bé' đã là một mỹ nhân.
Lâm Chí có thể tưởng tượng Chu Lịch khi lớn lên sẽ như thế nào.
Mặc dù Lâm Chí đã trở thành một nữ phụ độc ác cầm chắc kịch bản BE.
Nhưng có thể trở thành mẫu thân một cách không đau đớn, còn có nhiều con trai con gái xinh đẹp, Lâm Chí cảm thấy ông trời cũng không đối xử tệ với nàng.
Chu Li bị nàng nhéo một cái, cả khuôn mặt nhăn nhó, cậu hất tay Lâm Chí ra: “Đừng, đừng chạm vào ta!”
Thẩm Tông Hoàn bảo vệ cậu sau lưng giải thích với Lâm Chí: "Nương, A Li tính tình hướng nội không thích bị chạm vào.
Người, đừng để bụng."
Lâm Chí biết không phải Chu Li không thích bị người khác chạm vào, mà là 'cô bé' không thích bị cô chạm vào.
"Không sao đâu, ta chỉ lo con ăn không đủ no nên làm gì đó để dằn bụng thôi."
Nếu muốn vun đắp tình cảm gia đình, không thể vun đắp nó trong một hai bước nếu bây giờ bọn họ không thích nàng.
Nàng cũng có nhiều thời gian và sự kiên nhẫn.
Thẩm Tông Hoan chỉ vào trứng và rau trên bàn, giọng có chút run run hỏi Lâm Chí: "Nương, những thứ này là người làm à? Chúng là cho ai vậy.....?"
"Ta đã làm cho con và A Li ăn thử.
Ăn nhanh đi."
Ánh mắt của thiếu niên khẽ chuyển động sau khi nghe điều đó.
Cậu vừa nói trong bếp, Lâm Chí liền chủ động mang đồ ăn đến cho cậu và A Ly.
Đây thật sự là nàng sao?
Hoặc là trong món ăn có gì...
Lâm Chí không phải ngu ngốc, từ vẻ mặt do dự của Thẩm Tông Hoan, nàng biết Thẩm Tông Hoan nhất định có khúc mắc với nàng, khả năng sẽ không ăn những thứ này.
Vì vậy, nàng dùng đũa nếm từng chút một trước mặt hai người.
"Yên tâm, nương sẽ không làm hại con đâu.
Con đang lớn lên khỏe mạnh, ngày mai ta sẽ đi thị trấn mua một ít đồ ăn về."
Thẩm Tông Hoan nhìn bát canh trứng, đây thật sự là làm cho mình sao?
“Nương…” Thẩm Tông Hoàn còn chưa nói hết câu, Chu Li đã lặng lẽ chọc chọc cậu từ phía sau: “Ca, em muốn ăn, em đói…”
Thẩm Tông Hoan bất đắc dĩ cười nói: “Cám ơn người.”
Thẩm Tông Hoan ngồi xuống cùng Chu Li, đây là lần đầu tiên hắn có thể ăn cơm nóng mà không bị đánh đập hay làm việc nặng.
Dù vậy, hắn cũng không hề lơ là cảnh giác, dù sao giang sơn dễ đổi bản chất khó dời.
Bên kia, Lâm Chí đang cho con gái Chu Li ăn.
"Nào, A Li, mở miệng ra."
"A..." Chu Li bị đồ ăn ngon hấp dẫn ngoan ngoãn mở miệng, một miếng trứng mềm nhanh chóng bị cậu nuốt vào.
Lâm Chi nhìn Chu Li, cô bé thực sự là đứa con gái quý giá của nàng.
Càng nhìn càng thích, không cẩn thận làm rơi cơm xuống dưới váy Chu Li.
Lâm Chí đưa tay phủi đi cho cậu.
Chu Lịch nhìn đôi tay ngọc đang chậm rãi tiếp cận phần thân dưới của mình, cậu không khỏi mở to con ngươi, sau đó che chắn giữa hai chân, hét lên: "Này, ngươi định làm gì vậy, nữ nhân!"
Ca ca nói rằng bất kỳ nữ nhân nào muốn nhìn thấy nơi này đều là biến thái.
Vì vậy, Lâm Chí bị hắn coi như một tên biến thái.
Lâm Chí bị Chu Li làm cho giật mình, trong lúc nhất thời có chút bối rối, "A Li, ngươi làm sao vậy?".Nàng chỉ muốn phủi hạt cơm dính trên váy thôi mà.
Thẩm Tông Hoàn sắc mặt thay đổi, cậu đặt đũa xuống, nghiêm khắc khiển trách: "A LI, ca ca đã nói gì với ngươi?"
Lâm Chí cảm thấy giữa hai người có điều gì đó ẩn giấu.
Trong phòng nhất thời bầu không khí kỳ quái, cho đến khi một tiếng hét phá vỡ bầu không khí.
Lục thẩm nhà kế bên thở hổn hển chạy tới: "Ôi, Tiểu Chí, lão công của ngươi ngất xỉu ở bên ngoài, liên tục nói lạnh kìa.
Đi xem đi!"
"Làm sao có thể được? Vừa rồi khôn phải vẫn ổn sao?"