Lúc này, Tiêu Trần đang đứng trong văn phòng Lục Thời Xuyên báo cáo công việc, nghe được quản lý đại sảnh báo cáo tình huống, trong lòng thất kinh: "Người có bị gì nghiêm trọng không? Tôi nhắc cậu bao nhiêu lần là phải trông chừng thật kỹ rồi cơ mà!!"
Quản lý đại sảnh ở đầu bên kia điện thoại kinh sợ toát mồ hôi lạnh, run rẩy đáp lại: "Trợ lý Tiêu, các cô ấy cãi cự nhau trong phòng thay quần áo nữ, tôi dù có trông coi kỹ thế nào thì cũng không thể chạy vào phòng thay quần áo nữ được mà! "
Lục Thời Xuyên ngừng lại động tác ký tên, thấy sắc mặt xanh xám của Tiêu Trần, cùng với đối thoai của anh ta, đặt câu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Tiêu Trần cúp điện thoại, nhìn về phía Lục Thời Xuyên: "Khách sạn bên kia gọi điện thoại tới, nói sáng nay cô Hứa nảy sinh mâu thuẫn cãi cự với đồng nghiệp bên trong phòng thay quần áo, đánh nhau vỡ đầu, phải nằm viện!"
Nghe vậy, cây bút trong tay Lục Thời Xuyên thoáng chốc gãy thành hai đoạn!
Không đợi Tiêu Trần báo cáo thêm, Lục Thời Xuyên đã quơ lấy áo khoác vắt trên ghế sau lưng, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
Chạy tới bệnh viện, cái đầu Hứa Nam Yên bị quấn như xác ướp, đang nằm trên giường bệnh, cô ngơ ngơ ngác ngác nằm đó, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, còn thấy hơi buồn nôn.
Lục Thời Xuyên đạp cửa xông vào, thấy Hứa Nam Yên nằm trên giường bệnh, sắc mặt âm trầm đáng sợ: "Hứa Nam Yên, cô có muốn rời khỏi tôi thì cũng không cần hao tổn tâm cơ làm ra thành thế này đâu, cô càng như vậy, tôi sẽ càng không để cô toại nguyện!"
Hứa Nam Yên ngơ ngác nhìn Lục Thời Xuyên đột nhiên từ ngoài cửa tiến vào, đờ đẫn hỏi: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Lục Thời Xuyên đi vào, hai tay chống xuống giường bệnh: "Có phải cô cảm thấy dùng khổ nhục kế thì tôi sẽ thương xót cô, sau đó buông tha cho cô hay không, tôi nói cho cô biết, cô mơ cũng đừng mơ, từ hôm nay trở đi, cô phải chuyển về ở nhà họ Lục, khách sạn bên kia tôi sẽ giúp cô xin nghỉ!"
"Lục Thời Xuyên, có phải anh! " Hứa Nam Yên vốn muốn hỏi có phải là hắn hiểu lầm cái gì rồi không, nhưng lời nói còn chưa kịp ra đến khóe môi đã bị đôi môi của hắn đột nhiên áp xuống ngăn chặn.
Trằn trọc cọ xát, mang theo ác ý trừng phạt.
Hứa Nam Yên trừng lớn ánh mắt, căn bản không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống này.
Lục Thời Xuyên thở dốc, giọng nói khàn khàn: "Nhắm mắt!"
Đáp lại Lục Thời Xuyên chính là một cái bạt tai, Hứa Nam Yên lần nữa tức giận nâng tay lên lại hạ xuống, thấy dấu năm ngón tay trên mặt Lục Thời Xuyên, cắn răng nói: "Lục Thời Xuyên, anh đừng quá đáng như vậy!"