Hàng Xóm



22.

Công việc Trang tiên sinh bận rộn như vậy quả thực không thích hợp để chăm sóc mèo nhỏ.

Để cám ơn công chăm sóc mèo nhỏ, anh ngang ngạnh bồi thường cho cậu bộ vải mới của ghế sôpha, còn mua thêm giá trèo cho mèo nhỏ, bỏ ra một buổi trưa lắp ráp.

Thật ra cái giá trèo kia lắp ráp rất đơn giản, nhưng trông Trang tiên sinh thông minh vậy thôi chứ không hề am hiểu ba cái việc thủ công chút nào cả, không phải sai chỗ này thì cũng là sai chỗ kia.

Lâm Ôn lo lắng nhìn anh, muốn tự mình đến làm nhưng lại sợ Trang tiên sinh tự ái nên không dám mở miệng, chỉ đành ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, nâng sách lên vừa đọc vừa quan sát Trang tiên sinh, yên tĩnh kiên nhẫn chờ anh lắp ráp.

Mèo đại nhân hận không thể lập tức nghịch đồ chơi mới, nhóc bất mãn không hài lòng, lăn lăn vài vòng trên đất sau đó nghịch quả bóng len một lúc, cuối cùng mệt mỏi nằm nhoài bên cửa sổ mà ngủ.

Mắt thấy trời xuống sắc, Lâm Ôn nghĩ đến tình bạn giữa hai người bèn nhỏ giọng mời Trang tiên sinh ở lại ăn cơm tối.

Không biết có phải là ảo giác hay không mà lời mời vừa nói ra, hiệu suất làm việc của Trang tiên sinh lập tức tăng nhanh, lại còn nhàn hạ nở nụ cười, “Vậy làm phiền Lâm tiên sinh, món cà tím(*) lần trước thật sự rất ngon.”

Lâm Ôn mờ mịt gật đầu, lúc vào đến trong bếp lại quay đầu nhìn ra ngoài xem thử một chút, giá trèo của mèo nhỏ đã lắp xong rồi.

... Xem ra tích luỹ kinh nghiệm suốt một buổi trưa, Trang tiên sinh rốt cuộc cũng mở ra hai mạch nhâm đốc, lĩnh ngộ được chân lý.

(Mạch Nhâm và mạch Đốc – Mạch Đốc cai quản phần dương, Mạch Nhâm cai quản phần âm của cơ thể. Đạo gia coi mặt trước thân là lâm, phía sau là dương, bởi vậy mạch Nhâm ở phía trước còn mạch Đốc ở phía sau thân thể.

Vậy tại sao cần đả thông hai mạch Nhâm Đốc? Bởi trong hai kinh mạch này một mạch kiểm soát tất các kinh âm (bao gồm thủ tam âm kinh – ba đường kinh âm trong cánh tay; Túc tam âm – ba đường kinh âm nằm mặt trong đùi), và một mạch kiểm soát tất cả các kinh dương (thủ tam dương kinh, túc tam dương kinh). khi 12 kinh mạch này có vấn đề, đầu tiên cần đả thông hai mạch này, khí huyết sẽ được lưu thông).

(*) Món cà tím

""

23.

Kỳ nghỉ thoáng cái liền qua, Lâm Ôn không hiểu được nỗi lòng của dân đi làm, nhưng khi sáng sớm nhìn thấy tấm thiệp ở dưới khe cửa thì cậu rất vui vẻ.

Cuộc sống lại trở về như hồi trước tết, Lâm Ôn mỗi ngày đều có thể nhận được hai tấm thiệp, một tấm chào buổi sáng, một tấm chúc ngủ ngon.

Chỉ là lần này giữa hai người còn có thêm chủ đề chung là mèo nhỏ, Trang tiên sinh thường đến nhà cậu để ngồi chơi với con mèo.

Cậu dường như đã quen với việc người nọ bước vào trong vỏ ốc của mình.

Vì một phút yếu lòng mà kéo con chim lớn vào trong hốc cây, sau đó con chim ấy liền trở thành khách quen của sóc nhỏ.

Anh thường mang đến vài món quà nhỏ, tất cả đều là những bất ngờ đáng yêu.

Đã rất lâu rồi Lâm Ôn mới cảm thấy hạnh phúc đến như vậy.

Niềm vui mỗi khi nhận được thiệp và nhìn thấy Trang tiên sinh càng ngày càng tăng, dường như đã vượt quá ranh giới nhất định.

Lâm Ôn hồn nhiên không biết, vẫn tích cực dẫn sói vào nhà.

Trang tiên sinh cực kì kiên nhẫn, dù cho anh đã xâm nhập vào được cứ điểm quan trọng nhưng vẫn đối xử rất từ tốn với con mồi của mình, anh chọn cách lùi lại một bước, không một chút do dự mà đem cậu từng chút giấu vào trong vòng tay mình.

Với Lâm Ôn mà nói, những ngày này là những ngày vui nhất trong cuộc đời cậu.

Cái ngày Trang tiên sinh xuất hiện đã phá vỡ đi cuộc sống cô đơn buồn bã vốn có của cậu, khiến cậu cảm giác như mình vừa được hồi sinh.

Mèo đại nhân cũng có tên, là do Trang tiên sinh đặt, gọi là Tùng Tùng. So với những con mèo khác thì Tùng Tùng hoạt bát hơn rất nhiều, mỗi ngày nhảy nhót tưng bừng, luôn muốn ra ngoài chơi.

Vậy nên đây là lần đầu tiên Lâm Ôn ra khỏi nhà.

Thỉnh thoảng cậu sẽ dắt Tùng Tùng ra ngoài dạo một vòng, mặc dù chỉ là đi trên cỏ, giống như đang đi tuần tra nhưng cậu đã không còn chống cự việc đi ra ngoài như lúc trước nữa.

Trang tiên sinh cực kì vui vẻ, lúc ở công ty hiếm thấy lại không mắng người, suốt nửa tháng đối xử với đồng nghiệp rất tốt làm cho cả tổ run rẩy không thôi, khiến mọi người nghĩ rằng sắp sửa có biến lớn xảy ra.

Cho nên cả tổ làm việc càng cẩn thận, sai lầm trong công việc ngày càng giảm, Trang tiên sinh hai mặt đều thuận lợi, tiền đồ rộng mở.

Và vào một buổi tối thứ sáu đã có một việc quan trọng xảy ra.

Trang tiên sinh tăng ca quanh năm có khi đến hơn mười, mười một giờ, thường sẽ không về nhà vào ban đêm.

Nhưng kể từ khi có thói quen gửi thiệp cho Lâm Ôn thì dù có tăng ca trễ đến mấy anh cũng sẽ trở về nhà, sếp là một người tốt bụng nên những ngày nay luôn thả cho anh về sớm.

Khi về đến nhà vừa vặn bảy giờ tối.

Vào lúc này, Lâm Ôn thường đang nấu cơm.

Trang tiên sinh đang lên kế hoạch để làm sao gõ cửa nhà Lâm Ôn mà ăn ké một bữa, cửa thang máy mở ra, anh sung sướng bước ra ngoài, còn chưa tới cửa nhà đã nghe được âm thanh sắc nhọn từ Lâm Ôn, “Nơi này không chào đón anh! Mời anh đi cho!”

Bình thường cậu ăn nói rất nhỏ nhẹ, bây giờ lại nâng cao tông giọng khiến người khác có cảm giác như bất cứ lúc nào cậu cũng có thể đứt hơi.

Mặt Trang Nam tối sầm lại.

Trước cửa nhà Lâm Ôn là một người đàn ông xa lạ mặc đồng phục nhân viên bảo vệ.

Toàn thân sóc con tiên sinh nhà anh căng cứng, hai mắt mở to cảnh giác, thậm chí trong ánh mắt còn thể hiện sự ghét bỏ cùng sợ hãi, gắt gao chặn trước cửa, cả người gầy gò run rẩy giống như một con diều đang ở trên trời cao, chỉ cần thả dây quá căng thì sẽ lập tức đứt dây mà rơi xuống.

Tùng Tùng cũng đứng cạnh bên chân cậu, bộ lông xù lên, miệng thì ngao ngao cảnh báo.

Nhân viên bảo vệ mở miệng, “Em họ, đừng trở mặt mà không nhìn nhận mọi người, anh và mẹ đã đi tìm em rất nhiều năm, bây giờ nhìn thấy em sống trong tiểu khu này, chẳng lẽ còn không có tiền trả nổi hả?”

Hắn vừa nói xong, mặt Lâm Ôn liền đỏ lên vì tức, đôi môi run rẩy nghiến răng nói từng chữ, “Tôi... không nợ nhà các người, cái gì hết.”

Nhân viên bảo vệ còn chưa kịp mở miệng thì vai đã bị người khác chụp lấy.

Người nam nhân cao lớn đứng phía sau lưng hắn, thân mặc âu phục đeo cà vạt, khí thế bức người, sắc mặt âm trầm, “Anh không phải bảo vệ của nơi này, lại còn dám tới đây gây sự.” Anh tặng cho Lâm Ôn một ánh mắt cổ vũ nhưng giọng nói càng thêm lạnh lùng, “Ra ngoài ngay lập tức, nếu không tôi sẽ gọi báo cảnh sát.”

Dáng người tên bảo vệ khá hung tàn nhưng khi đụng phải tầm mắt Trang Nam lại theo bản năng mà co rúm lại, hắn chống eo lớn tiếng nói, “Mày là ai hả, đây đâu phải chuyện của mày!”

Trang Nam làm bộ như muốn báo cảnh sát.

Thấy thế hắn vội xua tay, “Này này, anh làm gì vậy chứ, tôi tới là để đòi nợ! Anh là hàng xóm của Lâm Ôn đúng không, anh lo cho nó làm gì, nó thiếu nợ nhà tôi! Trốn nợ mấy năm rồi!”

Cả người Lâm Ôn bùng lên lửa giận, hai mắt đỏ hoe nhưng cậu lại ăn nói vụng về, miệng lưỡi không bằng tên khốn kia.

Khoảnh khắc trông thấy Trang Nam, trái tim cậu vừa nhẹ nhõm lại vừa sợ hãi.

Trang tiên sinh đã đến... Nhưng nếu để cho Trang tiên sinh biết về sự việc đáng xấu hổ này thì anh sẽ phản ứng như thế nào đây?

Tùng Tùng nhìn thấy Trang Nam cũng bình tĩnh lại.

Tuy vậy mèo đại nhân vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ kia, bộ dáng giống như có thể xù lông bất cứ lúc nào, gương mặt thể hiện thần thái kiêu ngạo cùng bộ móng bén nhọn luôn có thể xuất chiêu mọi lúc.

Là kẻ nào to gan dám tới bắt nạt sóc con nhà ta!!

Trang Nam híp mắt, dựa vào lợi thế chiều cao mà từ trên cao nhìn chằm chằm xuống tên bảo vệ, “Em ấy nợ tiền nhà các người? Nợ bao nhiêu?”

Tên kia không chút suy nghĩ liền duỗi tay nói, “Ba triệu!” Sau đó lại đổi, “Không đúng, là năm triệu!” (5 triệu NDT gần bằng 17tỷ268tr VNĐ)

Trang Nam đang muốn nói thì lúc này Lâm Ôn đã không thể nhịn được nữa, cậu tức giận lắp bắp nói, “Tôi... không nợ tiền gì mấy người hết!”

“Khốn!” Tên kia nhất thời quên mất Trang Nam mà quay người mắng Lâm Ôn, “Nhà tao cho mày ăn, cho mày chỗ để ngủ, cả tang lễ của cha mẹ mày cũng là nhà tao lo, đồ bạch nhãn lang, hay cho cha mẹ mày làm bác sĩ ở nước ngoài mà lại sinh ra cái thứ ích kỷ như mày, một nhà ba người tụi bây đều sính ngoại, tụi bây là một lũ lòng lang dạ sói!!” (Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.)

“Đủ rồi!” Trên trán Trang Nam lộ ra gân xanh, anh lạnh lùng cắt ngang lời hắn, “Mày tự cút hay là để tao giúp mày?!”

Tên kia mắt điếc tai ngơ, còn chỉ vào Lâm Ôn định mắng tiếp nhưng chớp mắt lại không nói được lời nào.

Trang Nam vậy mà lại nắm lấy cổ áo hắn ta nhấc lên cao!

Người nam nhân bình thường nho nhã lệ độ nay giữa hai lông mày chau lại chứa đầy sự tức giận cùng lệ khí, anh gằn từng chữ, “Tao không biết mày trà trộn vào đây bằng cách nào, nhưng mày từ đâu chui ra thì mau mau cút về lại chỗ đó, đừng để tao thấy mày lại tiếp tục làm phiền Lâm Ôn,” Anh dừng lại một chút, sắc mặt trầm xuống, “Bằng không mày sẽ hối hận.”

Hoàn toàn không giống như là đang nói đùa.

Không chỉ người đàn ông xa lạ kia mà ngay cả Lâm Ôn cũng giật mình.

Trang Nam buông hắn ra, giọng nói không có chút độ ấm, “Cút.”

Tên kia kinh hồn bạt vía, tay chân như nhũn ra, vội vàng chạy trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui