Edit: Samleo
Vừa nhìn thấy thiết bị ghi âm cả người Trình Hải Dương đã hóa thành vật cưng đáng yêu rồi, nơi này nhìn một chút nơi kia nhìn một chút, không dám sờ, chỉ sợ phá hư cái gì, hận không thể đi qua ngửi ngửi.
“thật tốt!!!” Trình Hải Dương vừa nói trong vẻ mặt là tràn đầy hạnh phúc. Trì Nhai nhìn cậu, khóe miệng cũng là mang theo ý cười sâu xa không rõ: “Vậy bắt đầu trước, hay là nghỉ ngơi một hồi rồi bắt đầu?”
“Trực tiếp đến đi!!!” Trình Hải Dương nói.
Trì Nhai gật đầu, đóng cửa lại, tắt đèn trắng, chỉ để lại hai ngọn đèn màu vàng, ngọn đèn buông xuống rơi vào hai micro màu trắng bạc. Trình Hải Dương cùng Trì Nhai đứng kề vai, Trì Nhai đưa lời ca cho Trình Hải Dương, mặt trên đánh dấu từng phần riêng của hai người và phần hai người cùng hợp ca, còn có hòa âm linh tinh. Nhìn ra được Trì Nhai là có một chút nền tảng âm nhạc, Trình Hải Dương nhìn lời ca, vẻ mặt cũng thay đổi. Dường như vừa bắt đầu ca hát, cậu sẽ biến thành thiếu niên nhiệt huyết, bộ dáng một chút đáng yêu cũng không có.
“OK rồi sao? Hy vọng ba lần là có thể ghi xong.” Trì Nhai mỉm cười nói.
“Uh, không thành vấn đề!!! 大丈夫 (daijoubu: Không sao, Tôi ổn, Được rồi, All right)!!”
Nhạc đệm vang lên.
Trình Hải Dương lúc ca hát chuyên chú khác thường, nghiêm túc dị thường, phảng phất không giống Trình Hải Dương ngày thường, không có chút nào phát giác Trì Nhai nhìn cậu.
Có lẽ là bởi vì hai người cũng hết sức có kinh nghiệm, lời ca đã ở trên tay, Tiên Mạch không có ở đây, Trình Hải Dương cũng không quên lời, rất thành công ba lần thì thu xong hết tất cả phần cần thu.
Trình Hải Dương hát rất gắng sức, thậm chí cũng ra mồ hôi rồi, hai người rời khỏi phòng ghi âm, đến phòng khách của nhà trọ Trì Nhai ngồi nghỉ ngơi, Trì Nhai bưng lên một ly nước chanh cho Trình Hải Dương: “Uống chút đi, cậu ca hát thật sự là quá tuyệt vời.”
“Thật sự ~ không có đâu.” Trình Hải Dương ngượng ngùng gãi gãi tóc, một tay tiếp nhận nước chanh, mới vừa rồi gào thét xong, cậu cũng quả thật có hơi khát, nhận nước chanh thì uống một ngụm lớn, cư nhiên bị nước chanh làm sặc, đặt ly xuống ngăn không được ho khan. Trì Nhai dịu dàng giúp cậu vỗ vỗ sau lưng thuận khí: “Uống gấp như vậy làm gì.”
“Khụ khụ…”
“Cậu thật đúng là đáng yêu.”
“Hả?”
Trình Hải Dương thật vất vả thuận khí xong, lại nghe thấy Trì Nhai ý tứ hàm xúc không rõ nói.
Cậu lúc này mới phát hiện… cậu có phải hay không dễ dàng theo người ta về nhà… Bản thân cũng không biết người này có phải kẻ xấu hay không.
“Tôi thích em.” Trì Nhai thản nhiên mở miệng, một chút ngượng ngùng hay do dự cũng không có, tự nhiên không chút ngượng ngùng giống như đang nói tôi đói bụng… Hắn đương nhiên không ngượng ngùng, gặp phải loại chuyện này, ngượng ngùng muốn chết chính là Trình Hải Dương.
Trình Hải Dương lập tức đỏ mặt, đầu tiên đẩy đẩy kính mắt trên mũi xác định còn ở đó hay không… sau khi xác định xong cậu liền muốn xác định Trì Nhai có phải đeo kính có vấn đề hay không.
“Ách… Cái này…”
“Thật ra trước kia khi nghe bài hát của cậu tôi cũng đã rất thích cậu rồi, không nghĩ bộ dạng cậu lại thanh tú như vậy.”
“Chờ một chút…” Trình Hải Dương dường như bắt được trọng điểm gì. “Sao anh biết bộ dáng tôi như thế nào…?”
“Tôi chỉ là dựa theo IP của em hack một chút, thuận tiện xem một vài thứ trong computer của em… Vừa khéo có ảnh chụp.” Trì Nhai nói xong, Trình Hải Dương còn đang tiêu hóa tin này, Trì Nhai đã đẩy ngã cậu vào trên ghế sa lon, hai tay ấn chặt tay cậu, chóp mũi cách chóp mũi cậu, khoảng cách trong nháy mắt ngắn lại một centimet.
“Anh anh anh… anh làm gì?” giọng nói của Trình Hải Dương không rõ chút nào không mạnh mẽ như khi ca hát, ngược lại như con thỏ trắng, cuộn mình ở dưới thân con sói da dê.
“Tôi chính là thích em thôi….” Trì Nhai nói ở bên tai cậu, hơi thở phun vào tai Trình Hải Dương làm cho Trình Hải Dương không ngừng muốn chạy trốn, đáng tiếc không biết tại sao sức lực của Trì Nhai lớn như vậy, Trình Hải Dương một chút phản kháng cũng làm không được.
“Ở cửa hàng thú cưng nhìn thấy em… Tôi liếc mắt một cái thì đã nhận ra đó là em rồi.”
“Đó không phải cửa hàng thú cưng…” Này này Trình Hải Dương mày nhầm trọng điểm rồi a!!! Mày bây giờ cần phải thoát khỏi miệng sói a!!! Tiên Mạch vẫn còn ở nhà chờ mày đó!!!”Không đúng anh đừng như vậy!”
“Sao nào?” tay Trì Nhai tiến vào quần áo Trình Hải Dương, vuốt ve thắt lưng hơi gầy của cậu. Hoàn toàn khác cảm giác cùng Tiên Mạch làm chuyện này, Trình Hải Dương chỉ cảm thấy ác cảm, khó chịu.
Phản kháng trở nên càng ngày càng khó khăn, Trình Hải Dương lúc này xem như rõ ràng ý thức được người này sẽ làm gì mình, nhưng là không được! Cậu không muốn một chút nào! Nếu bị người này làm chuyện gì đó cậu thà rằng bị Tiên Mạch một đêm bảy lần!
“Anh đừng như vậy… Tôi có bạn trai rồi…” Trình Hải Dương trong thanh âm mang theo giọng nghẹn ngào, trên người lại càng ngày càng vô lực… Tôi van anh, cũng không nghĩ rằng nước hoa quả ở quán lúc tám giờ giống như bị bỏ thuốc!!! Cứu mạng!!! Sớm biết thế thì không tới rồi!!!
“Không sao.” Trì Nhai vừa nói, “Dù sao tôi chỉ là muốn có được em, về phần trái tim em ở đâu, không quan trọng.”
Tại sao lại có người như thế!!! Trình Hải Dương như trước không từ bỏ phản kháng, tay Trì Nhai đã bắt đầu xuống phía dưới luồn vào trong quần Trình Hải Dương, mắt thấy sẽ đụng tới Hải Dương nhỏ nhạy cảm, cậu sốt ruột sắp khóc rồi!!!
Bị đàn ông cưỡng gian xem như là chuyện gì a!!!
“Tiên Mạch…” Trình Hải Dương vô lực kêu tên Tiên Mạch.
Đột nhiên, cửa nhà Trì Nhai bị mạnh mẽ đá văng, Trì Nhai ngẩng đầu nhìn chàng trai nổi giận đùng đùng trước mắt, sau đó còn chưa kịp phản ứng thì trước mắt tối sầm, bị chàng trai trước mặt một quyền dốc sức nện vào mắt phải.
Trì Nhai té ngã trên mặt đất, đau đến hít một hơi, Tiên Mạch kéo Trình Hải Dương từ ghế sa lon lên: “Em ngu ngốc!!! Em có một chút ý thức an toàn hay không!!! Cư nhiên tùy tiện đi đến nhà loại đàn ông này!!! Nếu không phải anh!!!”
“Xin lỗi…” Trình Hải Dương hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn Tiên Mạch, tuy bộ dáng giống như muốn khóc, nhưng lại thật là vui mừng, vui mừng muốn chết, mặc dù cậu ngay cả đứng dậy ôm Tiên Mạch cũng không có sức.
Tiên Mạch phảng phất cũng nhìn ra Trình Hải Dương không bình thường, giúp cậu chỉnh đốn lại quần áo xong, sau đó cõng cậu, tiếp theo lại tặng thêm một cước trên người Trì Nhai đang ngã ngồi dưới đất: “Đừng đánh chủ ý lên người của tao.”
Nói xong cũng không quay đầu lại cõng Trình Hải Dương đi.
Trì Nhai tự giễu cười cười, gian nan đứng lên, định đi đóng cửa nhà mình. Nhưng nói cũng kỳ quái, tại sao cửa nhà mình bị người đạp một cái đã mở rùi? Khóa chống trộm gì gì đó dùng để trưng bày sao? Trì Nhai đóng cửa, nhưng lại phát hiện khóa cửa rõ ràng đã bị hư rồi.
“Tiên Mạch…”
“Uh?”
“Anh đến đây lúc nào?”
“Anh lo cho em, luôn luôn đi theo ở phía sau, sau đó ở cửa nghe tình hình.”
Giọng điệu Tiên Mạch thờ ơ, nhưng lại làm cho Trình Hải Dương ấm áp nói không nên lời. Thì ra y quan tâm mình như vậy.
“A… Xin lỗi.”
“Xin lỗi cái gì, không phải lỗi của em.”
“Uh… Được rồi… cánh cửa kia anh cũng có thể đá văng sao?”
“Từ lúc hắn bắt đầu nói thích em, vì để phòng ngừa vạn nhất anh đã cạy mở khóa cửa nhà hắn.”
“Anh còn có thể cạy khóa…?”
“Trước kia làm thêm ở cửa hàng kim khí, ông chủ đã dạy một chút.”
“…” hình tượng Tiên Mạch ở trong lòng Trình Hải Dương lập tức trở nên càng thêm cao lớn, chàng trai này thật đúng là cái gì cũng biết! “Em mệt mỏi quá…”
“Vậy ngủ đi.”
“Dạ…”
“Về đến nhà anh sẽ trừng phạt em.”