Mặc dù lòng có hoài nghi, nhưng Hứa Nam Yên vẫn trả lời: “Sếp Lục sắp xếp thời gian đi, chúng ta đến cục dân chính ly hôn!”
Hứa Nam Yên trả lời xong, tiếp tục nâng bước chân đi, chỉ là, lần này không đi một cách vội vã gấp gáp như vừa rồi, chỉ là dịch chuyển từng bước một về phía trước.
Lục Thời Xuyên nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Nam Yên, thẳng đến khi cô biến mất ở cuối góc đường, hắn mới lấy mẩu thuốc lá kẹp trong tay ra ném xuống đất, nện một quyền ở trên cửa xe.
Lần đầu tiên hắn lại cảm thấy bất lực khi đối mặt với Hứa Nam Yên!
Hứa Nam Yên đi vào trong ngõ nhỏ, thân thể dán ở trên vách tường, miệng mở lớn thở ra mấy hơi, hàm răng cắn chặt.
Khi cô còn ở trong tù đã nghĩ tới cảnh tượng chạm mặt cùng Lục Thời Xuyên vô số lần, thậm chí cô còn từng nghĩ Lục Thời Xuyên sẽ khó xử với bộ dáng của cô, chỉ là, cô không nghĩ tới một ngày này sẽ đến nhanh như vậy, chẳng qua chỉ vừa mới ra tù ngày đầu tiên đã đụng phải!
Tỉnh táo lại, Hứa Nam Yên ngồi thẳng lên, tiếp tục đi vào trong ngõ nhỏ, bên trong là ký túc xá của nhân viên làm công do quán ăn sắp xếp, cô vịn tay cầm bậc thang lên lầu, mở cửa phòng, bên trong còn có mấy cô gái có tuổi tác tương đương cô ở cùng.
Thấy cô đi vào, một cô gái có hơi mập trong số đó mở miệng: “Cô mới tới à?”
Hứa Nam Yên gật gật đầu, đảo qua bảng số cửa phòng, ngay khi mắt rơi vào cửa phòng D, ánh mắt sáng lên, đi vào trong.
“Tiếu Tiếu, cô đừng cứ với ai cũng nói chuyện cùng được hay không? Hôm nay tôi nghe chuyện của người ta trên bộ bên kia nói rằng chị gái này đây là người có tiền án đấy…” Một người phụ nữ có tướng mạo gầy gò dong dỏng cao tại trên khung cửa, trêu chọc nói.
“Không thể nào, trông không giống lắm…” Cô gái được gọi là Tiếu Tiếu trả lời.
Hứa Nam Yên không tiếp lời, trực tiếp đẩy cửa ra đi vào, trong nháy mắt cửa phòng đóng lại, nước mắt rơi như mưa!
Cô không giết người, cô không giết mẹ của mình!
Hứa Nam Yên kêu gào trong đáy lòng, cắn môi dưới, ứa ra từng vòng từng vòng vết máu!