Trong người không có đồng nào, không có chỗ có thể đi!
Đứng trước cửa ngục giam hồi lâu, Hứa Nam Yên bắt đầu đi dọc theo đường cái chẳng có mục đích!
Hai đùi bị đánh gãy về sau mặc dù được chăm sóc tốt nhưng đã lưu lại di chứng, đi đường khập khiễng, để ý là biết đây là một người què…
Đến một chỗ cách mấy trăm mét khỏi ngục giam là một quán ăn, không tính là rất khí phái, nhưng quy mô cũng không tính là nhỏ, sạch sẽ gọn gàng, chủ yếu là trên đó có dán một thông báo tuyển dụng —— thông báo tuyển dụng người rửa chén, tiền lương một ngàn hai, bao ăn ngủ!
Mắt Hứa Nam Yên sáng lên, cất bước đi vào trong, có lẽ là trong lòng quá gấp gáp nên lúc đi lên bậc cấp thì lảo đảo, suýt nữa ngã sấp xuống.
“Cô gái, đi đường chậm một chút!” Một đôi tay to lớn đỡ lấy cơ thể sắp ngã xuống của cô, thanh âm ấm áp.
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Hứa Nam Yên vừa nói vừa tránh thoát sang bên cạnh, hai mắt thẳng tắp nhìn bảng quản lý trên người người đàn ông: “Xin hỏi, bên anh đang thông báo tuyển dụng người rửa chén sao?”
“Cô à?” Người đàn ông hoài nghi nhìn Hứa Nam Yên.
“Tôi có thể, anh đừng thấy chân tôi có chút khập khiễng, tay trái cũng có chút tàn tật, nhưng tôi thật sự có thể rửa chén…” Hứa Nam Yên sợ người đàn ông ghét bỏ mình tàn tật, vội vã giải thích.
Thấy sự lo lắng của người đàn ông, khóe môi người đàn ông dao động ra một vòng cười: “Cô đừng hiểu lầm tôi, ý của tôi là cô còn trẻ như vậy, chắc chắn muốn làm người rửa chén sao? Một chức vụ mà chỉ có mấy dì hơn năm mươi tuổi mới làm!”
Nghe thấy người đàn ông nói, sắc mặt Hứa Nam Yên cứng đờ, hồi lâu mới cử động khóe môi gạt ra một câu: “Tôi cảm thấy công việc này rất thích hợp với tôi…”
Người đàn ông không trả lời nữa, hiểu rõ gật đầu.
Góc đường bên ngoài, khóe miệng Tiêu Trần ngậm một điếu thuốc, bắt đầu từ khi Hứa Nam Yên ra khỏi ngục giam cho đến hiện tại, nhìn thấy Hứa Nam Yên vào quán ăn, bèn lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Liêu Sâm: "Hứa Nam Yên tiến vào trong một quán ăn, hình như là nhận tuyển dụng!”