Hành Hạ Tù Cấm Cô Vợ Hờ


Con người đã không còn màng gì nữa.

Loại người này là đáng sợ nhất, giống như mấy vở kịch ngắn thường được diễn ở đầu đường trước đây vậy: “Có tiền sợ chết, người ngay thẳng sợ thằng không muốn sống…”
Hứa Nam Yên dựa lưng vào thân xe, cách một đoạn lại truyền đến cơn đau, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.

"Hứa Nam Yên!!" Lục Thời Xuyên nghiến răng gọi tên cô, đáy mắt có thể thấy rõ tia lửa giận hừng hực.


"Sếp Lục, những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi, anh có thể để tôi đi được chưa?" Hứa Nam Yên làm như không thấy, không đẩy đôi bàn tay của Lục Thời Xuyên ra, cứ như vậy ngửa đầu không kiêu ngạo không tự ti đối mặt với hắn, cho đến khi hắn bị ánh mắt lạnh như băng của cô làm đôi tay cứng đờ dừng lại.

"Hứa Nam Yên, cô là mẹ của Nghệ Tuyền, cô không sợ con bé biết hôm nay cô đưa ra quyết định như vậy, con bé sẽ rất thất vọng với cô sao?" Lục Thời Xuyên thu tay lại, trên mặt vẫn còn tức giận chưa tan.

"Không sợ, so với việc tuổi còn nhỏ đã thiếu khuyết tình thương của mẹ thì để con bé bị gán mác con gái của tù nhân sẽ càng thất vọng hơn!" Hứa Nam Yên nói, trên mặt nhếch lên nụ cười tự giễu, sửa sang lại góc áo hơi nhăn nhúm, vừa bước đi về phía đường nhỏ bên sườn núi đối diện đường cái.

"Hứa Nam Yên, không phải trước kia cô rất thích tôi sao?" Lục Thời Xuyên nắm chặt bàn tay đang duỗi bên thân, nhìn theo bóng lưng của Hứa Nam Yên, không cam tâm hỏi ra một câu như vậy.


Hứa Nam Yên cất bước đi rất chậm, trong đêm đen yên tĩnh cất tiếng trả lời, giọng nói lại vô cùng rõ ràng: "Sếp Lục, cũng như anh nói rồi đấy, đó là trước kia!"
Hứa Nam Yên đã đi sang bên kia đường, rõ ràng mỗi bước chân của cô đều chậm như rùa, nhưng mà Lục Thời Xuyên lại có loại cảm giác như mình theo không kịp bước chân của cô.

Ngồi trở lại vào xe, Lục Thời Xuyên đấm mạnh một phát lên tay lái, không cẩn thận nện lên nút còi xe, âm thanh chói tai xuyên phá bóng đêm.

Hứa Nam Yên trở về ký túc xá, cảm giác toàn thân mệt mỏi khiến cô buồn ngủ, vừa đi vào toilet rửa mặt, quay người, lại thấy Thời Duyệt đang vòng tay trước ngực đứng chắn ngang trước cửa: "Hứa Nam Yên, tại sao cô lại biết sếp Lục vậy?"



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận