Hằng Ôn

Hứa Kính Hằng nghiêng người tựa ở bên giường, nương theo ánh đèn ngủ vàng vọt không mấy sáng sủa nghiên cứu kịch bản trong tay.

Tiếng nước chảy vang vọng trong phòng tắm hồi lâu cuối cùng cũng dừng lại, trong phòng lập tức an tĩnh, chỉ có tiếng lá cây ngoài cửa sổ bị gió thổi lay động phát ra âm thanh sàn sạt thanh đứt quãng truyền đến.

“Cạch”, cửa phòng tắm bị kéo ra, Ôn Duy Viễn chỉ quấn một cái khăn tắm quanh hạ thân mà đi ra.

Hứa Kính Hằng buông kịch bản, nhìn theo lưng hắn không chuyển mắt.

Ôn Duy Viễn cúi đầu, lấy tay tùy tiện vuốt vuốt mái tóc ngắn.

Bất quá chỉ là vài động tác vô cùng đơn giản, lại làm cho Hứa Kính Hằng không dời mắt được, tầm mắt giống như gắn chặt ở trên người hắn, chớp mắt một cái cũng không nỡ.

Năm năm, y chưa bao giờ chán nhìn hắn, thậm chí luôn cảm thấy nhìn không đủ.

Mái tóc ngắn gọn gàng rất dễ khô, Ôn Duy Viễn bất quá chỉ vuốt chừng chục cái, liền thu tay về, lúc quay đầu lại, vừa vặn cùng ánh mắt của Hứa Kính Hằng giao nhau, hắn chớp mắt, cũng không có ý tứ muốn né tránh.

“Nhìn gì vậy?” Sau một lúc lâu, Ôn Duy Viễn rốt cuộc mở miệng trước. Giọng nói trầm thấp không có quá nhiều dao động, không nghe ra được tâm tình của hắn.

Hứa Kính Hằng hạ tầm mắt, không tập trung mà xem qua loa kịch bản nói: “Không có gì.”

Ôn Duy Viễn nhàn nhạt “Ân” Một tiếng, cũng không thèm để ý: “Buổi sáng ngày mai có phần diễn của em sao?”

“Có, anh thì sao?”

“Cũng vậy.”

Hứa Kính Hằng nhịn không được, nhiếu chuyện hỏi một câu:“Diễn cùng với Tưởng Văn Duệ?”

Ôn Duy Viễn cũng không giấu diếm, gật đầu nói: “Ừ.”

Nghe được đáp án, Hứa Kính Hằng hơi lộ ra một tia biểu tình không vui, nhưng cũng rất nhanh liền giấu đi, y một mực cúi đầu, cũng không biết Ôn Duy Viễn mới vừa rồi có nhìn thấy hay không.

Hứa Kính Hằng cùng Ôn Duy Viễn đều là nghệ sĩ trong làng giải trí, Ôn Duy Viễn bắt đầu sự nghiệp trước Hứa Kính Hằng năm sáu năm, cũng đã hoạt động ở trong giới hơn mười năm. Mà Tưởng Văn Duệ bất quá chỉ là một nghệ sĩ mới, vừa mới tốt nghiệp học viện điện ảnh.

Gần nhất Hứa Kính Hằng nhận đóng một bộ phim mới, vừa vặn tại cùng thành phố mà Ôn Duy Viễn mới quay xong một bộ phim truyền hình. Hai người lâu ngày không gặp nay lại đụng mặt ở đây, Hứa Kính Hằng sau khi tạm biệt mọi người trong đoàn phim, liền cầm kịch bản đến tìm Ôn Duy Viễn. Không vì cái gì khác, chỉ là đơn thuần y nhớ hắn.

Giường đột nhiên chấn động, Hứa Kính Hằng vô ý thức ngẩng đầu, Ôn Duy Viễn đứng dậy cởi bỏ khăn tắm rồi lại đi vào phòng tắm, khi quay lại, trên cầm một cái quần lót, xem bộ dáng là định đứng ngay đây mà mặc vào.

Hứa Kính Hằng nhìn hắn từng bước một từ phòng tắm đi tới, vướng mắc nghẹn ở trong lòng hơn mười ngay nay, cuối cùng bật ra: “Tưởng Văn Duệ thích anh phải không?”

Mặc dù không đích thân tới hiện trường dò xét, nhưng chỉ một đoạn phim ngắn trong bản tin tức giải trí chiếu trên truyền hình, cũng đủ để Hứa Kính Hằng nhìn ra một chút manh mối.

Ôn Duy Viễn hơi sững người, động tác cúi người mặc quần lót khựng lại một chút, sau đó hắn cũng không giấu diếm nói:“Ừ.”

Nếu như năm đó là cậu ta yêu thầm anh, cũng là cậu ta hỏi anh có thể hay không cùng cậu ta cùng một chỗ, anh cũng sẽ đáp ứng sao?

Vấn đề này luẩn quẩn trên môi Hứa Kính Hằng hồi lâu, cuối cùng không mở miệng hỏi.

Không dám hỏi, bởi vì sợ hãi đáp án của Ôn Duy Viễn.

Kịch bản trong tay bị đặt trên tủ đầu giường khách sạn, Hứa Kính Hằng quỳ gối trên giường bò đến sau lưng Ôn Duy Viễn, y giang rộng đôi tay ôm lấy Ôn Duy Viễn, đầu lưỡi quấn lấy tai hắn, nhẹ nhàng ma sát: “Duy Viễn, em nhớ anh.”

Xưng hô thân mật, lời nói ái muội, như thể cuộc đối thoại vừa rồi, căn bản không hề phát sinh.

Hứa Kính Hằng hy vọng có thể từ miệng Ôn Duy Viễn nghe được một câu “Anh cũng vậy”, dù là chỉ là một tiếng hừ nhẹ xuất phát từ khoang mũi, cũng đã đủ rồi.

Nhưng mà, không có gì cả.

Ôn Duy Viễn ôm lấy y, cởi quần lót hắn mới mặc vào, đem Hứa Kính Hằng đặt ở dưới thân.

Bọn họ cùng một chỗ năm năm, đều rất quen thuộc thân thể của đối phương, Ôn Duy Viễn bất quá chỉ mới cởi áo Hứa Kính Hằng, ở trên ngực y vuốt ve vài cái, đã thành công khiêu khích dục vọng của Hứa Kính Hằng.

Hứa Kính Hằng nhìn chằm chằm nam nhân bên trên mình, năm năm, tất cả tính  sự đều là do chính mình khơi mào, Ôn Duy Viễn tựa hồ cũng không biết rõ chủ động như thế nào, hay là, hắn hoàn toàn không thích mình, cho nên không muốn chủ động.

Ôm lấy cổ nam nhân, Hứa Kính Hằng ngửa đầu cùng hắn hôn môi, chỉ có lúc này, y mới có thể cảm thấy an tâm. Nụ hôn đáp trả Ôn Duy Viễn so với cái hôn của y thì càng bá đạo hơn, chà đạp đôi môi Hứa Kính Hằng, dường như từ trong nụ hôn lộ ra ái ý thâm trầm khó đoán.

Đến tột cùng là hắn đang lừa gạt y, hay là Hứa Kính Hằng đang tự lừa gạt bản thân, đã không quan trọng nữa.

Ngọn lửa tình dục hừng hực thiêu đốt, Hứa Kính Hằng xoay người đảo vị trí với Ôn Duy Viễn, y ngồi trên bụng nam nhân, nâng lấy dục vọng cứng rắn của hắn, đưa vào trong cơ thể mình.

Quá lâu không có làm tính sự, lối vào khô khốc lại thít chặt, khi vật cứng cắm vào thì ẩn ẩn đau, Hứa Kính Hằng nhíu mày cắn môi, miễn cưỡng nhịn xuống đau đớn. Thật vất vả nuốt vào hơn phân nửa, trên trán sớm đã che kín một lớp mồ hôi mỏng.

Hai tay chống trên lồng ngực Ôn Duy Viễn, Hứa Kính Hằng khí tức bất ổn mà tạm dừng một lát, cũng không định trì hoãn quá lâu, chờ một hồi chợt Ôn Duy Viễn đẩy thắt lưng hướng lên phía trên mà đĩnh nhập, mạnh mẽ đem một nửa âm hành còn lộ ở bên ngoài ấn vào.

Hứa Kính Hằng hít một ngụm khí lạnh, phần eo bị người nắm chặt, thanh âm kêu đau còn chưa bật ra khỏi miệng, Ôn Duy Viễn cư nhiên phát động thế công. Hậu huyệt đột nhiên phải chịu đau nhức quá mức, không tự giác liền co rút lại, ẩm ướt nóng bỏng trong cơ thể Hứa Kính Hăng càng kích thích dục vọng của Ôn Duy Viễn, hắn chuyển động eo, liên tục trừu sáp.

Trọng tâm bất ổn làm Hứa Kính Hằng té sấp lên người Ôn Duy Viễn, tay Ôn Duy Viễn vươn ra, vuốt ve sống lưng Hứa Kính Hằng, xoa nắn cái mông của y. Hai tay nam nhân giống như có ma lực, dần dần đem đau đớn chuyển hóa thành tê dại quấy đảo lòng người.

Mỗi lần va chạm dẫn đến cơ thể ma xát với nhau, âm hành Hứa Kính Hằng kề sát phần bụng của hai người, cũng không cần dùng tay, chỉ bằng trừu sáp từ phía sau liền bắn ra bạch trọc tinh dịch.

Ôn Duy Viễn bởi vì hậu huyệt Hứa Kính Hằng sau khi bắn tinh thì co rút làm cho dục vọng dâng trào, hung hăng xâm lược.

Hứa Kính Hằng bị hắn tiến nhập mà lay động lên xuống, nheo mắt dò xét biểu tình bị dục hỏa thiêu đốt của Ôn Duy Viễn, y khó có thể tự kiềm chế lại nghĩ tới vấn đề đã quấy nhiễu mình mấy năm nay.

Vấn đề này Hứa Kính Hằng đã từng tự hỏi qua vô số lần, nhưng chung qui cũng không biết được tính hướng của Ôn Duy Viễn, dù sao Ôn Duy Viễn cũng từng kết hôn, tuy nhiên cũng đã ly hôn, nhưng là cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua hắn có scandal tình cảm với bất cứ ai, bất luận nam hay nữ.

Lúc trước, Hứa Kính Hằng yêu thầm Ôn Duy Viễn bị Ôn Duy Viễn phát hiện, nam nhân cũng không quá kinh ngạc, vân đạm phong khinh hỏi một câu: “Cậu thích tôi phải không.”

Bí mật Hứa Kính Hằng giấu ở trong lòng bao nhiêu năm tại một khắc này mà bùng phát, y buột miệng: “Đúng vậy.”

Biểu tình chán ghét mà y đã dự tính lại không hề xuất hiện trên khuôn mặt nam nhân, nhưng Hứa Kính Hằng cũng không vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.

Ôn Duy Viễn lại hỏi y: “Có phải nếu tôi không hỏi thì cậu cũng không nói?”

Hứa Kính Hằng gật gật đầu, thăm dò hắn:“Nếu anh biết, còn có thể để ý đến tôi sao?”

Ôn Duy Viễn không chút do dự trả lời: “Sẽ.”

Nói như vậy, có phải là đại biểu mình còn một tia hy vọng?

Trong nội tâm nghĩ như vậy, cũng liền mở miệng nói ra, Hứa Kính Hằng cẩn cẩn dực dực, cực kỳ chăm chú nhìn vào mắt Ôn Duy Viễn, dường như trời long đất lở đều không quan trọng trong giờ phút này. Y từng chữ từng chữ hỏi: “Anh sẽ theo tôi cùng một chỗ sao?”

Ôn Duy Viễn sửng sốt, gần như không hề suy xét, liền đáp ứng ngay tại chỗ: “Được.”

Một chữ, ngữ khí mạnh mẽ, vang dội trong tim Hứa Kính Hằng, thoáng cái, cũng đã năm năm.

Còn nhớ rõ tràng cảnh lần đầu tiên cùng Ôn Duy Viễn trên giường, Hứa Kính Hằng là lần đầu tiên làm chuyện này, chút ít kinh nghiệm của y cũng chỉ là xem phim mà biết được, kinh nghiệm tình ái thua xa Ôn Duy Viễn người đã từng kết hôn. Nhưng trên giường, Ôn Duy Viễn rất bị động, cởi quần áo, hôn môi, vuốt ve đều do Hứa Kính Hằng đến, Hứa Kính Hằng điều động tất cả kinh nghiệm mình biết về phương diện này, ở trên người hắn hết hôn lại liếm, đến khi đem thú tính của Ôn Duy Viễn khơi mào, lập tức bị người nọ đè xuống, tất cả quyền khống chế bị hắn tước đoạt.

Hệt như hiện tại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui