Hai cây táo phủ đầy những bông hoa nhỏ màu trắng, một số loại rau được trồng cách đây một tuần đang nảy mầm chồi xanh.
Trong căn cứ cấm phạm tội, và việc giám sát vòng thứ hai nơi những dị năng giả sinh sống thậm chí càng nghiêm ngặt hơn để đảm bảo không ai dám mạo hiểm ăn trộm vật tư.
Hứa Kiều vui vẻ "tưới" những chồi xanh hai bên bằng dị năng hệ mộc, sau đó lên xe đạp và xuất phát.
Mười phút sau, Hứa Kiều khóa xe đạp và đi theo một số cô chú vào siêu thị tổng hợp ở khu này.
Năm tầng trên mặt đất cung cấp các nhu yếu phẩm cơ bản, thực phẩm, nhà ở, phương tiện đi lại và các dịch vụ giải trí khác nhau cho cư dân gần đó, trong khi tầng một bên dưới là nơi chứa nhiều nguyên liệu nấu ăn và khu vực vật tư khác nhau.
Cuộc sống của gia đình Hứa không tính là giàu có, ở những phương diện khác, ông nội Hứa sống tiết kiệm, nhưng ông cũng rất sẵn lòng tiêu tốn điểm tích lũy cho một ngày ba bữa ăn, làm Hứa Kiều bị các loại nguyên liệu tươi mới nuôi nấng cho khẩu vị đủ lớn, trừ phi thật sự có một ngày rơi vào cảnh sơn cùng thủy tận, nếu không cô cũng sẽ không ủy khuất chính mình đi ăn những dịch dinh dưỡng không có tư vị gì mà lại có mùi quái dị đó
Trước khi ông nội qua đời, ông đã để lại cho cô một khoản tiền tiết kiệm nhỏ.
Bây giờ Hứa Kiều vẫn đang làm việc và kiếm tiền, số tiền đủ để cô có thể chống đỡ bảo trì được mức sống ban đầu.
Sau khi đi dạo một vòng, Hứa Kiều mua một lượt rau và thịt tươi cần thiết dùng trong ba ngày.
Trở lại tiểu khu, Hứa Kiều đẩy xe đạp vào cửa nhà, phòng 102 đột nhiên bị đẩy ra từ bên trong.
Hứa Kiều ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Dương
Cậu học sinh cấp hai mười lăm tuổi cao gần 1,8 mét nhưng lại gầy gò trong bộ đồng phục học sinh màu đen khoác lỏng lẻo trên người.
Đây là cậu em trai nhà bên mà cô nhìn từ khi còn bé thơ, năm ngoái cậu vẫn còn mạnh mẽ.
Kể từ khi chú Lục chết trong một nhiệm vụ lính đánh thuê, tâm trạng chán nản và việc chi tiêu đột ngột giảm sút đã khiến cậu học sinh cấp hai trong giai đoạn đang phát triển chỉ cao hơn nhưng không béo ra.
Hứa Kiều mỉm cười với cậu, lấy hai túi mua sắm đặt trong giỏ xe ra, nói: “Em tắm rửa trước đi, chị nấu cơm, chuẩn bị xong sẽ gọi em.”
Lục Dương cụp mắt xuống.
Từ trên lưng cặp móc ra một chai dinh dưỡng rỗng: "Em ăn rồi, chị cứ làm phần của mình đi."
Không đợi Hứa Kiều kịp phản ứng, cậu học sinh cấp hai đã đóng cửa lại từ bên trong.
Hứa Kiều: "..."
Không có người ăn cùng, Hứa Kiều vẫn làm món mì trứng với rau củ và thịt băm theo kế hoạch.
Trong khi nước mì đang sôi sùng sục, Hứa Kiều dựa vào cửa trượt của bếp, hồi tưởng lại những thay đổi của Lục Dương trong sáu tháng qua.
Chú Lục là lính đánh thuê dị năng cấp B.
Dù bị mất một cánh tay nhưng chú ấy vẫn là dị năng cấp B của căn cứ nơi có năm triệu dị năng giả cấp E, D và C.
Sau khi dì Lục qua đời, chú Lục tiếp tục sống chỉ vì hai việc: nuôi dạy Lục Dương và tiết kiệm đủ học phí chọ Lục Dương theo học trường trường quân đội.
Trường quân đội là tên viết tắt của Đại học dị năng giả.
Tất cả học sinh trung học thức tỉnh tinh thần thể ở tuổi 16 đều có thể đăng ký vào trường quân đội.
Tuy nhiên, tài nguyên căn cứ có hạn và dị năng giả là lực lượng chính trong việc duy trì an ninh của căn cứ và bổ sung tài nguyên.
Xét thấy hầu hết các dị năng giả đều không sẵn sàng mạo hiểm rời khỏi căn cứ, trường quân đội không thể không thu học phí cao ngất ngưởng đối với học viên.
Người giàu thì không quan tâm đến khoản học phí này, nhưng những gia đình bình thường để có thể cung cấp cho con cái họ một nền giáo dục dị năng giả hoàn chỉnh, hoặc phải làm việc chăm chỉ liều chết để tích góp đủ học phí, hoặc chỉ có thể ký một bản hợp đồng "khế ước bán thân" dài mười năm với trường quân đội: Trong thời hạn hợp đồng, sau khi tốt nghiệp, trường quân đội phải ở lại quân đội, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt với quân hộ vệ và thường xuyên ra ngoài thu thập vật tư.