Hàng Yêu Phục Anh


Dương Mộc Thanh đã quay trở về phòng đợi sáng mai xuất viện.

Đàm Mạnh Hùng nói sẽ ở lại cùng cô cũng không phải chỉ là nói xuông.

Hiện tại hắn đang nằm dài trên ghế sofa tay thì cầm iPad xử lí công việc, còn cô thì ngồi trên giường với tư thế ngồi thiền.
- Dương Mộc Thanh tôi có thông tin về cô gái đó rồi!
- Đưa đây.
Cô mở mắt hoa đào ra không một tia dao động chỉ nhàn nhạt đưa tay ra chờ đợi hắn đến.

Mà Đàm Mạnh Hùng thấy bộ dáng này không khỏi trầm mặc.

Bây giờ chắc anh hiểu được một phần cảm giác của Vương Quân khi làm trợ lý cho mình rồi.

Bản mặt lạnh lùng đó thấy khó ưa làm sao.
- Làm sao? Mau qua đây!
- Cô gái này tên là Thẩm Khiết ở khu Tam Xuân, cách bệnh viện khá xa.

Trước đây làm việc cho một xưởng gia công mỹ phẩm.

Nhưng từ lúc xưởng bị hoả hoạn cô ấy chỉ ở trong nhà.


Cho tới hôm qua là lần đầu tiên cô ta ra ngoài.
Cô vừa lật xem hình Thẩm Khiết, nhà ở, cảnh hoả hoạn sau đó trả ipad lại.
- Cô ấy có quan hệ gì với nam nhân khi nãy?
- Ông ta là chủ của xưởng mỹ phẩm đó.

Con gái ông ấy là vì hoả hoạn vừa rồi mà phải nhập viện vì sốc bỏng và có bệnh mãn tính.

Theo điều tra xưởng thiếu các biện pháp bảo hộ khi lao động.

Nguyên nhân gây ra từ phòng nghiên cứu.
- Vụ việc cũng đã xảy ra gần được một tháng nhưng cô gái này lại không đi tìm công việc mới sao?
- Không thấy cô ấy tìm việc qua mạng.
- Chỉ có bấy nhiêu thông tin đó thôi sao?
- Cô còn muốn biết thêm gì?
- E là phải đích thân đi một chuyến rồi, đứng bên ngoài điều tra cũng không ra.
- Tôi đi cùng cô.
- Đừng có tạo thêm công ăn việc làm cho tôi.
Đàm Mạnh Hùng vốn là người đàn ông có tiền lại có quyền nhất thành phố này.

Hô mưa gọi gió bao năm ở thương trường vậy mà bị con nhóc này đánh giá thấp không còn tí mặt mũi nào.

Cô gái này được ông trời cử xuống để chỉnh hắn sao?
- Tôi chỉ là muốn xem năng lực của cô tới đâu, liệu có thể tin được cô hay không.
- Tuỳ ngươi.
Cô là mới vừa nghĩ đến chuyện nhỡ cô lại ngất đi vì kiệt sức nếu không có ai bên cạnh hỗ trợ quả thật cũng có chút nguy hiểm.

Nếu như có người chịu đồng hành cùng thì cô cần gì phải tự làm khổ mình.
Sáng ngày hôm sau cô đã xuất viện về nhà, trợ lý A Mẫn làm việc cũng năng nổ mới qua hai ngày đã tìm được cho cô một căn hộ bảo cô có thể chuyển đến ở lúc nào cũng được.

Nhưng việc cấp bách bây giờ là cứu người cô không thể chậm trễ nên đành gác lại.

Về nhà vệ sinh cá nhân là cô bảo “tài xế riêng” đến nhà chở cô tới khu Tam Xuân, nơi ở của Thẩm Khiết.
- Khu nhà này không có gì bất thường cả, chúng ta đến chỗ xưởng bị cháy xem tình hình.
Đàm Mạnh Hùng tuy có chút khó hiểu vì cô chưa bước xuống xe để quan sát gì cả mà lại muốn đi chỗ khác nhưng cũng đánh tay lái ra khỏi khu chung cư mà thẳng đến xưởng mỹ phẩm cách đó cũng không xa chỉ tầm 5 phút.
- Ngươi muốn vào trong cùng ta?
- Đương nhiên rồi!
Từ lúc đậu xe Dương Mộc Thanh đã vào tư thế cảnh giác cao.


Đây cũng là lần đầu tiên Đàm Mạnh Hùng thấy cô lộ ra cảm xúc, còn tưởng cái dáng vẻ cà lơ phất phơ không xem hắn ra gì của cô sẽ chẳng sợ gì chứ.
Dương Mộc Thanh lại như cũ cắt đầu ngón tay trỏ để máu chảy ra rồi xoay qua tuỳ ý chấm lên giữa ngực của Đàm Mạnh Hùng.
- Tránh đả thảo kinh xà.
Cô buông lời giải thích cho hành động của mình xong cũng bước xuống xe.

Cô che giấu khí tức của mình và hắn là do cảm nhận được oán khí ở đây quá dày đặc.

Hai người tiến vào trong, vì đám cháy không được dập lửa kịp thời nên xưởng bị hư hại nặng nề nên không thể hoạt động tiếp và bị bỏ hoang.

Đi sâu vào bên trong hai người đã đến phòng nghiên cứu cô ngồi xuống dùng tay không nắm lấy một đóng tro dưới đất lên sau đó nhắm mắt lại tập trung thần lực.
Cô nhìn thấy khoảnh khắc trước khi đám cháy xảy ra.

Là người đàn ông cô gặp ở bệnh viện đang nói chuyện với những người trong phòng nghiên cứu.
- Bằng mọi biện pháp, mau chóng đưa ra chức năng đột biến của chúng, nếu không được thì cứ huỷ hết làm lại.

Tôi trả công cho các người để làm gì? Ngọc Diệu con làm gì ở đây?
- Con chờ cha lâu quá, chị Nguyệt bảo cha ở trong đây.

Mấy con này nhìn đáng yêu quá con muốn sờ thử.
- Không được, đây không phải chỗ cho con chơi.

Mau ra ngoài với cha.
- Aaa
Sau tiếng la cô không thể nhìn thấy gì nữa.


Cô thả nắm tro xuống rồi đứng lên.
- Xem ra oán khí của Thẩm Khiết nhất định có liên quan đến việc nghiên cứu.

Ngươi có thể điều tra thêm ở đây nghiên cứu điều chế mỹ phẩm gì không?
- Tối qua có nhìn qua.

Là serum tinh chất ốc sên.
Như nghe được điểm mấu chốt đôi mắt hoa đào của cô sáng lên.

Cô liên kết lại sự kiện hôm qua, thứ mà đứa trẻ nôn ra rất có khả năng là dịch nhầy của ốc sên.

Cô quay người đi trở ra ngoài, không quên vỗ vào vai hắn khen một câu.
- Làm tốt lắm!
Hơ hơ cô nghĩ hắn cần cô khen chắc.

Nhưng mà được cô công nhận cảm giác cũng có chút tự tin lại rồi.

Không biết vì sao nhưng ở cạnh cô thì hắn cảm thấy mình chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường mà thôi.

Ta phi! Đàm Mạnh Hùng ngươi không được nghi ngờ bản thân nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận