Đứng trong hành lang bệnh viện chật ních bệnh nhân, ai cũng nhìn cô rồi nhao nhao lộ ra biểu tình đồng cảm.
“Hầy, con gái nhà người ta tốt thế này, bị lừa rồi!”
“Cũng không phải, nghe nói còn thiên kim Hứa thị…”
“Lần này sợ là Hứa thị cũng phải rơi vào trong tay người khác!”
Tiếng nghị luận bốn phía tràn ngập lỗ tai Hứa Nam Yên, bỗng nhiên cô hiểu ra, dừng chân, bỗng dưng quay người, trong giây lát liếc mắt nhìn Lục Thời Xuyên.
“Lục Thời Xuyên, Hứa Nam Yên tôi đời này đều sẽ nhớ kỹ anh, người giống như anh, căn bản không xứng đáng với tình yêu của người khác, anh nên rơi vào sự cô độc mà sống hết quãng đời còn lại, đến khi chết sẽ bị nghiền xương thành tro!"
Hứa Nam Yên nói xong, cũng không đi lo lắng đến dáng vẻ nổi giận của Lục Thời Xuyên, quay người lại từng bước một rời đi.
Vào ngày đầu tiên ở ngục giam, quản lý ngục giam ghét bỏ người cô bẩn thỉu, ném cho cô một bộ quần áo mới, trả lại cho cô bịch băng vệ sinh định ném ra ngoài!
Cô coi như cũng an an ổn ổn ở trong ngục giam, cô ôm lấy một trái tim tự trách hối hận ở bên chân giường, không nghĩ đến nửa đêm, một phòng ba người ở cùng với cô đứng trước mặt cô xoa xoa tay: “Nghe nói côlà thiên kim của tập đoàn Hứa thị? Nói một chút xem, làm sao lại nghèo túng đến độ rơi vào một nơi thế này rồi!”
Hứa Nam Yên không lên tiếng, xoay người đi, im miệng không nói.
Một người trong đó tiến lên, đưa tay kéo lấy tóc Hứa Nam Yên, cười nhạo: “Ôi, tính tiểu thư quả nhiên không nhỏ nha, làm gì đấy, đến nơi này rồi mà còn cảm thấy mình là thiên kim hào môn cao cao tại thượng à?"
Tóc bị kéo đến biến dạng, Hứa Nam Yên cũng không hô đau, chỉ nghiêng mắt hỏi một câu: "Là Lục Thời Xuyên sắp xếp mấy người à?”
Người phụ nữ túm tóc Hứa Nam Yên cười cười một hơi để lộ răng vàng: "Không tính là quá đần, còn biết là sếp Lục sắp xếp, vậy cô biết điều ngoan ngoãn nghe lời một chút, miễn cho nhận quá nhiều khổ sở!”