Nếu không có gì ngoài ý muốn, Hứa Kiều sẽ làm việc năm ngày một tuần, trong đó có bốn ca ngày một ca đêm.
Ca làm việc ban ngày là từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều.
Lúc 7 giờ 50, Hứa Kiều thay áo khoác trắng đi ra khỏi phòng thay đồ, cô chào hỏi các đồng nghiệp đi ngang qua rồi lên tầng ba của phòng khám để kiểm tra tình trạng hồi phục của hai bệnh nhân.
Dị năng giả chỉ có thể chất tốt hơn người bình thường, sức đề kháng đối với một số vi khuẩn và vi rút tăng cao, nhưng lúc bị bệnh thì sẽ vẫn bị như thường, và càng cần được điều trị nhiều hơn khi bị chấn thương bên ngoài.
Bệnh nhân số 1 bị ung thư da giai đoạn đầu, bởi vì không muốn phải xếp hàng tại bệnh viện lớn nên đã đến “ Phòng khám của bác sĩ Hứa”, lại cũng bởi vì chi phí khám bệnh của Hứa Kiều là rẻ nhất nên đã bán tín bán nghi mà lựa chọn cô, một bác sĩ trẻ tuổi mới hành nghề chưa đầy hai năm.
Hứa Kiều đeo khẩu trang, bình tĩnh kiểm tra vết thương cho bệnh nhân số một, nói: “Vết thương phục hồi rất tốt, có thể xuất viện rồi.
"
Việc điều trị của các bác sĩ dị năng được chia thành ba cấp độ:
Điều trị sơ cấp: Dựa theo cách điều trị thông thường như thời đại cũ, việc điều trị không hao tổn bất kỳ tinh thần lực nào, nên chi phí thấp, thời gian điều trị kéo dài.
Điều trị trung cấp: Dùng tinh thần lực kết hợp với thiết bị y tế và thuốc, chi phí trung bình, thời gian điều trị ngắn.
Điều trị cao cấp: Cần tốn rất nhiều tinh thần lực để điều trị cho người bị thương ngay lập tức phục hồi về trạng thái tốt nhất.
Chi phí cao mà quá trình điều trị cực kỳ ngắn.
Đối với chấn thương nghiêm trọng ở bên ngoài hoặc nội thương, phần lớn dị năng giả trong căn cứ đều sẽ lựa chọn phương pháp điều trị trung gian vì giá cả phải chăng, lợi dụng sức mạnh tinh thần lực của bác sĩ để nhằm loại bỏ nhanh chóng những tổn thương, chữa lành vết thương sâu nhanh chóng, rút ngắn đáng kể thời gian nằm giường, sau đó dựa vào phương pháp điều trị thông thường để hồi phục sức khỏe hoàn toàn.
Bệnh nhân số 2 là một cậu bé ba tuổi nghịch ngợm vô tình bị cắt đứt một ngón tay.
Ông nội của cậu bé nhanh chóng đưa cậu bé đến phòng khám gần nhất, Hứa Kiều thực hiện ca phẫu thuật tiếp theo cho cậu bé.
Cha mẹ của cậu bé vẫn đang làm nhiệm vụ lính đánh thuê bên ngoài căn cứ, ông nội chính là người đi cùng chăm sóc cho cậu bé.
Khi Hứa Kiều cúi xuống kiểm tra ngón tay của cậu bé, ông lão nhìn vào đôi mắt trong veo sạch sẽ của cô, dường như vẫn giữ được sự ngây thơ trong trường, mỉm cười khen ngợi: “Bác sĩ Hứa thật sự là tuổi trẻ tài cao, ngày hôm qua tôi còn có chút không thể tin được cô, không nghĩ tới cô lại đối xử tối với gia đình chúng tôi như vậy, tay nghề của cô một chút cũng không thua kém gì các bác sĩ già ở các bệnh viện lớn.
”
Hứa Kiều chỉ mỉm cười, sờ sờ đỉnh đầu cậu bé, nói với ông lão: "Xương và dây thần kinh bên trong đều đã lành rồi, chỉ còn lại vết thương bên ngoài thôi, ông muốn nằm điều trị thêm mấy ngày nữa hay về nhà chăm sóc?"
Vẻ mặt ông lão có chút xấu hổ cùng tiếc nuối: “Con trai và con dâu giao cháu trai giao cho tôi chăm sóc, đều trách tôi bất cẩn, để cháu trai chịu tội không nói, còn tốn mất 10.
000 điểm tích lũy.
”
Hứa Kiều im lặng lắng nghe.
Ông lão thấy cô không trả lời, trên mặt nhất thời hiện lên một tia xấu hổ, kiên trì nói: “Bác sĩ Hứa, ngày mai con trai và con dâu của tôi có thể mới trở về, 10.
000 điểm tích lũy này chính là dùng từ tiền lương hưu của tôi, tôi chính mình thừa nhận mình có lỗi, nhưng tôi không muốn hai vợ chồng chúng nó mắng tôi vô dụng, cô xem, có thể chăm sóc giúp tôi thêm một chút, trực tiếp dùng sức mạnh tinh thần lực giúp Cường Cường chữa lành vết thương được không? Dù sao cũng chỉ còn lại một chút vết thương ngoài da, sẽ không tiêu tốn quá nhiều tinh thần lực của cô.
”