Lục Dương liếc nhìn căn hộ của mình, suy nghĩ vài giây rồi nói với Hứa Kiều: “Ngoài tiền ăn, còn có tiền điện nước, tiền thuê nhà, em sẽ trả.”
Hứa Kiều cười cười: "Phân rõ ràng như vậy, là chuẩn bị thức tỉnh dị năng cấp B sau đó liều dọn đến khu trung tâm, không muốn để chị thơm lây sao?”
Lục Dương nghe được lời này liền trở nên nóng nảy: "Không phải, em…”
Hứa Kiều: “Vậy cứ làm theo lời chị, em tập trung đi học, chuyện cho thuê nhà để chị lo.”
Nói xong cô đạp xe rời đi mà không đợi Lục Dương nói gì.
Căn cứ phía Đông Nam có rất nhiều bệnh viện lớn, cũng có một số phòng khám tư nhân do dị năng giả hệ trị liệu kinh doanh.
Các bệnh viện lớn có mức lương cao, phúc lợi tốt, trình độ chuyên môn và cấp bậc dị năng của nhân viên y tế phải được đánh giá lại hàng năm.
Khi Hứa Kiều tốt nghiệp trường quân đội, cô chỉ nhận được chứng chỉ bác sĩ cấp C do khả năng đặc biệt của mình.
Trên thực tế, kiến thức về bệnh lý và thao tác sử dụng thiết bị y tế của cô thì tương đương với bác sĩ cấp A.
Giáo sư Lâm rất thưởng thức cô và giới thiệu cô vào làm việc tại Bệnh viện Quân y số 1 ở khu trung tâm.
Hứa Kiều rất vui mừng và biết ơn.
Nhưng trong kỳ nghỉ ngắn ngày trước khi nhận việc, Hứa Kiều theo chú Lục ra ngoài căn cứ làm nhiệm vụ cơ bản, giúp đỡ trị liệu cho một lính đánh thuê.
Trong quá trình điều trị, cô bỗng nhiên nhận thấy tinh thần thể của mình có rục rịch.
Đó là trải nghiệm mà Hứa Kiều chưa từng có trước đây.
Theo kiến thức cô đã học được, tinh thần thể hệ thực vật tương đối ổn định, sẽ không thay đổi lên xuống giống như tinh thần thể hệ động vật.
Sau khi trị liệu xong, Hứa Kiều đang định thả tinh thần thể của mình để kiểm tra một chút, nhưng lại thoáng thấy một bóng dáng người, nên vội vàng thu hồi lại.
Cô không thể giải thích tại sao lúc đó cô lại căng thẳng, và tại sao theo bản năng cô lại cảm thấy mình không nên để người khác phát hiện, tóm lại cô di chuyển nhanh tốc độ đi đến đội lính đánh thuê đang nghỉ ngơi bên cạnh, cũng không ai để ý có một bông hoa sen tinh thần thể xuất hiện trong chốc lát.
Trở lại căn cứ, Hứa Kiều kéo rèm lại, phóng thích tinh thần thể ra.
Tinh thần thể mà cô quen thuộc hẳn là một bông hoa sen nhô ra từ bốn chiếc lá tròn màu xanh lục.
Mười một cánh hoa trắng như tuyết, chỉ có mặt trên của cánh hoa lộ ra những hạt phấn siêu nhỏ.
Vẫn là bông hoa sen đó, lá sen vẫn là bốn lá, nhưng cánh hoa lại biến thành…
Hứa Kiều ôm lấy cành hoa mảnh khảnh đếm từng cánh hoa ba lần, mỗi lần đều là ba mươi ba.
Từ mười một lên đến ba mươi ba, nó tăng gấp ba lần.
Hứa Kiều biết rằng dị năng giả có thể khống chế kích thước tinh thần thể, tinh thần thể của họ càng lớn thì dị năng giả sẽ tiêu tốn càng nhiều.
Nhưng Hứa Kiều chưa bao giờ nghe nói đến việc tinh thần thể sẽ tự mình phát sinh thay đổi.
Cô cũng biết một số dị năng giả có tinh thần thể kiểu hoa, trong đó có một nữ minh tinh nổi tiếng ở Căn cứ Đông Nam có tinh thần thể là một bông hoa mẫu đơn, hoa mẫu đơn của người ta thường xuyên được phóng thích ra bên ngoài, số lượng cánh hoa vẫn luôn ổn định từ đầu đến cuối.
Thời đại mới chỉ mới trôi qua một trăm năm trước, và nghiên cứu nhiệt tình của các học giả về các tinh thần thể và sức mạnh dị năng khác nhau vẫn tiếp tục, cơ hồ hàng năm đều có phát hiện mới.
Có tin đồn rằng một số phòng thí nghiệm, tập đoàn lớn thậm chí sẽ tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người bình thường hoặc những dị năng giả.
Tất nhiên, đây chỉ là những tin đồn thất thiệt.
Không ai trong giai cấp mà Hứa Kiều từng tiếp xúc có thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào.
Trước đây Hứa Kiều có thể cười trừ, nhưng đến lượt trên người cô xuất hiện dị biến, cô thà tin vào điều đó.
Nhất là, với việc số lượng cánh hoa sen tăng lên, dị năng trị liệu của Hứa Kiều cũng được đề cao ở cấp bậc lớn, có thể là đã đạt đến cấp bậc B.
Chỉ là tinh thần thể biến đẹp mắt, không đáng để các nhà nghiên cứu khoa học chú ý, nhưng cấp bậc dị năng lại có thể được nâng cao...
Hứa Kiều không dám mạo hiểm.
Cô lựa chọn từ bỏ bệnh viện lớn ở khu vực trung tâm và chuyển sang phòng khám tư nhân trong khu này, sau đó lại cẩn thận khống chế hiệu quả trị liệu.
Điểm tích lũy có thể kiếm được ít hơn, miễn là đủ dùng.
Tính mạnh và tự do mới là điều quan trọng nhất.