Trong đêm gió thổi đìu hiu, rõ ràng không tính là lạnh nhưng thân thể yếu ớt của Hứa Nam Yên lại đang một mực rung động.
Lục Thời Xuyên đứng trước xe đối mặt cùng Hứa Nam Yên, đáy lòng bực bội, một cái tay khoác lên trên cửa xe, một cái tay chạm vào trong túi quần hút thuốc.
“Sếp Lục, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước đây!” Hứa Nam Yên nhìn Lục Thời Xuyên, tim đập thình thịch, có trời mới biết cô nổi lên bao lớn dũng khí mới dám nói ra câu nói này.
Lục Thời Xuyên ném thuốc lá trong tay xuống đất, khóe môi nhấc lên mỉa mai: “Hứa Nam Yên, cô cứ như vậy muốn đi không kịp chờ đợi đến thế sao? Tôi nhớ không phải trước kia cô rất thích ngây ngốc ở bên cạnh tôi à? Cho dù tôi xua đuổi cô thế nào, cô cũng không thể rời đi được!”
Lục Thời Xuyên dứt lời, sắc mặt Hứa Nam Yên bỗng dưng tái nhợt.
Cô mạnh mẽ đè nén trái tim đập dữ dội: “Sếp Lục nói đùa rồi, người trước kia quấn lấy anh là đại tiểu thư cao cao tại thượng của Hứa thị, mà bây giờ người đứng ở trước mặt anh chính là một tội phạm mới vừa được ra tù, mặc dù hai người dùng chung một thân thể nhưng lại không phải là một người!"
Lúc Hứa Nam Yên nói chuyện rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể đâu đó nhìn ra dáng vẻ phong quang vô hạn của cô lúc trước.
“Hứa Nam Yên…” Lục Thời Xuyên chậm rãi mở miệng.
“Sếp Lục, nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước đây, hôm nay tôi vừa mới ra ngục, lại rửa chén cả một ngày nên vô cùng mệt mỏi!” Trên mặt Hứa Nam Yên không che giấu chút rã rời nào, vừa nói vừa xoay người sang bên cạnh.
“Hứa Nam Yên, chúng ta vẫn chưa ly hôn, không phải là cô còn muốn đổ thừa tôi cho nên mới cố ý trốn tránh đó chứ?” Thấy Hứa Nam Yên làm bộ muốn rời khỏi, đáy lòng Lục Thời Xuyên xiết chặt, đột nhiên mở miệng.
Nghe được Lục Thời Xuyên nói, Hứa Nam Yên ngừng chân.
Cô không ngờ cô ở trong tù ba năm, thế nhưng tại sao hắn lại không ly hôn?
Dựa vào quyền thế của hắn, tùy tiện làm một tờ đơn ly hôn giả và đồng ý hẳn chỉ là chuyện vài phút mà thôi?