Từ khi Hứa Nam Yên vào tù, Lục Thời Xuyên liền cảm thấy cuộc sống của mình lâm vào bình tĩnh trong tịch mịch.
Tuy nói lúc ấy sắp xếp người trong tù tra tấn Hứa Nam Yên, trong lòng của hắn động đậy lòng trắc ẩn, nhưng nghĩ đến tâm cơ và sự ác độc của Hứa Nam Yên, hắn lại cảm thấy đây hết thảy đều là cô gieo gió gặt bão.
“Sếp Lục, nói một chút về tờ đơn của chúng ta bị ông cụ ăn chặn khoảng thời gian trước kia đi!"
Lục Thời Xuyên đang ngồi ở trên ghế trong văn phòng cúi đầu mơ màng, người bạn tốt kiêm trợ lý Tiêu Trần đẩy cửa vào, sắc mặt mờ mịt.
"Cái gì?" Lục Thời Xuyên nhíu mày, đưa tay đập lên bàn.
"Nói một chút về tờ đơn của chúng ta bị ông cụ ăn chặn, tôi phát hiện ra ông ta dường như cũng không chuẩn bị để Hứa thị rơi xuống dưới cái tên của cậu, mà là rơi xuống dưới danh nghĩa của mình…” Tiêu Trần mở miệng.
Lục Thời Xuyên hoài nghi, ngả thân thể ra sau khảm vào trong ghế ngồi.
Những năm này, mặc dù ngoài mặt Lục Chính Quốc để hắn đảm nhiệm vị trí giám đốc của Lục thị, nhưng thực quyền vẫn luôn không có giao vào tay của hắn.
Vả lại, đối với người cháu trai này là hắn, thật ra phần lớn thời gian đều giống như đang dạy dỗ một con chó, bây giờ ông ta lại thu Hứa thị vào trong túi của mình.
“Tôi sẽ đi điều tra.
” Nhìn dáng vẻ chau mày của Lục Thời Xuyên, Tiêu Trần trực tiếp mở miệng.
Lục Thời Xuyên không lên tiếng, gật đầu, khoát tay!
Ba ngày sau.
Tiêu Trần cầm văn kiện điều tra được trở về, nổi giận đùng đùng ném túi hồ sơ lên trên bàn làm việc của Lục Thời Xuyên: "Tự cậu xem một chút đi, mặc dù lão hồ ly kia cố ý giấu diếm, nhưng chúng ta đã tốn một số tiền rất lớn, cuối cùng còn nguyện ý đao kiếm đổ máu!"
Nhìn biểu cảm của Tiêu Trần, Lục Thời Xuyên liền biết nhất định là xảy ra chuyện lớn, nhưng chờ đến khi hắn mở túi hồ sơ ra nhìn thấy đồ vật bên trong, tay run một cái, túi văn kiện và tách cà phê đồng thời rơi xuống đất!