Người phụ nữ nói xong, vẫy vẫy tay với hai người sau lưng trong đêm đen, mượn ngọn đèn mờ ảo ngoài cửa sổ, Hứa Nam Yên thấy rõ trong tay một trong hai người cầm một cây côn sắt, rất to và cứng, trông vô cùng hung dữ.
Hứa Nam Yên còn không có kịp phản ứng, côn sắt trên tay người phụ nữ đã rơi xuống về phía chân của cô.
Theo âm thanh “cốp” vang vọng, Hứa Nam Yên thét lên, chân gãy nứt!
Hứa Nam Yên đau đến hôn mê, lúc tỉnh lại lần nữa, cô vẫn ở trong gian phòng này, chỉ có điều chân bị thương đã được băng bó đơn giản qua, không thể động đậy.
Bên trong gian phòng ngoại trừ cô thì còn có một cô gái ngồi trên ghế hút thuốc, thấy cô tỉnh lại, liếc qua: "Chào, có lòng nhắc nhở cô một chút, buổi tối hôm nay mấy cô ta nhận được mệnh lệnh là đánh gãy cánh tay của cô!"
“Còn không bằng mấy người trực tiếp giết tôi đi!!!”
Hứa Nam Yên nghiến răng nghiến lợi, cô cũng không nói sẽ báo cáo giám ngục, cô không ngốc, nếu như giám ngục thật sự quản lý những việc này, cô cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy.
“Mây người? A, tôi cũng không phải cùng một bọn với mấy cô ta, hôm nay tôi vừa được chuyển đến gian phòng này, chỉ là trùng hợp nghe được bọn họ nói chuyện mà thôi!" Cô gái nói xong, đứng dậy đi đến trên giường của mình nghỉ ngơi.
Nửa đêm, quả nhiên có một cô gái bị chuyển đi, trừ người đang nằm ngủ kia ra, hai người khác đã cầm hai cây côn sắt đứng ở trước mặt cô: "Hứa đại tiểu thư, xin lỗi nhé, buổi tối hôm nay sếp Lục muốn cánh tay của cô!”
Hai người phụ nữ giễu cợt, giơ tay đang chuẩn bị rơi xuống, cô hái đang nghỉ ngơi trên chiếc giường đối diện mở miệng: "Tất cả mọi người đều ở chung một phòng, làm gì phải ác độc như vậy, chừa lại một cái tay ăn cơm đi, chẳng lẽ xong việc hai người các cô còn định đút cô ấy ăn cơm à?”
Cô gái vừa dứt lời, bên trong gian phòng phát ra một tiếng thét đau đớn, cánh tay trái của Hứa Nam Yên bị bẻ gãy!