Editor: May
Nhìn người đàn ông đang biểu diễn thâm tình, sau đó một người tiếp một người hóa thành tượng đá cứng đờ, còn là loại không đánh sáp kia →_→.……
……
Cùng với giai điệu êm ái, ánh đèn nhẹ nhảy, không khí vốn nóng bỏng huyên náo bỗng nhiên cũng trở nên an tĩnh lại.
“You are my pretty sunshine
Thế giới không có em thật tồi tệ, chỉ là vô vị trống không……
……”
Trong hình ảnh mơ hồ, ánh mắt tà mị của Hoàng Phủ Bạc Ái càng thêm nồng cháy, thẳng tắp nhìn cô gái trước mặt.
Vừa rồi cô lại làm nũng với anh, một hai phải nghe anh hát, biết rõ con báo nhỏ này là cố ý giả bộ, anh lại vẫn chịu thua bộ dáng đó.
Thịnh Vị Ương, tựa như bài hát này vậy, em là ánh mặt trời của em, là ánh mặt trời muốn cự tuyệt cũng không cự tuyệt được của cuộc đời anh……
Rốt cuộc, một bài hát hát xong.
Hoàng Phủ Bạc Ái nâng khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương, rơi xuống một nụ hôn ở trên ấn đường của cô, sau đó ôm eo trở về sô pha ngồi xuống.
Rốt cuộc mọi người giống như hóa thành tượng đá cũng hồi thần lại, Sở Nam Xuyên kích động đến vỗ bàn, gân xanh trên cổ đều bạo nhảy,
“Hoàng Phủ, chúng ta làm anh em hơn hai mươi mấy năm cũng chưa nghe cậu hát qua một bài, vợ cậu nói một câu, cậu liền hát, liền hát……
Lão tử ăn! Dấm!!”
Kỳ Mộ Phi, “Tán thành!”
Lôi Nặc, “+1!”
Hoàng Phủ Bạc Ý, “Tính em nữa!”