Hàng Yêu Phục Anh

Biệt thự Âu gia hôm nay vô cùng náo nhiệt. Những chiếc siêu xe không ngừng ghé trước cổng rồi lại rời đi. Đã tám giờ tối khách mời gần như đến đông đủ.

Dương Mộc Thanh đến từ sớm nên có chút nhàm chán mà cầm ly nước lọc dạo một vòng cuối cùng là đi đến sân vườn sau biệt thự.

Ánh đèn có chút mờ và nhờ trăng hôm nay tròn và sáng nên cô có thể vừa ngồi ghế xích đu vừa có thể ngước nhìn lên ngắm trăng. Phía sau lưng cô là một bụi hoa hồng đã nở rộ, mùi thơm thoảng nhẹ bay vào cánh mũi của cô thật dễ chịu. Cô nhắm mắt hít sâu vào một hơi…

“Ặc…khụ…khụ” Dương Mộc Thanh mở mắt ra, do vừa ho nên mặt cô đỏ cả lên. Vừa nãy cô định hít sâu vào một hơi để ngửi thêm mùi hoa hồng thơm ngát nào ngờ lại hít vào một mớ khói thuốc lá, khó chịu đến nổi khiến cô phải ho sặc sụa.

Khi xác định được kẻ gây ra mọi chuyện, cô dùng ánh mắt nhìn tên đó như có thể bắn ra tia lửa. Người đàn ông đứng đó cũng nghênh ngang tiếp đón ánh mắt của cô. Nếu không phải nhìn lầm vừa rồi trên mặt hắn hình như còn đọng lại sự vui vẻ không kịp thu hồi về.

- Ngươi cố ý?

Giọng cô có chút tức giận hỏi, sau đó điếu thuốc còn đang được kẹp trên tay người đàn ông cháy phừng lên làm bỏng cả hai ngón tay đó. Âu Chí Kiên vội quăng điếu thuốc lá xuống đất dùng giày dập tắt lửa.

Nhưng ngọn lửa không bị dập tắt ngược lại còn làm giày hắn thủng lỗ. Hắn rút chân lên lò cò tránh sang một bên, vì nóng nên tháo luôn chiếc giày ra.

“Phì…”

- Cô! đây là thái độ đến nhà tôi làm khách đó hả?

- Nếu không phải nội tổ phụ của ngươi mời thì ta còn lâu mới tới. Chẳng phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao? Hừ!

Dương Mộc Thanh mất hết nhã hứng định đứng dậy rời đi nhưng Âu Chí Kiên đã đến áp người cô ngồi lại xuống ghế. Cô ngẩng đầu lên đối mặt với hắn, không hề có sự lúng túng nào mà lạnh lùng nói:

- Vừa rồi với ngươi vẫn chưa đủ?

- Dương tiểu thư đúng là đanh đá thật! Thấy cô ngồi đó có chút nhàm chán nên tôi có ý tốt khuấy động không khí một chút.

Cô không quan tâm cứ thế mà đứng lên. Âu Chí Kiên sợ đầu cô đập trúng mặt hắn nên vội lùi lại nhưng mất đà làm hắn bị ngã người ra sau. Dương Mộc Thanh vươn tay ra chụp vội bàn tay hắn nào ngờ cũng bị kéo ngã theo.

——Tình huống sau đó tác giả sẽ đề cập sau———

Quay trở lại buổi tiệc, lúc này Đàm Mạnh Hùng cũng đã có mặt. Không hổ danh là người đàn ông độc thân hoàng kim được săn đón nhất cả nước. Hắn liên tục được các vị tiền bối và hậu bối mời rượu. Người thì bàn chuyện làm ăn, người thì dẫn con gái đến chào hỏi nhằm mong rằng con gái mình sẽ để lại chút ấn tượng gì đó trong lòng Đàm tổng.

Đàm Mạnh Hùng chỉ nhàn nhã ngồi đó cùng với Trương Gia Vũ và Ngô Khiêm không có ý muốn nói chuyện với những gia tộc mang con gái đến. Hắn tiếp chuyện một lúc thì thấy Dương Mộc Thanh đi ra từ hoa viên sau một hồi là Âu Chí Kiên. Nhưng cả hai đều không qua bên này mà mỗi người chia nhau đi một hướng.

Khí lạnh từ Đàm Mạnh Hùng bắt đầu tản ra, mấy người kia định đến chào hỏi nhìn sắc mặt hắn cũng không dám lại gần nữa. Chợt một bên ghế sofa cạnh hắn lún xuống thể hiện cho việc có ai đó đã ngồi lên.

- Anh là Đàm Mạnh Hùng đúng không? Em là Trương Gia Nhi em gái của anh Vũ. Hôm nay đến đây được gặp anh thật là hân hạnh quá. Anh là bạn của anh em nên có thể gọi là anh Mạnh Hùng không?

- Không!

Trương Gia Nhi có hơi khựng lại nhưng vẫn tiếp tục mĩm cười nói tiếp:

- Không sao hết. Có thể lần đầu gặp nên anh mới từ chối. Sau này chúng ta gặp nhau nhiều thành quen tới đó em gọi anh là anh Mạnh Hùng cũng không muộn.

Đàm Mạnh Hùng chẳng hề để tâm cô gái bên cạnh lãi nhãi mà luôn đưa mắt dõi theo nhất cử nhất động của Dương Mộc Thanh. Nhưng bỗng có một người mặt đầm đuôi cá màu đỏ đứng chắn trước mặt hắn. Hắn có hơi khó chịu đưa mắt lên.

- Chào mọi người! Hôm nay lịch trình kết thúc muộn hơn so với dự đoán nên đến có hơi trễ.

- Không sao, cô đến vừa đúng lúc cổng chuẩn bị đóng luôn mà!

Ở đây ngoài Đàm Mạnh Hùng ra thì chỉ có Ngô Khiêm là từng gặp qua cô. Còn Âu Chí Kiên ở đâu thì mãi vẫn chưa lăn đến. Nên Ngô Khiêm lên tiếng bảo cô ngồi cùng bọn họ. Sau khi ngồi vào ghế ánh mắt cô vẫn luôn đặt trên người Đàm Mạnh Hùng mĩm cười hỏi anh một tiếng:

- Đàm tổng hôm nay chịu xuất đầu lộ diện khiến không ít tiểu thư dậy sóng nhỉ?

Đàm Mạnh Hùng cũng chỉ nhìn cô một cái rồi dời đi.

- E là có cả cô rồi?

Lý Hồng Ngọc như bị nói trúng tim đen, cô sờ gáy cố giữ bình tĩnh:

- Đàm tổng thật biết nói đùa, tôi còn yêu cuộc sống này lắm. Mấy vị tiểu thư kia chắc chưa biết anh có số khắc thê nên mới còn hồ hởi như vậy.

Âu Chí Kiên đã thay trang phục khác xong đi tới chỗ bọn họ. Âu lão gia cũng lên bục phát biểu lý do tổ chức buổi tiệc tối nay và mời mọi người cùng nâng ly chúc mừng.

“Chúc Âu tiên sinh sống lâu hưởng phúc cùng con cháu” tiếng chúc mừng thọ cùng tiếng ly cụng vào nhau tạo nên không khí buổi tiệc thật náo nhiệt.

- Aaaa ây da… sao mà ngứa thế này!?… ui…ui ngứa quá!

Tiếng la lớn bên này ngay lập tức thu hút quan khách trong buổi tiệc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui